Chương 13: Người bí ẩn?

Trần Vân lúc này thật sự đã triệt để ngất xỉu, cái người bí ẩn trong chiếc áo choàng ấy khẽ nhìn Trần Vân một cái, trông có vẻ đang suy nghĩ.

“Sắp thức tỉnh rồi?” Người bí ẩn khẽ thì thầm khi đang nhìn Trần Vân, có vẻ như cô ta biết gì đó nhưng không muốn nói.

“Đáng tiếc, chỉ là một cờ đáng thương bị lợi dụng” Lời nói của người bí ẩn có chút thương hại, tất cả những gì trong tâm trí chỉ còn lại một người…

“Gào” Trong lúc người bí ẩn đang thất thần thì cái con thây ma đã gào lên một tiếng, cụ thể thì chính là đòn sóng âm bá đạo mà khiến cho Trần Vân thất thủ. Nhưng chỉ thấy, cái tay thon dài mà đep như ngọc bích đang cầm một nửa cái kéo cắt cỏ được mài cho thật bén.

Người bí ẩn khum người xuống, đâm cây kéo thật mạnh vào bức tường cầu thang làm cho thủng một lỗ. Tạo ra một chỗ dựa khá tốt để chống lại sự đẩy lùi của sóng âm nhưng bất quá cũng bị sự hôi thối làm cho khó chịu.

“Thối thật á” Người bí ẩn khẽ than vãn trong lòng nhưng cũng không để tâm quá nhiều.

Nhưng rất dứt khoác, không lề mề. Trong tức khắc, người bí ẩn đã rút nửa cây kéo cắt cỏ ra khỏi bức tường. Nhanh chóng chạy tới gần cái con thây ma to xác, 2 tay cầm 2 nửa cây kéo cắt cỏ sắt bén như có thể chém đứt bất cứ thứ gì.

Cái con thây ma to lớn cũng chẳng vừa mà dang rộng 2 cái cánh tay muốn thực hiện một cú vỗ tay cực mạnh. Nhưng chỉ thấy người bí ẩn cứ nhanh nhẹn lao vào.

“Bộp” Cú vỗ tay của con thây ma to lớn mạnh mẽ điên cuồng, đồng thời cũng tạo ra một lực đẩy cực mạnh đến từ đầu ngón tay. Nhưng chỉ thấy cái người bí ẩn nhảy lên một cái lộn nhào tuyệt đẹp, đồng thời cũng để lộ một vài phần sợi tóc màu nâu đen mượt mà. Đáng tiếc là không thể nhìn rõ mặt.

“Xẹt xẹt” Vô số nhát chém từ cây kéo của người bí ẩn trực tiếp chém cho con thây ma to lớn bị đứt từ cánh tay đến vai, mặc dù nó cũng chẳng cảm nhận được đau đớn gì. Nhưng người bí ẩn cũng đã thành công, hoàn toàn vô hiệu hóa một cánh tay của con thây ma.

Lúc này người bí ẩn đứng sát bức tường phía sau, hai tay dang nhẹ ra để lộ hai cái bàn tay thon nhỏ nhắn đặc trưng của phái nữ, chỉ thấy ngón trỏ mootx bên tay xoay nhanh nữa cái kéo cắt cỏ với tốc độ như một máy chém.

Cái con thây ma mặt vô thức mà lao về phía người bí ẩn, hắn nhảy lên mà há cái miệng rộng của hắn rồi gào lên nhằm dùng chiêu sóng âm. Người bí ẩn vẫn bình tĩnh đứng đó như chờ đợi cái gì đó.

Chỉ thấy người bí ẩn ngồi xuống, hai tay cho dù là cầm kéo vẫn mặc kệ mà áp sát lan can.

“Gào” Cái con thây ma vừa nhảy tới vừa gào lên, chính là chiêu thức quen thuộc ấy. Người bí ẩn cảm thấy thời cơ đã tới, ngay lập tức dùng sức đẩy cả thân thể trượt thẳng tới ngay lúc con thây ma đang nhảy lên.

“Rắc” Chiêu sóng âm bá đạo của con thây ma va vào tường, ngay lập tức xuất hiện vết nứt. Vì người bí ẩn đã thoát khỏi phạm vi công kích nên chẳng hề bị tổn thương tí gì. Cái con thây ma to lớn cũng ngu ngốc mà lao vào trực tiếp đập đầu vào cái lan can.

“Rầm” Con thây ma to lớn choáng váng, lan can cũng triệt để bị đập tung mà rơi xuống đất. Người bí ẩn từ từ chống tay đứng dậy, xoay người nhìn con thây ma to lớn đang quỳ trên đất cũng, phát hiện là cái cột tường đã cứu sống hắn.

“Hừ, mạng cũng thật dai”

Con thây ma to lớn hình như đã thoát khỏi cơn choáng váng mà từ từ đứng dậy, như một con đỉa. Nhưng bất quá, người bí ẩn thân thủ lả lướt nhanh nhẹn đã trèo lên cổ con thây ma to lớn mà đâm hai nửa cây kéo vào đầu.

“Gào” Con thây ma đau đớn hét lên, điên cuồng vùng vẫy. Thấy vậy người bí ẩn cũng không có chần chừ, ngay tức khắc đạp con thây ma to lớn xuống đất. Vừa đạp người bí ẩn cũng nhảy ngược thành một vòng trên không tuyệt mỹ ra khỏi người con thây ma to lớn đang rơi xuống lầu.

“Rầm” Tiếng va chạm của con thây ma to lớn với mặt đất tạo thành tiếng động vang dội, cũng thu hút thêm vô số thây ma. Người bí ẩn cũng từ từ nhìn con thây ma to lớn từ vị trí trên lầu cũng bất ngờ vì sự lì đòn của con thây ma to lớn.

“Bùm” Một tiếng nổ phát lên, người bí ẩn đảo mắt nhìn về phía tiếng nổ. Đó chính là nhóm người Trần Vân đang cố trốn thoát khỏi thư viện lúc 18:58 giờ.

Nhưng rồi cũng không thèm quan tâm nữa mà quay sang nhìn cái đám thây ma do con thây ma to lớn lãnh đạo lúc nãy, Người bí ẩn để lộ một cái miệng cười, nụ cười đầy sát khí nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.

5 phút sau.

Lầu D, 10E.

Lăng Thiên Vũ cũng đang nhìn cảnh vật trước mắt qua cửa sổ dù có bị vài con thây ma che chắn đi chăng nữ thì hắn cũng mặc kệ, mọi việc cứ như thể đã được dự tính từ trước.

“Cơ bản thì cũng xác định được thây ma biến dị rồi, chẳng qua chỉ là chưa tiến hóa hoàn chỉnh thành cấp 1 thôi” Lăng Thiên Vũ trong lòng nghĩ ngợi, thật ra hắn cũng đã dự tính sẽ có một con thây ma biến dị khổng lồ.

“Bây giờ chắc hẳn cái tên cận kia đã có trong tay tinh hạch rồi, hời cho hắn rồi” Lăng Thiên Vũ ý nghĩ chính là ám chỉ Đỗ Bân nhưng bất quá hắn cũng chả nhớ tên của cậu ta.

Nhưng sự thật là nhóm người Đỗ Bân chưa có cái tinh hạch gì đó cả. Lăng Thiên Vũ cũng tính tới mức đó rồi nên mới bảo Trần Vân tách ra đi tới căn tin.

Tất nhiên, Trần Vân bị bao vây bởi đám thây ma phải chạy lên một dãy lầu bất kì kể cả lầu D của hắn cũng nằm trong dự tính của hắn. Bất quá chỉ là không ngờ Trần Vân chạm mắt nó hơi sớm mà thôi.

Hắn mỉm cười nhẹ đầy ẩn ý, bất kể con đường nào thì hắn cũng sẽ có tinh hạch sớm thôi, sẽ là tiến hóa giả cấp 1 nhanh thôi.

“Cô à, cô là giáo viên môn gì đấy ạ?” Lăng Thiên Vũ trên mặt tỏ vẻ thân thiện vô cùng khi xoay người nhìn cô giáo xinh đẹp.

“Cô là giáo viên dạy hóa a” Nữ giáo viên mở cái đôi môi căng mọng, ánh mắt đeo kính cận nhưng càng lên vẻ nữ tính dễ thương.

“Cô có đồ nghề không?” Đây mới chính là mục đích của hắn, hắn cần kiểm chứng một vài điều trước khi thực hiện kế hoạch.

“A! hôm nay cô không có tiết thực hành nên cũng chẳng có mang theo” Nữ giáo viên cũng dõng dạc trả lời, đó là tất nhiên. Thường thì khi tới tiết thực hành, học sinh sẽ di chuyển thành hang dài xuống phòng thực hành nhưng có những lúc học khi bài thực hành quá đơn giản, giáo viên sẽ trực tiếp đem theo dụng cụ thực hành lên lớp.

“Tiếc vậy, vậy xem ra chúng ta chỉ có thể ở đây tới hẹo mà thôi” Lăng Thiên Vũ vẻ mặt thở dài, lời nói nghe có vẻ tiếc nhưng cũng đầy ẩn ý.

“Nhưng anh có cách đúng không?” Vẫn là Vân Huyên tinh ý, nghe ngữ điệu của Lăng Thiên Vũ liền hiểu.

Lăng Thiên Vũ khẽ cong môi, ánh mắt chuyển hướng sang nhìn Vân Huyên, đôi mắt hơi cong lên như lộ vẻ ý cười. Từ sinh ra đến giờ, người mà hắn thích nói chuyện nhất chính là kẻ thông minh.

“Tất nhiên là có!” Lăng Thiên Vũ vừa mở miệng vừa giơ 1 ngón trỏ lên trong khi đang dựa vào cái bảng phấn. Vừa dứt lời, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm vào hắn.

“Tuy nhiên…..” Lăng Thiên Vũ cố ý ngập ngừng, hiển nhiên chính là kích thích sự sinh tồn trong bản năng con người của hai chị em bọn họ.

“Tuy nhiên cái gì?” Hai người bọn họ tất nhiên đã nóng lòng muốn nghe cách sống sót mà thoát khỏi đây an toàn của Lăng Thiên Vũ. Hắn chỉ thả lỏng ánh mắt, đôi môi khẽ cong nhẹ mà nhìn hai chị em bọn họ đang hối hả muốn nghe câu trả lời từ hắn. Con người mà, ai mà chẳng muốn sống sót, Lăng Thiên Vũ chính là đánh vào trọng tâm bản năng sống sót của con người khiến cho người khác lệ thuộc vào hắn, hoàn thành một cái con cờ mới phải nghe theo sự chỉ thị của hắn.

“Tuy nhiên muốn sống sót thì phải đánh đổi một vài thứ, không biết 2 quý cô có thể đáp ứng được hay không?” Lăng Thiên Vũ chỉ nhẹ nhàng nói nhưng cứ như ẩn chứa một loại uy thế rất lớn, nhất thời cũng khiến hai chị em rùng mình nhẹ một cái.