Chương 11: Bãn lĩnh thật sự của Trần Vân

Trong một phút lơ là, sự nguy hiểm đã thật sự uy hiếp đến tính mạng Trần Vân. Có thể xem là bài học tàn khốc đầu tiên tại mạt thế cho cậu ta.

“Hộc hộc” Trần Vân cảm giác được sự căng thẳng cùng mệt mỏi tột độ, đôi mắt không tự chủ được mà dần dần nhắm lại.

“A không được ngủ” Trần Vân dùng cái gõ vào đầu mình giúp cậu ta tỉnh táo hơn đôi chút, đôi mắt chớp chớp liên tục. Mở dần đôi mắt lên, đập vào mắt Trần Vân chính là có vô số zombie đang chầm chậm đi về phía cậu ta.

Mặc kệ cơn mệt mỏi, Trần Vân quay đầu bỏ chạy. Cậu ta chính là lười lấy cứng đấu cứng, quá rủi ro khi bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể thiếp đi.

Trên đường cũng không có thiếu mấy con zombie không biết sống chết cản đường nhưng Trần Vân cũng không quan tâm mà chỉ dùng sự nhanh nhẹn của thân hình thon gọn của cậu ta mà tránh né.

Trên hành lang lầu F chỉ ẩn hiện một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện. Trần Vân chạy nãy giờ cũng đã được 5 phút rồi, hiện giờ chính là mệt mỏi vô cùng.

“Hộc hộc”Trần Vân thở dốc, trên trán cùng thân thể đã mồ hôi đầm đìa, ánh mắt cũng đã mờ dần rồi.

“Mẹ nó, sao cái trường này xây rộng quá vậy” Trần Vân lúc này rất bực tức, nhưng cũng chẳng thể làm gì. Ai bảo ba mẹ cậu ta đăng kí cho cậu ta vô trường tư tốt nhất thành phố Long An này cơ chứ.

Trần Vân lúc này không còn chạy nữa nhưng cũng sớm bỏ xa cái đám zombie cản đường đằng sau, cậu ta lết cái thân thể rã rời mà dựa vào tường.

“Ầm ầm” Tiếng bước chân to lớn phát ra phía sau Trần Vân, Trần Vân dựa lưng vào tường cũng giương ánh mắt ra nhìn.

Hóa ra chính là con zombie to lớn, hắn hai tay cầm hai cái xác zombie đã mất cái đầu. Liên tục gào rú khi nhìn về phía Trần Vân, vẻ mặt chính là thèm thuồng nhìn Trần Vân.

“…”

Trần Vân không nói gì mà chỉ lặng lẽ chống đỡ cái thân thể đã rã rời đứng dậy, hắn cũng cảm nhận đây có lẽ may mắn cuối cùng của hắn. Chỉ có chống cự mới có thể sống sót.

Trần Vân cầm chắc cái cây sà beng, ánh mắt kiên định nhìn tên zombie to lớn. Cho dù là không đánh bại con zombie to lớn nhưng khí thế cũng áp đảo hơn hẳn.

“Đúng thật là trong cái may có cái xui mà” Trần Vân khẽ cảm thán

Con zombie to lớn gào lên một tiếng lớn, hắn không trực tiếp ra tay nhưng hắn đã triệu tập vô số zombie đến.

“!!!” Trần Vân cũng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, không nghĩ đến hắn có thể triệu tập thêm một đám zombie. Trong đó còn có 2 con zombie biến dị biết chạy.

“Chật”

“Một con đã khó chơi, bây giờ lại có đến 2 con. Mẹ nó, có để cho người ta sống hay không vậy hả?”

“Vốn dĩ định lấy cứng đối cứng nhưng giờ thì có cả đám, kẻ ngu mới lấy trứng chọi đá.”

Trần Vân vừa thoáng lên một ý nghĩa trong đầu thì cũng nhanh chóng cong đuôi bỏ chạy. Phía trước cũng có cái lan can chống ngã. Cậu ta vừa chạy cũng không quên quay đầu lại nhìn mấy cái.

Trần Vân cũng ngay lập tức kinh ngạc vì tốc độ 2 cái con zombie, thật sự rất nhanh như một vận động viên điền kinh. Trong 2 con, 1 con thì chính là chạy như một con thú với một tốc độ tựa như một con chó, con còn lại thì chính là chạy theo kiểu vận động viên điền kinh tốc độ thì cũng rất kinh ngạc.

“Có thể trong chốc lát nữa thôi, nó có thể lao tới gần mình nhanh chóng” Trần Vân bình bĩnh mà phân tích hướng di chuyển. Cậu ta cùng thỉnh thoảng quay đầu nhìn về 2 con zombie tiên phong ngu ngốc sau lưng cậu ta.

“…”

“Gào” Con zombie đi kiểu thú hiển nhiên rất nhanh chóng tới gần Trần Vân. Nó lao tới với tốc độ nhanh vô cùng. Trần Vân cũng cảm nhận nó đang tới nhưng cũng Trần Vân chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

“Hấp” Ngay lúc con zombie sắp chạm vào người Trần Vân, cậu ta đã bất ngờ lộn nhào ra phía sau. Con zombie chạy kiểu thú bị mất đà mà lao thẳng về phía lan can trước mặt.

“Ầm” Con zombie thú lao thẳng vào vào cái lan can. Trần Vân cùng không có nhiều thời gian quan tâm đến vì cậu ta vừa chạm đất tức khắc đã bị cái zombie biến dị còn lại bu vào.

“Xẹt” Trần Vân như trong tức khắc dùng trượt vòng cái thân thể xuống, 1 tay chống cả cái thân. Một chân làm thế, chân còn lại thì xoạc một vòng thẳng vào chân con zombie làm cho nó mất trớn mà té ngã. Cái đầu của nó va chạm với mặt đất khiến cho nó choáng váng một lúc.

Chớp lấy thời cơ, Trần Vân ngay lập tức cầm cây sà beng đập vào đầu con zombie. Mỗi một đòn mạnh như trời giáng va vào đầu con zombie.

“Hộc hộc” Trần Vân dừng tay vào bắt đầu thở dốc, cậu ta ở hiện tại có lẽ là kiệt sức rồi. Nhưng trong lúc cậu ta đang thở dốc vì mệt mỏi thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập ở phía sau cậu ta, nghe âm thanh từ tiếng bước chân có thể cảm nhận được thứ đó đang chạy với tốc độ khá nhanh.

“Hừ” Trần Vân biết cái âm thanh đó là gì, cũng đã tính ra kế hoạch tiếp theo. Cái âm thanh đó chắc chắn là cái con zombie chạy kiểu thú ấy.

Trần Vân trầm mặc mà quay đầu nhìn cái con zombie ấy, rõ ràng là nó đang lao tới đây với tốc độ nhanh vô cùng.

“Suy cho cùng thì mày rốt cuộc vẫn là một cái con zombie không có trí tuệ” Trần Vân vừa nhìn cái con zombie đang chạy ấy mà cười nhạo, sự khinh thường tràn đầy trong mắt.

Trần Vân trong ánh mắt dường như đang ngày một tốt hơn, cứ như nhất cử nhất động đều là ở trong tầm mắt của cậu ta. Tốc độ di chuyển của tên zombie ấy dường như đang càng lúc càng chậm hơn trong ánh mắt của cậu ta.

Nhưng cho dù có là thế thì khi con zombie đến gần thì ánh mắt hắn có thể phản xạ kịp nhưng thân thể không kịp thì cũng như không.

“Điểm mạnh của nó là chạy quá nhanh nhưng đó cũng chính là điểm yếu của nó” Trần Vân trong lòng thầm nghĩ. Trần Vân trên khóe môi cũng dần nở lên một nụ cười mỉm, đôi mắt dần híp lại trong hơi gian xảo công thêm việc có mấy giọt máu zombie bắn lên khuôn mặt Trần Vân làm cậu ta trông như một tên sát nhân.

“Cạch” Trần Vân không phải tự nhiên mà không sợ hãi khi đối mặt với con zombie, cậu ta canh thật chuẩn thời gian. Ngay lập tức mở cánh cửa lớp học ở kế bên cậu ta mặc cho trong cái lớp học vẫn có vài con zombie.

“Rầm” Cái con zombie ngu ngốc vì phanh không kịp mà tông thẳng mặt vào thẳng cánh cửa kính làm vỡ kính, nhất thời bị sự chấn động trong đầu làm choáng váng. Trần Vân cũng không bỏ qua cơ hội mà ngay lập tức đập đầu con zombie thêm vài cú rất mạnh.

Dưới nền đất đã tràn đầy máu tươi của con zombie xấu số cùng với vô số miểng chai rơi tứ tung, máu tươi của con zombie màu đỏ có pha lẫn một số chất lỏng màu đen. Trên toàn bộ thân áo của Trần Vân đã nhuộm đầy máu của vô số zombie thậm chí có vài giọt đã bắn lên mặt Trần Vân nhưng cậu ta vẫn mặc kệ chúng mà chạy trốn.

Chạy đến gần lan can thì bỗng Trần Vân dừng bước mà ngoảnh đầu nhìn lại cái đám zombie phía sau. Con zombie to lớn đang dẫn đầu trong vô số zombie cùi bắp ở đằng sau.

“Haizzz, đường cùng rồi!” Trần Vân thở dài, mặc dù miệng nói đường cùng là thế nhưng cậu ta vẫn còn một con đường sống mặc dù có hơi mạo hiểm. Chính là cái lều che nắng cho học sinh mỗi chào cờ nhưng thật sự là nó được xây lên từ hơi lâu rồi.

Trần Vân chỉ hướng cái ánh mắt chằm chằm về hướng con zombie to lớn, bất ngờ một điều là mấy con zombie vô dụng đằng sau không di chuyển nữ mà là tách thành hai hàng nhường đường cho cái con zombie to lớn.

“Haha, mày biết không?” Trần Vân cười khẩy nhìn tên zombie, đơn độc chiến đấu với cái đám zombie hắn có lẽ sẽ chết thật nhưng đơn độc chiến đấu với một con zombie to lớn có lẽ vẫn có cơ hội thắng được.

“Từ khi quen Thiên Vũ ở cuối cấp 2 thì tao đã từ bỏ làm côn đồ từ đó rồi” Trần Vân chỉ nhẹ nhàng nói trong khi có vô số hoài niệm.

“Từ đó đến giờ chắc đã 2 năm rồi nhỉ, cũng hơi lâu tao đã không còn động tay động chân rồi” Trần Vân như cười nhạo bản thân, ánh mắt đầy sự chế giễu đến cùng cực. Cái ánh mắt này không chỉ dành cho cái con zombie trước mặt mà còn là dành cho hắn.

“Vốn dĩ trước đó giả vờ chịu thiệt trước mặt mày để Lăng Thiên Vũ bớt gây sự với bọn bây thôi”

“Bây giờ có lẽ tao cũng nên dùng hết sức rồi nhỉ!” Trần Vân vừa dứt lời thì cái con zombie to lớn trước mặt đã bắt đầu gào lên như con thú dữ chịu đói mấy ngày khi tìm được món mồi ngon.

Trần Vân lúc trên trên khuôn mặt đã nở lên một nụ cười rộng trông rất xảo quyệt, đôi mắt híp lại như đang chờ đợi con mồi.

“Grừ” Con zombie to lớn gầm lên một cái, dùng hết tốc lực lao thẳng về phía Trần Vân. Trần Vân cũng nhanh chóng thủ thế đợi chờ sự tấn công.

Ngay lúc con zombie chạy vào vũng máu dưới đất cùng miểng chai, nhưng cho dù nó có đạp lên cuối cùng vẫn không đau đớn một chút dù cho là nhỏ nhất.

“…” Trần Vân vẫn nghiêm túc nhìn con zombie, hắn bình tĩnh phân tích hướng đi. Cũng đã có kế hoạch tiếp theo.

“Grừ” Cái con zombie cứ như một con sư tử chịu đói hơn 1 tuần, cứ gào lên nhiều lần. Không màng đến bất cứ thứ gì mà lao vào Trần Vân.

Chỉ trong chốc lát, cái con zombie to lớn đã gần đến vị trí của Trần Vân, đưa hai tay to lớn đầy gân đen của mình ý đồ muốn ôm Trần Vân lại cho cậu ta khỏi chạy.

“Hự” Trần Vân canh lúc nó nhảy vào vào ôm mà nhanh chóng tránh sang một bên. Kết quả thì chính là vừa kịp tránh sang bên phải tuy nhiên vẫn bị zombie to lớn bắt trúng chiếc giày thể thao mới tinh nhưng thấm đầy máu. Phía bên phải chính là cầu thang bộ đi lên và thang bộ đi xuống.

Con zombie to lớn cũng nhận ra phía trước chính là địa ngục đang chào đón hắn, Con zombie cố gắng kìm lại thân thể đang lao về phía trước nhưng thật sự cái thân thể hắn khi hóa zombie thì nặng vô cùng. Trần Vân nhìn cảnh này, trên khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười đắc thắng.

Nhưng không được bao lâu thì nụ cười cảu Trần Vân dần tắt khi nhìn cảnh trước mắt. Thật sự khó tin vô cùng, Trần Vân mở to đôi mắt mà nhìn cảnh vật trước mắt.