Chương 7: Lòng người

Cùng lúc này, Lăng Thiên Vũ đã hạ gọn những con zombie cản đường. Nhanh chóng tìm phòng Hóa theo như kí ức.

Hắn nhanh chóng xác định được vị trí phòng Hóa. Nhanh chóng chạy tới. Giữa đường lại gặp mặt một vài con zombie nhưng hắn đã nhanh chóng xử gọn.

Rất nhanh chóng hắn đã đến bên cửa phòng Hóa, nhưng hắn không có chìa khóa phòng, cửa lại khá chắc, bất quá nó không phải là một vấn đề lớn.

Lăng Thiên Vũ dồn sức rồi tung một cước thật mạnh vào cánh cửa, nhưng cánh cửa chỉ bị lõm vào phía trong, hắn cũng không cần giữ sức khi chỉ với thêm 3 cước nữa cánh cửa đã bbij đạp tung vào bên trong.

Lăng Thiên Vũ tiến vào trong cánh cửa, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Thấy trong phòng không có gì khả nghi thì hắn tiến vào trong.

Hắn dù đã biết là không có gì trong phòng nhưng hắn vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn đảo mắt nhìn xung quanh. Tay cầm chắc cây rìu vấy máu đỏ tươi

“Rắc” Một nhát vung rìu từ Lăng Thiên Vũ đập vỡ cái chân bàn rồi đập thẳng vào tường làm lủng vệt trên tường.

Lăng Thiên Vũ dùng tay đẩy nhẹ cái thùng dưới cái bàn bị gãy. Một hình bóng nằm co ro trong góc ngước nhìn Lăng Thiên Vũ.

Đó là một nữ sinh khá xinh xắn nhưng giờ đây trên khuôn mặt chỉ còn lại vẻ sợ hãi. Tất nhiên là vì cú vung rìu như tử thần của Lăng Thiên Vũ làm dọa sợ không ít.

Nữ sinh dùng ánh mắt ướt át ngẳng đầu nhìn Lăng Thiên Vũ nhưng hắn ta chỉ đáp trả cô bằng ánh mắt vô tình. Hắn chỉ nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô nữ sinh rồi đứng dậy tìm kiếm một thứ gì đó.

“Đây rồi” Lăng Thiên Vũ thầm mừng, trên tay cầm một cái chai cồn đầy. Lăng Thiên Vũ chuẩn bị rời đi, trong đầu cũng thầm nghĩ nơi đến tiếp theo.

“Này, ngươi có muốn đi cùng ta không?” Lăng Thiên Vũ đảo mắt nhìn nữ sinh, thấy cô cũng đờ đẫn cuộn tròn ngồi dưới bên trái cái bàn bị gãy. Đôi mắt cô gần như sưng nhẹ lên vì khóc.

“A, muốn” Cô nữ sinh kia cũng bất ngờ, không nghĩ đến lại có người muốn đưa mình đi, không theo chính là kẻ ngốc, nhưng cũng phải cẩn thận khi chưa biết ý định của đối phương.

Lăng Thiên Vũ chầm chậm đưa bàn dài và thon ra, để trước mặt cô nữ sinh. Cô nữ sinh cũng run rẩy mà nắm lấy bàn tay của Lăng Thiên Vũ. Bàn tay của Lăng Thiên Vũ trong khá to mà thon dài khiến cô cảm giác có chút an toàn.

Mặc dù có chút an toàn là thế nhưng chính cô cũng rất sợ hãi, quá dễ dàng mà nhân từ giúp đỡ người khác chính là có âm mưu.

Lúc này Lăng Thiên Vũ khiêng cánh cử sắt rồi bước ra khỏi phòng Hóa. Hắn đến gần lan can nhìn xuống, khắp nơi phía dưới đều là Zombies, có thể nói là một thi triều cỡ nhỏ cũng không sai.

Lăng Thiên Vũ chỉ cười nhẹ, bắt đầu vứt cánh cửa sắt xuống theo phía Trần Vân. Nhờ cơ thể được cường hóa bới cơn mưa máu nên hắn mới có thể khiên một cái cánh cửa sắt có trọng lượng khá lớn không quá khó khăn. Trần Vân cũng thấy cánh cửa mà tránh được.

“ẦM” Tiếng cánh cửa va đập vào nền gạch khiến nền gạch nứt mẻ một xíu, các zombie bên dưới hết thảy chú ý đến Trần Vân đều nghe tiếng động mà vội vàng nhào vào cánh cửa sắt, bỏ qua Trần Vân đang lùi về sau.

Trần Vân cũng đã thấy Lăng Thiên Vũ từ trên cao, thấy hắn ra hiệu tiếp tục, Trần Vân cũng không nói nhiều mà lập tức tiếp kế hoạch của Lăng Thiên Vũ.

Mắt thấy đám zombie cứ lao vào ngọn lửa như một đám thiêu thân lao vào một cái bóng đèn đang sáng rồi chết như ngã rạ. Trần Vân không để ý đám zombie chết cháy đó nữa mà chạy vòng ra phía sau. Mục tiêu của Trần Vân cùng Lăng Thiên Vũ bây giờ chính là phòng y tế cùng căn tin trường.

Trần Vân vừa chạy cũng vừa tránh bọn zombies cản đường, không để ý bên trong thư viện có tiếng la hét kêu cứu.

Bên trong thư viện, một bầu không khí hỗn loạn cùng tồi tệ bao quanh một đám người, mộ số người thì nước mắt giàn dụa, một số người hậm hực.

“Chết tiệt, các ngươi có thấy hắn đã nhìn qua bên đây không?” Một tên mập béo lên tiếng, ngoại hình thì trông như một con lợn thối tha cùng với một cái mỏ hỗn.

“Mẹ nó, tao thấy thằng chết bầm Trần Vân kia không muốn cứu chúng ta thì có!” Một tên học sinh cá biệt gầy gò trong như một thằng nghiện la lối mà đáp trả tên mập béo.

Bầu không khí trong phòng lúc này chính là vô cùng tồi tệ, mọi người luôn đổ lỗi cho Trần Vân, nhưng họ cũng chỉ có thể mở miệng mà thôi, họ thì có thể làm gì. Chả làm được cái gì ngoài việc chửi rủa cả.

Tất cả mọi người đều trầm mặt, vô cùng bực tức. Bọn hắn chính là như thế, giúp thì bọn hắn sẽ vui vẻ mà nhờ cậy, còn không giúp thì chính là tức tối mà chửi rủa.

Lăng Thiên Vũ cùng nữ sinh lúc này đã đi vòng qua cái đám zombie, Lăng Thiên vũ vẫn vô cảm dù cho có người đi cùng, bọn hắn từ suốt dọc đường đều đi mà không nói một lời nào.

“Này, anh trai” Nữ sinh mở cái một quyến rủ của cô ta hỏi Lăng Thiên Vũ.

“Hửm” Lăng Thiên Vũ chỉ lạnh lùng đáp lại, hắn không muốn quan tâm quá nhiều đến cô ta. Hắn vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần nghĩ.

“Anh học lớp 11 hả? Nữ sinh nhẹ nhàng hỏi, sự cảnh giác đã giảm đi không ít. Thật ra trên đường vòng Lăng Thiên Vũ cũng giúp cô khá nhiều.

“Ừm” Lăng Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời. Nghe Lăng Thiên Vũ trả lời một cánh lạnh nhạt như vậy khiến cô nữ sinh cũng có chút ngượng ngùng

“Tên của anh là gì thế ạ” Cô vẫn kiên trì hỏi thêm

“Lăng Thiên V….” Chưa kịp dứt lời thì từ đâu có một con zombie lao ra tính cắn một nhát vào Lăng Thiên Vũ nhưng hắn đã nhanh hơn mà trượt dài tránh né về phia sau.

Phía sau cũng từ đâu ra xuất hiện thêm một con zombie tạo ra một thế gọng kìm bao vây hai người bọn họ lại với nhau.

Lăng Thiên Vũ cũng nhận ra điều bất thường ở đây, thông thường thì ở thời kì đầu mạt thế có lẽ bọn zombie vẫn còn khá ngu ngốc, sao có thể làm ra một trận thịt thối bao vây.

Lúc này từ đâu lại có thêm 5 con zombie nữa, Lăng Thiên Vũ lúc này có lẽ cũng phác giác ra điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn cô nữ sinh lấy một cái. Cô nữ sinh nhìn ánh mắt cũng hiểu ra điều gì đó.

Cô nữ sinh sau nhiều lần được Lăng Thiên Vũ cứu sống, cũng đã hiểu điểm yếu của bọn zombie kia chính là ở đầu. Bất quá trong lòng cô vân còn động lại rất nhiều sự sợ hãi, nó gần như xâm chiếm vào não khiến cô khó mà nghĩ thêm được một thứ gì khác.

Lăng Thiên Vũ đã lao lên trước chém đứt đầu vài ba con zombie, cô nữ sinh cũng nhanh chóng chạy theo hướng Lăng Thiên Vũ, cô liên tục tránh né những đòn tấn công của con zombies.

Lăng Thiên Vũ đột phá vòng vây, nhanh chóng thoát khỏi mà chạy nhanh về phía căn tin trường. Những con zombie phía sau cũng đuổi theo. Cứ dần dần, vó nhiều thêm một số zombie.

“Nếu thức tỉnh lên cấp 1 thì tốt” Lăng Thiên Vũ liếc nhìn phía sau mà cảm thán. Thức tỉnh lên cấp 1 chính là có dị năng, sức mạnh cũng là gấp 3 gấp 4 bây giờ. Đối phó với số lượng lớn zombie cấp 0 chính là thừa sức.

Lúc này trước mặt Lăng Thiên Vũ tứ phía đều có 4 con zombie đang lao vào, nhưng hắn không hoảng loạn mà sợ hãi.

Hắn nhanh chóng cầm chắc rìu rồi xoay thành vòng tròn, liên tục chém đứt đầu 2 con và 2 con còn văng ra xa mà bay tứ tung. Không cho con zombie có cơ hội đứng lên, hắn tiếp tục dùng rìu đập vỡ đầu con zombie.

“A’ Một thanh âm hét lên pha lẫn với hoảng loạn cùng sợ hãi như tuyệt vọng.