“Thế anh muốn thứ gì?” Vân Huyên nhanh chóng hỏi, trong lòng sớm đã khó có thể chờ đợi.
“Một thứ khá đáng giá của quý cô này” Lăng Thiên Vũ vừa dứt lời, tay đã giơ lên mà chỉ trỏ vào nữ giáo viên. Nữ giáo viên cũng không nghĩ đến Lăng Thiên Vũ chủ ý đến mình, cô cẩn thận suy nghĩ ý định của Lăng Thiên Vũ nhưng hình như cô nghĩ đến thứ gì đó, khuôn mặt lại hơi đỏ lên.
“Cái này…không được!” Nữ giáo viên sớm đã đỏ mặt tới mang tai, ngại ngùng xoay đầu sang chỗ khác không dám đối mặt với Lăng Thiên Vũ.
“…” Lăng Thiên Vũ cùng Vân Huyên chăm chú nhìn trạng thái hiện giờ của nữ giáo viên, hai người như có chung một ý nghĩ.
“E hèm, ý tôi không phải thế” Lăng Thiên Vũ khẽ ho nhje vài tiếng, thanh âm không lớn nhưng đủ cho nữ giáo viên nghe. Nữ giáo viên cũng hiểu là mình đang hiểu nhầm ý nghĩ của Lăng Thiên Vũ cũng ngại càng thêm ngại.
“Tỷ à, chắc ý của anh ấy là muốn sử dụng điện thoại của chị á” Vân Huyên nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhớ ý của Lăng Thiên Vũ cho nữ giáo viên.
“Điện thoại? Làm cái gì?” Nữ giáo viên lại hơi thắc mắc, rõ ràng vẫn là không hiểu công dụng của điện thoại ở mạt thế để làm gì.
“Còn có thể làm gì, chắc chắn là dùng tiếng chuông thu hút đám thây ma bên ngoài rồi” Vân Huyên nhanh nhẹn mở miệng, nét cười hiện rõ trên khuôn mặt.
“Sao em biết?” Nữ giáo viên cũng hơi ngạc nhiên, mở miệng dò hỏi. Vân Huyên vừa nghe được câu hỏi thì ngay lập tức cứng đờ như hóa đá.
“À thì…” Vân Huyên vừa nói vừa tránh ánh mắt dò xét của nữ giáo viên.
“Tỷ đã bảo sao rồi, thi đại học đấy! nó không phải chuyện đùa” Nữ giáo viên lúc này hơi lên giọng, ánh mắt có chút trách mắng Vân Huyên. Giữa chuyện chị em, Lăng Thiên Vũ cũng không quan tâm nhưng bây giờ hắn cần phải hành động nhanh hơn.
“Này, hai người đủ chưa đấy?” Lăng Thiên Vũ mở miệng lên tiếng, rõ ràng hắn cũng chán cái cảnh này lắm rồi. Nữ giáo viên đảo mắt nhìn hắn như muốn nói cái gì đó nhưng bị ánh mắt vô cảm của hắn làm cho nín họng.
“Không nhanh là không kịp thoát ra ngoài đâu đấy!” Lăng Thiên Vũ mặc kệ suy nghĩ của nữ giáo viên, nhanh chóng tiến tới gần nữ giáo viên mà chìa tay ra xin xỏ.
“Hừ” Nữ giáo viên hừ lạnh một cái, hiển nhiên là không hài lòng với Lăng Thiên Vũ nhưng cuối cùng vẫn phải đưa cho Lăng Thiên Vũ cái điện thoại.
Lăng Thiên Vũ cầm cái điện thoại trên tay, cười cười nhưng hắn chính là loại người tham lam. Một chiếc điện thoại sao có thể đủ cho hắn, vì thế hắn cũng chỉ có thể mặt dày xin thêm cái loa của nữ giáo viên.
“Tỷ à, cho em xin thêm cái loa nữa” Lăng Thiên Vũ bộ dạng bây giờ có chút nịnh nọt, xin xỏ. Phải biết là trong mỗi lớp học khá rộng, mỗi một giáo viên đều phải mang theo một cái loa kết nối bluetooth để có thể nói rõ hơn.
“?” Nữ giáo viên nhíu mày nhẹ, thầm mắng Lăng Thiên Vũ mặt cũng dày thật. Nhưng vì mạng sống, cô không thể không đưa. Nữ giáo viên móc từ trong túi của mình ra một cái bọc giấy, bên trong đựng một cái loa to bằng cái bàn tay.
Lăng Thiên Vũ vừa nhận được cái loa, thoáng chốc đã mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười đẹp đến mê người nhưng bất quá trong thâm tâm lại chính là nụ cười giả tạo của ác ma.
“Nụ cười lại còn đẹp đến vậy” Vân Huyên trong lòng cảm thán khi nhìn về góc nghiêng thần thánh của Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ hai tay cầm cái loa cùng với cái điện thoại, khẽ mừng rỡ. Rõ ràng là kế hoạch của hắn có vẻ thuận lợi hơn đôi chút.
“Tỷ à, xưng hô thế nào?” Lăng Thiên Vũ lúc này mới nhận ra hắn không biết tên của nữ giáo viên, lại thấp giọng hỏi.
“Vân Linh” Giọng của nữ giáo viên không lớn nhưng cũng khá có sức nặng, bất quá lại hơi yếu. Chắc cũng chỉ có sức nặng mạnh mẽ áp chế cái đám tiểu quỷ học sinh thôi.
“Vân Linh, cái tên rất đẹp a” Lăng Thiên Vũ nhẹ nhàng mở miệng khen ngợi cái tên của nữ giáo viên.
“Ừm, cảm ơn” Có lẽ là hơi tức giận khi Lăng Thiên Vũ xen vào cuộc nói chuyện giữa hai tỷ muội nhà cô nên cô chỉ lạnh nhạt trả lời. Lăng Thiên Vũ từ nãy tới giờ đều biết là hắn sai nhưng biết sao được, thời gian gấp gáp quá mà.
“Thôi mà, Vân Linh tỷ bớt giận nha” Lăng Thiên Vũ nhẹ nhàng xin lỗi Vân Linh, suy cho cùng thì hắn cũng không giỏi hóa, có lẽ rằng Vân Linh sẽ giúp ích khá nhiều. Lí do mà Lăng Thiên Vũ biết Vân Linh là giáo viên dạy hóa rất đơn giản, một phần là vì có một bao tay thực hành hóa chất riêng trong túi, phần còn lại thì hắn cũng chợt nhớ ra nữ giáo viên này là ai.
Đúng! Vân Linh là nữ giáo viên hóa đã đuổi cậu ta khi cậu ta vừa mới trùng sinh trở về, nhưng kì thực thì kí ức có hơi mờ hồ, vậy nên Lăng Thiên Vũ cũng không nhớ rõ Vân Linh có phải là nữ giáo viên đã đuổi hắn ra ngoài hành lang hay không.
“Rầm rầm” Bỗng có tiếng đập của vang lên, hầu như trong thoáng chống cả 3 người họ đồng thời xoay đầu nhìn về phía cửa kính.
Chỉ thấy bên ngoài cửa thật sự có một vài con thây ma nhưng trông khá đặc biệt, có cảm giác khác khác so với thây ma thông thường nhưng khó nói lắm.
“!” Lăng Thiên Vũ ánh mắt vô cảm nhìn mấy con thây ma bên ngoài, thật ra hắn biết thây ma bên ngoài là gì. Chính là thây ma biến dị biết chạy.
“Chúng chính là thây ma ư?” Vân Linh lên tiếng hỏi, vẻ mặt cũng có hơi sợ hãi mà nhìn Lăng Thiên Vũ, cô thực ra cũng biết đó là thây ma nhưng trông lại có chút hơi lạ. Có lẽ là ngay từ đầu cô đã trốn chui trốn lủi nên cũng chẳng biết thế giới bên ngoài thế nào.
“Đúng rồi á” Vân Huyên nhanh nhạy mà trả lời cho Vân Linh thay Lăng Thiên Vũ, nét mặt của Vân Huyên cũng không lộ ra một vẻ sợ hãi nào quá rõ ràng.
“Đến lúc thoát khỏi đây rồi!” Lăng Thiên Vũ vừa chầm chậm bước chân, ánh mắt nhìn thẳng vào vài con thây ma biến dị đang đập cửa. Khuôn mặt lộ ra một nét cười điên cuồng cùng toan tính.
Lăng Thiên Vũ cầm cái điện thoại trên tay, mở lên thì…. Cái điện thoại này hiện lên là một dãy số mặt khẩu.
1 2 3
4 5 6
7 8 9.
“…” Lăng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, lại quay sang Vân Linh mà mỉm cười nhẹ.
“Vân Linh tỷ à, mở cho em cái điện thoại nhé” Thanh âm phát ra từ miệng Lăng Thiên Vũ phát ra có phần nhỏ nhẹ nhưng nhiều hơn chính là nịnh nọt.
“Ừ” Vân Linh cũng không trực tiếp nhận lấy điện thoại mà lấy tay bấm mật khẩu điện thoại khi đang trên tay Lăng Thiên Vũ.
“1482017” Có thể là do khi hấp thụ cơn mưa máu nên giờ đây mọi chuyển động trong mắt dần trở nên rõ ràng, Lăng Thiên Vũ mắt thấy rõ từng chuyển động trên ngón tay của Vân Linh.
Lúc này chiếc điện thoại hiện lên là vô số ứng dụng dạy học, Lăng Thiên Vũ cũng không thèm quan tâm mà quẹt quẹt vài đường trên chiếc điện thoại. Lúc lướt qua hắn cũng có để ý đến có một ứng dụng game, game này đối với hắn vừa quen mà cùng vừa lạ nhưng bất quá hắn cũng để tâm đến nó nữa mà tìm một cái thanh mục, hiện nhiên chính là Bluetooth.
“Đây rồi” Lăng Thiên Vũ nhanh chóng nhấn giữ vào hình Bluetooth, màn hình chuyển sang ứng dụng cài đặt. Trong đó hiện lên mấy dãy thêm thiết bị mới.
Lăng Thiên Vũ lại lướt xuống dưới, vừa lướt thì cái tay còn lại chạm vào nút mở của cái loa mà nhấn giữ. Đúng lúc đó, hắn tìm thấy một cái danh sách
Các thiết bị đã kết nối trước đây.
Ngón tay của hắn nhanh chóng nhấn vào, hiện lên lại là vài cái thiết bị. Trong lúc hắn đang tính hỏi Vân Linh về tên của cái loa thì bỗng nhiên……
“Tút tút, kết nối thành công!” Thanh âm từ chiếc loa vang lên.