Chương 6: Tàn khốc

Lăng Thiên Vũ khuôn mặt vẫn vô cảm sau khi nghe câu trả lời của Trần Vân

“A, ta biết vì sao ngươi lại muốn vào trường học rồi” Trần Vân khuôn mặt như đã hiểu được một việc vô cùng trọng đại, vui vẻ nói

“Vì sao?” Lăng Thiên Vũ trầm mặt nhìn vào Trần Vân hỏi

“Chắc chắn là ngươi muốn vào trường cứu lấy Diệp đại hoa khôi đúng không, không ngờ ngươi trông thông minh thế mà cũng ngu ngu thôi. Ngươi tưởng mình là main chính trong tiểu thuyết mạt thế trùng sinh à” Trần Vân nhíu mày

Lúc này thì Lăng Thiên Vũ cũng bất lực rồi, tên này thật sự ngốc.

Nhưng vừa dứt câu không bao lâu thì khuôn mặt Trần Vân cũng trở nên đen hơn, trầm giọng nói

“Ngươi nghĩ xem, trường học ở đó zombie là vô cùng nhiều, một khi bị một đám zombies vây quanh, chúng ta thật sự là hết cứu"

“Như vậy có lẽ Diệp đại hoa khôi đã chết rồi, ngươi hãy nén bi thương”

“Không” Lăng Thiên Vũ trầm giọng trả lời

“Cô ta chưa chết đâu” Lăng Thiên Vũ ánh mắt lạnh lẽo ngẫm nghĩ, nhớ về kiếp trước

Kiếp trước chính hắn đã cùng Trần Vân ở trường đã cứu Diệp Phi Nhiên nhưng lại bị cô ta biến hắn và Trần Vân thành lá chắn hộ thân cho cô ta, mãi đến sau này khi cô ta gặp được thiếu gia nhà họ Lý thì lạnh lùng truy sát chúng ta khiến Trần Vân chết không chỗ chôn còn hắn thì may mắn sống sót nhưng gần như tàn phế.

Thật sự lúc đó hắn ta vô cùng hận Diệp Phi Nhiên, hận sự bất công, tại sao lại giúp đỡ nhường nhịn trong khi hắn ta lại chẳng nhận lại điều gì, lại hận chính lúc đó hắn ngu ngốc giúp cô ta. Đều vì chữ tình mà thôi.

“Hận sao” Lăng Thiên Vũ trong lòng trải qua biết bao sóng gió đầy chông gai của ngày tận thế, bị phản bội suýt chết không biết bao lần, trải qua thương cảm, mất mát quá nhiều, trong lòng hắn vốn bây giờ đã không để ý đến những thứ cảm xúc vặt vãnh ấy nữa.

“Có lẽ lúc này hận chính là thứ vô giá trị thật sự” Lăng Thiên Vũ lúc này trên khuôn mặt vô cảm hiện lên nét cười lạnh

“Ở cái mạt thế tàn khốc này, mọi người ai nấy cũng đều muốn sống cả, chính vì vậy ai cũng có thể làm tất cả để sống sót bao gồm cả những việc đáng khinh bỉ, đáng ghe tởm nhất nhất, Diệp Phi Nhiên cũng thế. Hắn bây giờ có lẽ cũng như vậy. Đấy chính là chân lý của mạt thế tàn khốc này ” Lăng Thiên Vũ ánh mắt lạnh nhạt ngước nhìn lên bầu trời rồi cười khẩy như đang cười nhạo cái đất trời này.

“Haizzz” Lăng Thiên Vũ khẽ thở dài một hơi tiếp tục đi về phía trước

“Hả, ngươi thở dài cái gì. Đợi ta với” Trần Vân kinh hô một tiếng rồi đi nhanh về phía trước

...

Không biết đã trôi qua bao lâu, dưới ánh nắng sáng đã dịu đi xuất hiện thêm hai hình bóng đang chầm chậm đi về phía trước, cách cuối con đường không còn bao xa

Đằng sau có rất nhiều thi thề zombie đứt đầu có vết bổ trên trán nằm khắp con đường bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.

“Giết vô số zombie trên đường nhưng chẳng có con nào rơi ra tinh hạch, vận khí hôm nay thật sự khá tệ” Lăng Thiên Vũ trong lòng chửi thầm.

“Ô” Trần Vân lúc này kinh hô nhìn về phía trước

Trước mắt có những con zombie đang lang thang không mục đích nhưng phía sau chúng là một ngôi trường to sừng sững ở sau

Lúc này Lăng Thiên Vũ ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phia trước, nhìn về ngôi trường

“Ha, cùng một vị trí, cùng một khung cảnh” Lăng Thiên Vũ trong lòng cười khẩy nhớ về kiếp trước của hắn.

Khung cảnh từ trong kí ức của Lăng Thiên Vũ hiện lên ba con người là Lăng Thiên Vũ, Trần Vân và Diệp Phi Nhiên sợ hãi thở hồng hộc nhìn về phía địa ngục trần gian, trên người của ba con người đang run rẩy vì sợ hãi ấy, đôi đồng tử run run nhìn về phía ngôi trường đầy mùi máu tanh cùng những tiếng la hết đáng sợ.

Lăng Thiên Vũ dẹp bỏ suy nghĩ, lại nhìn về phía trường học với ánh mắt sắc lạnh.

“Đi” Lăng Thiên Vũ lạnh giọng mở miệng

“Được” Trần Vân cũng theo sau Lăng Thiên Vũ

...

Tiếng đáp chân vang lên nhỏ nhẹ cùng với đó là hai hình bóng đang trèo vào trong cánh cổng khá lớn.

‘Hộc hộc” Trần Vân trên người ướt đẫm mồ hôi, thở dốc

“Lăng Thiên Vũ, ngươi sao lại đi thẳng để thu hút bọn zombie làm gì?” Trần Vân vừa lau mặt vừa nhìn Lăng Thiên Vũ hỏi. Phía sau hai người là một khung cảnh vô cùng dã man, xác chết nằm la liệt đứt đầu vô số.

“Từ từ ngươi sẽ hiểu” Lăng Thiên Vũ lạnh giọng trong khi đang nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trước mắt, cảnh vật tựa hồ như một địa ngục trần gian đáng sợ, đẫm máu. Những con zombie như những con quỷ đang xé xác,gặm nhắm một con người tội lỗi cùng với tiếng la thất thanh

Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ đứng nhìn cảnh ấy, tâm không loạn, mặt không biến sắc

“Này...” Lăng Thiên Vũ xoay người lại nhìn Trần Vân, chỉ thấy thân thể Trần Vân có chút run lên, răng cắn chặt môi, ánh mặt sợ sệt nhưng lại có chút kiên định

“Hửm?” Trần Vân nghe thấy tiếng Lăng Thiên Vũ liền trả lời

“Thấy có mấy con zombie?” Lăng Thiên Vũ chỉ về phía trước

“6 con” Trần Vân cũng nhìn theo hướng mà Lăng Thiên Vũ chỉ.

“Ta hai, ngươi bốn ok?” Lăng Thiên Vũ vừa hỏi vừa đứng dậy, trên tay cầm chắc cây rìu nhìn về hướng con zombie

“Hả?” Trần Vân ngơ ngác, sao Lăng Thiên Vũ lại ít hơn hắn

Nhưng Lăng Thiên Vũ đã lao lên trước, chỉ thấy hắn một nhát bay đầu một con, con còn lại cùng phác giác ra mà lao vào mà cắn Lăng Thiên Vũ, Lăng Thiên Vũ né tránh cái tay dơ bẩn của con zombie, nhanh như cắt mà vòng ra sau thêm một nhát làm bay đầu con zombie.

Lúc này Lăng Thiên Vũ nhìn bên Trần Vân thấy cậu ta lề mề chỉ giết được mỗi 1 con zombie, nhưng cũng vì tiếng động của Trần Vân gây ra khi giết được 1 con mà những con zombie còn lại đã vây quanh Trần Vân.

Chỉ một lúc, Trần Vân đã dọn xong đám zombie tép riu. Lăng Thiên Vũ cùng Trần Vân đi vào trong từ phía sau ánh cổng sau trường. Bên trong chính là vô số các học sinh cùng giáo viên đang chạy loạn cùng vô số những con zombie đuổi theo.

Lăng Thiên Vũ nép sát vào trong vách tường, nhìn cảnh tượng trước mắt. Vô cùng quen thuộc với cảnh trước mắt

Chỉ thấy một nhóm người chạy loạn bao gồm cả thầy hiệu trưởng, có thể là quá hoảng loạn mà 1 người trong nhóm đó đã vấp ngã, cậu ta gào thét cầu xin mọi người giúp mình, nhưng những người khác chỉ quay lưng lại nhìn một cái với biểu cảm sợ hãi rồi nhắm mắt chạy đi

Đấy là địa ngục phàm trần!

Cậu học sinh đó bị vô số con zombie cắn xé, lại có những con cắn nát bụng cậu, thò tay mò mẫn rồi cắn vào ruột cậu ta kéo ra. Cậu ta biểu cảm khốn khổ nhưng cậu tá chẳng thể làm gì ngoài việc chờ chết cả. Cậu ta sợ hãi và bất lực.

Cảnh tượng ấy cũng được Trần Vân chứng kiến, cậu ta trầm mặt, hiển nhiên cậu ta không muốn xem khung cảnh này. Nó quá đáng sợ so với lứa tuổi của cậu ta

Lăng Thiên Vũ vẫn bình tĩnh sau khi xem khung cảnh chết chóc, lại bắt đầu đảo mắt tìm đường vắng vẻ một chút. Một hồi tìm kiềm lối nào cũng có vô số zombie. Lăng Thiên Vũ lại bắt đầu phân tính tình huống.

“Những con zombie, chúng di chuyển bằng âm thanh thì ta có kế hoạch như này” Lăng Thiên Vũ quay người nói nhỏ với Trần Vân.

Lăng Thiên Vũ nói nhỏ với Trần Vân. Trần Vân nghe xong cũng trầm mặt, kế hoạch này cần hắn làm mồi nhử, trong thâm tâm hắn cũng rất sợ hãi nhưng Lăng Thiên Vũ là hi vọng sống duy nhất cũng là huynh đệ tốt của hắn. Lăng Thiên Vũ kêu hắn làm thế nào, hắn sẽ làm thế đấy.

Trần Vân lúc này run nhẹ đi về phía thư viện. Lăng Thiên Vũ cũng nhanh chóng đi về phía cầu thang, dù có mấy con zombie cản đường hắn vẫn 1 nhát đứt đầu.

Trần Vân lúc này nép vào một mức tường khá to, cầm một cục đá nhỏ rồi vứt nhẹ vào mặt đất, quả nhiên đã thu hút hút đc 4 con zombies.

Trần Vân lúc này cầm chắc cây sà beng, chạy vụt ra khỏi bức tường nhanh như chớp, đập vỡ đầu con zombie. 3 con còn lại nghe tiếng động cũng chầm chậm tiến lại tấn công. Trần Vân nhẹ nhanh thoát khỏi 3 con zombie. Lại tiếp tục gõ đầu con zombie tiếp theo, chưa đến nữa giờ đẫ giết được 4 con zombie.

Lúc này trong thư viện có một nhóm người sống sót đã trốn vào trong, một vài người đã sợ đến mức toàn thân run rẩy, một vài người mặc sù sợ nhưng vì tính tòm mò mà dòm ngó qua cửa sổ, bất chợt lại nhìn thấy Trần Vân khí thế oai hùng.

“OA” Vài người dòm qua cửa sồ đều cùng ồ lên một tiếng, có chút ngưỡng mộ Trần Vân.

Những người sống sót khác thấy thế cũng nhao nhao nhìn qua của số, ánh mắt họ nhìn Trần Vân tràn đầy ngưỡng mộ. Có những người vì quá sợ hãi mà chuẩn bị tiến tới đập của kêu cứu.

Nhưng đã bị cản lại bởi một thanh niên cao to. Một nữ sinh trong nhóm người có lẽ vì quá sợ hãi mà quát thẳng vào mặt tên cao to.

“Mẹ nó, tên nghèo nàn Vương Tử Siêu này, cút ra chỗ khác” Nữ sinh mỏ hỗn liên tục chửi bới tên Vương Tử Siêu.

“#$#$%#&#$@” Từng lời chửi rủa vang lên, càng nói là càng xúc phạm đến danh dự của Vương Tử Siêu này. Vưởng Tử Siêu đen mặt, tay đã gồng chặc, nổi đầy gân tay.

“Nói đủ chưa!” Vương Tử Siêu trầm mặt cùng ánh mắt phẩn nộ chết chóc nhìn nữ sinh kia. Nữ sinh cũng cảm nhận được sát ý mà sợ hãi lùi lại mấy bước.

Dứt lời, hắn quay về chỗ cũ mà dựa lưng tường. Mọi người xung quanh nhìn khung cảnh bất hòa trước mắt mà buồn bã. Bầu không khí lúc này lại trở nên tồi tệ hơn.

Mọi người có lẽ lúc này đã nhìn thấy ánh mắt của tên Vương Tử Siêu thì rung mình một cái. Ánh mắt tràn đầy sát ý. Có lẽ mọi người đã hiểu ý tứ của tên Vương Tử Siêu này.

Lúc này tên Vương Tử Siêu ở trong góc tường đã gục mặt xuống như đang suy nghĩ gì đó. Trên khuôn mặt vẫn còn tràn đầy phẩn nộ cùng sát ý.

Hắn muốn bỏ rơi nữ sinh thối nát này!