Chỉ thấy trước mắt, cái con thây ma đang dang rông hai tay của nó mà vịn chắc vào cái cột tường màu xanh lam khiến nó xuất hiện một vài vết nứt. Cái thân thể của con thây ma thật sự đã tông ngã cái lan can nhưng sự xuất hiện của cột tường đã cứu sống hắn. Cái lan can bị rơi từ trên tầng lẫu xuống nhưng
“Chật” Trần Vân chật lưỡi, nhanh chóng tạo tư thế ra đòn tiếp theo. Cái con thây ma cũng nhìn sang Trần Vân mà gào lên như đang cười nhạo cậu ta.
“Bốp” Đáp lại sự cười nhạo của con thây ma to lớn chính là một cú đạp ngược đến từ phía Trần Vân thẳng vào gáy của con thây ma, cũng chính là điểm yếu của bọn thây ma cấp thấp.
Một cú đạp ngược của Trần Vân quả nhiên là có hiệu quả. Con thây ma lớn thật sự bị rung chấn phía sau gáy làm dẫn động đến não làm cho choáng váng. Hai cánh tay cũng thả lỏng không còn bám chặt vào cái cột tường nữa mà dần dần ngã xuống.
“Haha, muốn giết lão tử luôn cơ đấy. Kết quả thì chẳng phải ngươi lại gục ngã trước sao” Trần Vân cũng đã cười tươi, một nụ cười của kẻ chiến thắng. Nhưng bất quá, chuyện sao có thể đơn giản như vậy.
Chỉ thấy trước khi ngã xuống lầu thì cái con thây ma cũng đã thoát khỏi cơn choáng váng. Hai cái tay đầy cơ bắp cùng gân đen của nó ôm chặt cây cột tường. Trần Vân lại thêm một tràng kinh ngạc trên khuôn mặt.
“Mẹ nó, sức sống cũng thật mãnh liệt!” Trần Vân mặc dù là đối thủ của con thây ma nhưng cũng rất ấn tượng với cái con thây ma to lớn này.
“Xem chiêu!” Trần Vân vừa dứt lời, cầm chắc cây sà beng mà chuẩn bị đập vào đầu con thây ma to lớn một cú quyết định thắng thua.
Cái con thây ma như có vẻ trầm mặc, nó chỉ lặng yên trong khi Trần Vân đang lấy đà. Trần Vân vừa chạy tới thì nhạy lên và giơ cao cái cây sà beng lên.
“Tiến……..” Con thây ma to lớn chỉ lặng lặng mở miêng, thanh âm nhỏ vô cùng nhưng Trần Vân cũng nghe loáng thoáng qua được.
“Tiến…hóa!” Con thây ma tiếp tục hé nhẹ cái miêng của hắn, khuôn mặt thì dữ tợn vô cùng, nhưng lần này Trần Vân đã nghe được câu nói từ con thây ma to lớn.
“Tiến hóa? Mày nói được à?!” Trần Vân cũng ngơ ngác khi nghe câu nói của con thây ma. Gì cũng được nhưng thật sự cậu ta chưa từng nghe qua có một con thây ma có thể nói được, thật không khoa học mà.
“Gào” Con thây ma to lớn lại gào lên nhưng lần này không giống như mấy lần khác. Nó to hơn rõ ràng cùng với sự hôi thối trong miệng làm cho Trần Vân khó chịu.
“Thối vãi!” Trần Vân cũng không nhịn được mà phải nín thở lại nhưng cũng dần dần nhận thấy sự bất thường.
“!!!” Trần Vân nhận ra cái thân thể của hắn đang dần dần bị tiếng gào của con thây ma đẩy ra, không để Trần Vân kinh ngạc lâu thì thân thể của cậu ta đã triệt để bị tiếng gào của con thây ma làm cho hất ngược về phía.
“Bịch” Trần Vân bị chiêu sóng âm của con thây ma làm cho ngã ngửa về phía sau, cái lưng của cậu ta bị va khá mạnh với nền đất.
“Cái lưng 17 tuổi của tôi” Trần Vân cái lưng hơi đau mà vũng vẫy, Tiếc thương cho cái cột sống trẻ tuổi của cậu ta.
Trong khi cậu ta đang đau đớn thì con thây ma to lớn đã hoàn toàn đứng vững trên nền gạch, hiện giờ muốn đẩy ngã hắn chắc chắn là khó hơn lên trời.
Trần Vân cũng từ từ đứng dậy, mặc kệ cơn đau ở lưng. Cậu ta ngước mặt lên nhìn về phía con thây ma to lớn đang đứng sừng sững như một bức tượng.
“Mày cũng giống như đỉa thật” Trần Vân cũng cười cười nhưng có lẽ là lần cười cuối cùng trước cái chết.
Trần Vân khẽ chớp mắt vài cái rồi tiếp tục có hướng đi tiếp theo, bỗng đằng sau có vô số gầm gừ của đám thây ma. Trần Vân cũng ngoẳng đầu mà nhìn về phía sau nhưng cũng không quá bất ngờ cảnh tượng trước mắt, phía sau là từng đợt từng đợt thây ma đang di chuyển lên.
“Bao vây sao?” Trần Vân cũng không căng thẳng mà chỉ nhìn cái đám thây ma, Bây giờ mới là chính là cục diện chết!
“Thú vị thật!” Trần Vân cũng phát ra vài tiếng cười nhỏ nhẹ đủ để cho mỗi mình hắn nghe, hắn bây giờ cũng khó có thể nắm chắc phần thắng trước đám thây ma.
“Liều cái mạng này vậy” Trần Vân trên khuôn mặt bình tĩnh, tay cầm chắc cây sà beng như đã sẵn sàng liều cả cái mạng.
Cái con thây ma gào lên một tiếng, Trần Vân vì đã có kinh nghiệm với sự tấn công trước đó của con thây ma to lớn nên đã tránh sang một bên né đòn tấn công sóng âm của nó.
“Vụt” Trần Vân tay ném mạnh cái cây sà beng vào con thây ma. Con thây ma cũng nhận thấy mà dùng cánh tay phải của nó hất lên phía cầu thang bộ đi lên.
Ngay lúc ném cây sà beng, Trần Vân rất nhanh chóng chuẩn bị tư thế trượt dài trên nền gạch trơn trượt về phía cầu thang đi xuống. Nhưng cậu ta cũng không ngờ rằng cái con thây ma to lớn chỉ hất tay một cái đã bay cây sà beng, cũng không thể ngờ rằng cái con thây ma này cũng là biến dị. Nó biết chạy!
“Chát” Cái con thây ma nhanh chóng chạy nhanh lại gần Trần Vân đang ngơ ngác, nó dùng cái tay trái to như búa mà vỗ thẳng vào lưng Trần Vân. Tựa hộ nghe tiếng va chạm rất lớn, cậu ta có thể cảm giác được cột sống của của cậu ta gần như bị vỡ ra.
“Ặc” Trần Vân đau đớn ở phần lưng, cú vô khá mạnh làm cho cậu ta trực tiếp bị văng lên cầu thang bộ đi lên. Trần Vân nằm co lại như con tôm, miệng đã hộc ra ít máu.
“Chết tiệt, đau vãi” Trần Vân gắng gương chống cái tay mà đứng dậy nhưng chưa kịp đứng dậy triệt để thì cái con thây ma to lớn đã bước tới gần hắn. Đưa cái bàn tay to lớn tính nắm đầu của Trần Vân mà giơ lên ăn thịt.
Trần Vân cũng phản ứng rất nhanh, nhanh tay lẹ mắt cầm cây sà beng dưới đất với tư thế đang nằm co lưng dưới đất. Trần Vân nhắm thật chuẩn mà ném thật mạnh cái cây sà beng lên thẳng mặt con thây ma, cây sà beng ném cũng thật bất ngờ, bay thẳng lên mặt con thây ma, trượt qua bàn tay của con thây ma to lớn mà nhắm thẳng vào mắt mà lao tới.
Trần Vân cũng không chần chừ, không thèm để ý cây sà beng có bay thẳng vào mắt con thây ma kia không mà là nhanh chóng lẻn qua háng con thây ma mà trèo lên tay vịn cầu thang mà nhảy xuống cầu thang đi xuống ở bên dưới.
Ngay lúc cậu ta sắp thành công thì cái con thây ma khổng lồ đã bắt được cậu ta nhờ vào bàn tay to lớn của hắn. Trần Vân cũng kinh ngạc vô cùng nhưng cũng bất lực. Sức mạnh quá áp đảo.
Cái con thây ma lấy cái bàn tay to lớn của nó cầm vào phần bụng của Trần Vân mà giờ cậu ta lên. Bấy giờ, Trần Vân mới có thể nhìn rõ mặt của tên thây ma to lớn ấy. Một cây sà beng đã cắm vào con mắt bên trái của hắn, mặt hắn dữ tợn cùng hàm răng đầy máu thịt đang nhìn Trần Vân một cách thèm thuồng.
“Chết tiệt, sao tao có thể chết như thế này!” Trần Vân cố hết sức bình sinh mà vùng vẫy nhưng bất quá chẳng qua chỉ là sự vũng vẫy trước cái chết. Con thây ma to lớn thấy vậy thì lại càng siết chặc cái tay lại.
“AA” Trần Vân đau đớn hét lên, có thể cảm nhận được rằng xương ở cánh tay cơ bản đều đã nứt vỡ.
“Crắc” Cơ bản thì hai cái tay của Trần Vân đều đã gãy hết, cậu ta cũng đã đau tới mức không còn hét lên được nữa.
“Haha, nếu tao chết thì chắc chắn mày sẽ gặp được sự trả thù điên cuồng từ Thiên Vũ đấy” Trần Vân cố gắng nói vài câu nhưng những lời cậu ta nói ra như lời thì thầm yếu ớt.
Trần Vân ánh mắt mờ dần, ý thức cơ bản đều rất mơ hồ. Cái con thây ma to lớn có lẽ là cảm thấy thời cơ chín mùi mà từ từ giơ cái đầu của Trần Vân về phía miệng.
“Phật” Vô số vết máu bắn ra từ đầu con thây ma to lớn. Triệt để đau đớn thật sự mà bỏ Trần Vân xuống cầu thang, nhanh chóng lùi xuống.
Trần Vân mơ hồ cảm nhận được hắn đã được thả lỏng, mơ hồ nhìn cái con to lớn đang đau đớn lùi về phía sau. Bỗng nhiên có một mảnh áo choàng xám lọt vào tầm mắt của cậu ta, Trần Vân lén ngước nhìn khuôn mặt trong cái áo choàng nhưng bất quá chỉ mơ hồ thấy được nửa khuôn mặt.
“Có vẻ..là…nữ” Trần Vân lúc này cơ hồ cảm thấy người trong bộ áo choàng quen thuộc, như…Diệp Phi Nhiên.