Chương 5: Virus (2)

Lăng Thiên Vũ mở mắt như tỉnh từ cơn mộng, trước mắt hắn vẫn là cái thành phố toang hoang ấy cùng với một cơn sóng zombies vô cùng quen thuộc đang tràn về phía hắn.

Lăng Thiên Vũ khuôn mặt kinh ngạc, theo phản ứng tự nhiên mà quay đầu chạy về hướng ngược lại, nhưng không qua bao lâu trên khuôn mặt của Lăng Thiên Vũ lại tiếp tục kinh ngạc khi nhìn về phía trước, lại là một làn sóng zombies khác đang ồ ạt tràn về phía hắn. Hắn đang ở thế bị bao vây.

“Chật” Lăng Thiên Vũ thất vọng chật lưỡi.

“Haizzz, hóa ra tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi, Thật sự vốn là chẳng có chuyện trùng sinh gì cả” Lăng Thiên Vũ nhắm mắt thở dài tiếc nuối

“Ầm” Tiếng nổ trên nền đất khiến Lăng Thiên Vũ ánh mắt lập tức ngưng trọng nhìn về phía tiếng nổ.

Tiếng nổ ấy đã khiến đất đá xung quanh nứt ra, một tòa nhà kề bên thậm chí còn bị ngã thành nát vụn, khói bụi bốc lên nghi ngút. Lăng Thiên Vũ đã kịp tránh sang bên cạnh nhưng vẫn bị đất đá văng trúng làm bị thương nhẹ.

Trong làn khói bụi dần dần hiện lên một hình bóng mờ ảo, Lăng Thiên Vũ thần sắc ngưng trọng lùi về mấy bước. Hắn mơ hồ cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ trong làn khói bụi.

Bên trong làn bụi dần đi ra một con zombie có ngoại hình như một con người với mái tóc dài màu đen trên đầu còn đeo một chiếc vương miện bằng vàng loáng bóng duy chỉ có đôi mắt đen và dầy gân đen trên thân thể để phân biệt, Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm tên zombie đó.

“Vương zombie?” Lăng Thiên Vũ trong lòng thầm nhận biết chủng loại zombie.

Con zombie ngẵng mặt nhìn Lăng Thiên Vũ, ánh mắt thẳng vào cổ Lăng Thiên Vũ và nở một nụ cười quỷ dị, đáng sợ.

Lăng Thiên Vũ phản ứng nhanh chân chạy về hướng ngược lại tên Vương Zombie, lao vào làn sóng zombie đang ồ ạt tiến tới. Chém liên tục vô số phát nhằm mở đường sống dù cho có vô vọng cỡ nào.

“Nếu là zombie vương, bây giờ ta thật sự vẫn không có cửa để đấu với hắn” Lăng Thiên Vũ vừa chém giết vừa nghĩ.

“Vụt” Một hình bóng lao với tốc độ nhanh như chớp, chỉ thấy trong nháy mắt đã lướt qua bên trái Lăng Thiên Vũ.

“!!!”

“Thật sự là quá nhanh” Lăng Thiên Vũ bất ngờ kinh ngạc, đổ từng giọt mồ hôi lạnh mà nhìn về phía bóng đen.

Bóng đen hiện rõ là tên vương zombie, chỉ thấy hắn nhìn Lăng Thiên Vũ một cái rồi tùy ý quơ một cú mạnh vào Lăng Thiên Vũ khiến hắn bay đập vào bức tường bên cạnh, lực đập mạnh đến nỗi để lại một lỗ thủng to lớn, đất đá xung quanh nứt vỡ.

“AA” Lăng Thiên Vũ hộc máu đau đớn nằm gục ngã trong đống gạch vụn đổ nát, trong ánh mắt mơ hồ chỉ thấy tên zombie vương đang tiến tới chỗ hắn.

“Đó là chính là cách biệt thực lực!” Thanh âm của tên Zombie vương vang lên.

Thanh âm tên zombie vừa dứt chính là lúc trên khuôn mặt hắn lộ nên vẻ cười nhạo, ánh mắt hắn nhắm lại. Hắn vẫn thật sự muốn sống thêm chút nữa. Nhưng sự thật đã chứng minh cho hắn thấy, hắn đã thua nhưng…

Hắn vẫn chưa thua triệt để!

...

“Này này Thiên Vũ” Tiếng kêu bất chợt kéo Lăng Thiên Vũ về thực tại.

Lăng Thiên Vũ ngồi dựa gốc tường mở mắt, trên thân ướt đẫm mồ hôi nhìn sang người vừa lên tiếng.

“Trần Vân?” Nhận ra hình bóng quen thuộc, Lăng Thiên Vũ hỏi.

“Nãy giờ thấy cậu có vẻ gặp ác mộng nên tớ kêu cậu dậy, dù sao… thì còn đi về trường nữa, tính ra chúng ta còn đi net nữa nhưng mà tớ có lẽ đi không nổi a” Trần Vân khuôn mặt sưng tấy nhưng vẫn vui vẻ nói.

Lăng Thiên vũ nhìn khuôn mặt bầm dập nhưng cười tươi rạng rỡ của Trần Vân khiến hắn thật sự cạn lời không biết phải nói gì, loại người như Trần Vân ở mạt thế thật sự chính là vô cùng hiếm thấy. Kẻ hết lòng vì tình nghĩa không màng đến mạng sống như Trần Vân đúng là thật sự tuyệt chủng gần hết rồi.

Lăng Thiên Vũ lấy áo phủi phủi rồi mặc vào, vừa gài cúc áo vừa nhìn bầu trời qua cửa sổ, bầu trời xanh tươi đẹp như bao ngày nhưng sự thật thì lại quá tàn khốc trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng.

Lăng Thiên Vũ vào trong hốc lấy ra một cây sà beng đưa cho Trần Vân.

“Ơ” Trần Vân lúc này chính là ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Lăng Thiên Vũ cầm rìu đẩy tủ, chiếc tủ vừa được đẩy ra thì Lăng Thiên Vũ đã nhẹ nhàng tháo chiếc cửa bị hỏng ra rồi chầm chậm tiến ra ngoài.

Ánh nắng buổi dáng sau cơn mưa chính là rất tươi đẹp, nó trong lành, thơm dịu và mát mẻ. Nhưng dù tươi đẹp là thế nhưng nó chỉ là vẻ bề ngoài cho sự tàn khốc ẩn sâu trong nó.

“Đi thôi” Lăng Thiên Vũ chỉ nhìn về phía trước rồi lạnh giọng gọi Trần Vân

“Đi đâu cơ?” Trần Vân khó hiểu hỏi

Lúc này gió bổng nổi lên, những chiếc lá rơi đang bay theo làn gió như những giai điệu nhạc, Lăng Thiên Vũ chỉ xoay đầu nhẹ chỉ để lộ ra một nụ cười mỉm.

“Đi ngắm nhìn sự tàn khốc của thế giới này!”

...

“Đây... đây là” Trần Vân bất động nhìn cảnh tượng trước mắt

Trước mắt Trần Vân là một khung cảnh máu me đáng sợ, máu chảy dài dưới đường hòa lẫn với những dòng nước mưa máu làm tôn lên sự đáng sợ như một địa ngục trần gian thật sự, từng người từng người cắn xé lẫn nhau, cũng có vô số người la hét kêu cứu thảm thiết không ngừng, từng người bị cắn cứ như bị ma nhập đứng dậy lao vào cắn người khác.

Trần Vân ánh mắt run lên vì sợ hãi, vội nhìn sang Lăng Thiên Vũ nhưng khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn trông bình tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước như đã nhìn thấy những chuyện này không biết bao nhiêu lần.

Bất ngờ một con zombie lao tới, nó há cái miệng đầy máu thịt muốn cắn vào Lăng Thiên Vũ một cái.

“Xẹt” Một nhát chém nhanh chóng và dứt khoác làm bay đầu con zombie.

Lăng Thiên Vũ mặt không biến sắc nhìn con zombie đầu lìa khỏi cổ, tùy tiện bổ nhẹ vào trán con zombie đã chết ấy

“Tiếc thật, không có” Lăng Thiên Vũ nhìn vào trong nhát cắt trên trán zombie, bên trong chỉ có máu phun ra và trống rỗng không còn thứ gì khác thì trong lòng có chút tiếc

“Giờ phải làm sao đây Thiên Vũ?”Trần Vân bối rối hỏi, giờ đây trên nét mặt của cậu ta đã tràn đầy sợ hãi và luống cuống.

“Đi vào trường thu thập vật tư đã” Lăng Thiên Vũ khuôn mặt vô cảm lạnh lùng trả lời

“Nhưng đám người ăn thịt người kia đông quá, sao có thể đến trường được chứ” Trần Vân sợ hãi chỉ tay về đám zombie nói

“Đi vòng qua” Lăng Thiên Vũ quay người trả lời

Nhưng vừa dứt lời thì có một người đàn ông béo đang vật vã chạy lại hai người bọn hắn, trên khuôn mặt sợ hãi đến mức trắng bệch không còn giọt máu, vừa đến nơi ông ta liền quỳ xuống cầu xin hai người cứu giúp.

Bất quá trên khuôn mặt Lăng Thiên vũ vẫn vô cảm, chỉ đảo mắt xem từ trên xuống dưới trên thân thể ông ta.

“Ông bị cắn?” Lăng Thiên Vũ chỉ nhìn chầm chầm vào bắp chân ông ta, có một dấu răng đang chảy máu, nơi chảy máu cùng nỏi lên một ít gân đen.

“Không… không có” lão ta hiển nhiên không biết mình bị cắn.

Khi lão ta vừa dứt lời thì chính là lúc Lăng Thiên Vũ đạp lão ta vào đám zombie đang lao tới sau lưng lão

“AAAAAA” Tiếng hét đau đớn của lão ta vang lên, lão ta nhịn đi cơn đau đấm vào mặt con zombie khiến con zombie văng ra, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là sự vũng vẫy trước cái chết của lão ta mà thôi.

Lão ta chỉ quay lưng lại nhìn Lăng Thiên Vũ nhưng cậu ta đã biến mất từ lúc nào. Lão ta cũng phát giác ra được có vô số con zombie bao vây lão. Lão quỳ sụp xuống chờ đợi cái chết.

...

Trên một con đường nhỏ vắng vẻ xuất hiện thêm hai bóng dáng cao ráo đang đi trên đường, đó là Lăng Thiên Vũ và Trần Vân

“Này” Lăng Thiên Vũ lạnh giọng gọi

“Hả” Trần Vân đáp lời

“Bây giờ trên con đường này đang có 4 con zombie” Lăng Thiên Vũ ánh mắt hướng về phía trước rồi chỉ vào 4 con zombie đang đi lang thang vô mục đích

Nghe vậy, Trần Vân cũng nhìn theo hướng ngón tay Lăng Thiên Vũ đang chỉ, trước mắt thấy có 4 con zombie máu me.

“Ta giết hai, ngươi giết hai con còn lại, thế nào?” Lăng Thiên Vũ ánh mắt âm u nhìn Trần Vân hỏi

“Được...được rồi” Trần Vân có chút sợ hãi khi Lăng Thiên Vũ nhìn mình, ánh mắt thật sự sâu không thấy đáy.

Nghe xong câu trả lời của Trần Vân, Lăng Thiên Vũ nhanh chóng di chuyên lao lên chém đứt đầu 2 con zombie trong nháy mắt, đồng thời bổ đầu của một con zombie ra nhưng chỉ thấy bên trong có máu tun ra, hộp sọ bị vỡ và một phần não bị hắn cắt ra.

“Làm đi” Lăng Thiên Vũ khuôn mặt vô cảm nhìn sang Trần Vân thôi thúc

“Liều vậy” Trần Vân cắn răng nhắm tịt mắt lao lên đập mạnh vào đầu một con zombie khiến nó bị thủng một lỗ ngay đầu, máu chảy như tun trào mà ngã xuống.

"Thành công rồi?” Trần Vân mở mắt khẽ mừng rỡ

Nhưng chưa kịp vui bao lâu thì con zombie còn lại nghe thấy tiếng động chầm chậm đi về phía Trần Vân

“Bộp” Trần Vân cố gắng bình tĩnh đập vào đầu con zombie còn lại nhưng lần này cậu ta đập liên tục cho đến khi cái đầu gần như nát bét vô hình vô dạng.

Trần Vân vui mừng mở mắt nhìn hai cái xác zombie

“Haha ta đây đã giết kẻ ăn thịt người để trừ hại cho công lý rồi” Trần Vân vô cùng vui mừng mà nhảy nhót

Trong lúc cậu ta đang nhảy nhót thì con zombie đầu tiên đã bắt đầu đứng dậy, chầm chậm đi đến Trần Vân. Lăng Thiên vũ chỉ nhìn cảnh tượng này, hiển nhiên hắn đã biết con zombie đầu tiên mà Trần Vân giết chưa chết.

Trần Vân lúc này nhìn thấy ánh mắt của Lăng thiên Vũ có chút kì lạ, Trần Vân cũng phác giác ra có nguy hiểm mà vội quay lưng lại phía sau, nhưng đã muộn con zombie đã lao vào Trần Vân.

Trần Vân nhanh tay cầm cây sà beng chặn họng con zombie nhưng cũng đã mất đà mã ngã ngửa. Trần Vân cho dù là ngã ngửa vẫn chính là điên cuồng chống cự, còn con zombie chính là vì miếng ăn mà điên cuồng tấn công.

Trần Vân lúc này nhìn sang Lăng Thiên Vũ chỉ thấy cậu ta ánh mắt vô cảm nhìn lại, chưa có bất kì hành động nào.

“Bình tĩnh mà đối phó!” Lăng Thiên Vũ trầm giọng khuyên bảo Trần Vân

Trần Vân lúc này hoảng loạn vô cùng, không thể nghe nổi một từ nào của Lăng Thiên Vũ. Lăng Thiên Vũ nhìn cảnh này cũng là thở dài. Chầm chậm đi về hướng Trần Vân và con zombie.

Một cước đá tung con zombie văng ra xa. Sau khi trải cơn mưa máu sức mạnh của cậu ta chính là vô cùng mạnh ít nhất là hơn người bình thường, tầm cỡ một người tập gym đều đặn cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bây giờ ở giai đoạn đầu mạt thế này ít nhất vẫn chưa có mối uy hiếp nào có uy hiếp được đến hắn.

Lăng thiên Vũ đỡ Trần Vân đứng dậy, rồi chỉ tay về phía con zombie cũng đang đứng dậy.

"Đập vỡ não chúng!" GIọng nói sắc lạnh của Lăng Thiên Vũ vang lên. Trần Vân lúc này đứng lên trên ánh mắt vẫn còn vương vấn sự sợ hãi nhưng đã quyết tâm hơn.

Trần Vân lúc này tức giận lao vào con zombie mà điên cuồng đập. Từng tiếng bốp vang lên cùng với tiếng kêu tức giận của Trần Vân. Lúc ấy đầu của con zombie đã nát tươm, máu chảy thành dòng nhưng cũng rất trống rỗng.

“Rồi rồi bây giờ ngươi bổ đầu một con đi” Lăng Thiên Vũ ánh mắt sắc lạnh trầm giọng nói

“Bổ.. Bổ làm gì?” Trần Vân lại khó hiểu

“Cứ làm theo lời ta nói” Dứt lời Lăng Thiên Vũ chém một nhát nhỏ ngay giữa trán con zombie nhưng bên trong lại trống rỗng.

Trần Vân lại dùng sà beng bổ giữa trán con zombie nhưng vẫn không có gì

“Vẫn không có?” Lăng Thiên Vũ hắn khó hiểu nhìn cảnh tượng xảy ra.

Lăng Thiên Vũ hắn nhớ trong kiếp trước có người bạn cũ đam mê tiểu thuyết tận thế đã từng nói có được viên tinh hạch nhờ vào việc bổ giữa trán trong lúc mạt thế xảy ra còn chưa đầy 1 giờ đồng hồ, hắn cũng đã làm thử và thành công

“Vẫn là vận may quá kém rồi” Lăng Thiên Vũ trong lòng than thở.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh tới trường thôi” Lăng Thiên Vũ hướng mắt phía trước lạnh giọng nói

“Cái gì, đây đã là mạt thế rồi cơ mà, sao vẫn còn vô trường làm gì?” Trần Vân ánh mắt lại khó hiểu nhìn Lăng Thiên Vũ

Trần Vân hắn bây giờ chẳng thể hiểu Lăng Thiên Vũ nghĩ gì lại đột nhiên thay đổi quá lớn, ánh mắt Trần Vân cứ nhìn Lăng Thiên Vũ tra xét

Bị ánh mắt kì quái của Trần Vân nhìn chằm chằm khiến Lăng Thiên Vũ khó hiểu nhìn lại hắn

“Ngươi nghĩ cái gì vậy?” Lăng Thiên Vũ sắc lạnh hỏi

“Không có.. Chỉ là ta cảm thấy ngươi có chút.... thay đổi” Trần Vân vẫn dùng ánh mắt tra xét nhìn Lăng Thiên Vũ.