CHƯƠNG 8: Chiến sự Trần thương (2)
Edit by: Tiểu Mật Mật
Trần quân đến trước hai ngày thì Tấn quân cũng kéo đến. Trần quân đóng quân ở sườn núi phía tây Bình Giang khe, doanh trại bằng trúc tựa vào núi, từ trên cao nhìn xuống. Doanh địa Tấn quân thì ở phía tây Hàm Quang, hai quân cách nhau một đồng cỏ to lớn. Viên Lân nâng tay che nắng nhìn doang trại Trần quân, gật đầu nói: “Trần Tín quả là hổ tướng sa trường, doanh trại dựng thật nghiêm chỉnh.”
Viên Dần vẻ mặt chẳng hề để ý: “Hừ, lão thất phu, chốc lát để hắn xem lợi hại của tiểu gia ta!” Nói xong, hắn sải bước lên chiến mã, dùng sức vung roi, cao giọng nói: “Đại ca, đệ đi trước mắng trận, làm áp chế uy phong của địch.” (Trước khi đánh trận thường cử người ra mắng chửi quân địch để tăng nhuệ khí)
“Nhị đệ” Viên Lân chưa kịp ngăn cản, Viên Dần nhanh như chớp phóng đi hướng Trần quân, hầu cận Viên Dần cũng ngẩn ra, vội vàng đuổi kịp.
Viên Lân quay đầu lại hướng một viên phó tướng phân phó: “Lý Trung, ngươi dẫn 3000 kỵ binh cùng nhị công tử tiến đến địch doanh,sau đó ta liền đến.”
“Vâng” Lý Trung lĩnh mệnh mà đi, ba nghìn kỵ binh theo sát phía sau Viên Dần. Viên Lân suất lĩnh chủ lực đuổi theo phía sau. (Nguyên văn tác giả là Trương Trung, nhưng mình thấy phía trên gọi là Lý Trung nên mình để Lý Trung luôn.)
“Trần Tín lão thất phu, mau ra ứng chiến ” Viên Dần tới phía trước doanh trướng Trần quân, rút đao chửi ầm lên. Chưa mắng xong, liền thấy đại tướng Trần quân Trình Tổng giơ kiếm: “Các huynh đệ, giết cho ta!” Hắn vừa dứt lời, liền thấy phá lỗ quân phóng ngựa vọt mạnh xuống sườn núi như mãnh hổ. Thấy Tấn quân cũng không nói lời vô nghĩa, vung đao lên chém.
Trước kia, Tấn quân cùng Ngô quân Ngụy quân tác chiến trước tiên đều kêu mắng một hồi, sau đó mới đem binh chém giết. Nhưng Trần Quân thường xuyên cùng Thát Tử tác chiến, hai bên ngôn ngữ không thông, trước nay đều không nói lời vô nghĩa gặp mặt liền chém. Tấn Quân hấp tấp ứng chiến, gặp địch kiểu này làm dũng khí lui hết ba phần.
“Đứng vững cho ta, giết! Không được sợ hãi!” Viên Dần một bên vung đao giết địch một bên khàn cả giọng lớn tiếng mệnh lệnh. Nhưng là, dù hắn kêu phá yết hầu, Tấn Quân vẫn không ngừng lui về phía sau.
Viên Lân vừa tới nhìn thấy tình huống này, sắc mặt xanh mét, hắn lập tức cao giọng mệnh lệnh: “Kích trống trợ uy.” Trống trận Tấn quân như sấm thùng thùng vang lên, trống trận Trần quân cũng cùng nhau vang lên. Binh lính hai bên cùng nhau thi đấu, dùng hết sức lực nổi trống. Nhưng Tấn quân vừa rồi mới mất nhuệ khí, lúc này khí thế càng ngày càng thấp. Viên Lân thấy thế, nhanh chóng quyết định: “ Trương Văn, Lục Tích các ngươi suất lĩnh năm ngàn tinh binh tấn công hai cánh địch quân, Hồ Ban, Tiến Thành các ngươi mang bộ binh áp phía sau! Chủ lực áp trước!”
Trần Tín áp phía trước Tấn quân, hắn quyết đoán vung tay: “Giết cho ta!” Nói xong, hắn không màng tướng sĩ ngăn trở, vẫn giống như trước đây làm gương cho binh sĩ, xung phong nhảy vào địch quân, đại đao sáng như tuyết một đường chém giết. Những nơi đi qua, như lưỡi hái cắt hẹ, làm Tấm quân khiếp hãi. Trong lúc nhất thời, trên đồng cỏ bụi bay mịt mù, chiến mã hí vang, từng tiếng kêu chém giết vang lên. Trần quân từng bước ép sát, Tấn quân từ từ bại lui.
Viên Lân mang theo 500 hầu cận ở phía sau quân xem chiến, càng xem trong lòng càng động, Trần Quân dũng mãnh quả nhiên danh bất hư truyền, Viên Dần mãnh tướng căn bản không phải đối thủ Trần Tín. Nếu không thể dùng lực, cũng chỉ có thể lấy dùng trí.
Ánh mắt hắn xuyên qua chiến trường kịch liệt, chợt thấy phía sau Trần quân, một tiểu tướng cưỡi trên lưng ngựa , thân khoác áo choàng đỏ thẩm. Như vậy, nàng chính là con gái Trần Tín Tĩnh Bình Công chúa. Viên Lân mày nhăn lại, tức khắc nảy ra ý hay.
Hắn giơ kiếm cao quát một tiếng: “Các tướng sĩ, cùng ta vọt vào Trần Quân, bắt sống Trần Quốc công chúa!”
Binh lính Tấn Quân đồng loạt hô to: “Bắt sống Trần Quốc công chúa!”
Viên Lân kêu xong liền mang theo một ngàn tinh kỵ vọt vào nơi hỗn chiến, hướng tới phía sâu Trần Quân vọt mạnh qua.
Trần Tử Khôn đang nghiêm túc xem chiến, chợt có thân binh đưa tin: “Công chúa, có một nhóm binh lính không thích hợp, tựa hồ là hướng chúng ta bên này vọt tới.” Trần Tử Khôn tập trung nhìn vào, là Viên Lân tự mình dẫn kỵ binh hướng nàng nơi này vọt mạnh. Hơn nữa binh lính một bên chạy còn một bên hô to: “Bắt sống Trần Quốc công chúa!” Nếu là thật muốn bắt nàng, như thế nào lại gióng trống khua chiêng? Việc khác thường ắt có gian trá.
Nàng tính nhanh trong đầu, lập tức mệnh lệnh binh lính cùng kêu lên hô to: “Bắt sống nhị Viên!” Người bắn nỏ chuẩn bị sẵn sàng, một khi Viên quân vọt tới liền vạn tiễn cùng bắn. Trần quân cũng hô to, thanh âm vang vọng trời xanh, ý đồ dùng thanh âm bao phủ Tấn quân. Trần Tín đang đánh nhau kịch liệt cùng Tấn quân, nghe thấy tiếng hô của Tấn quân, trong lòng không khỏi nôn nóng, hắn làm sao nghĩ nhiều giống Tử Khôn, chỉ nghĩ con gái bảo bối của mình gặp nghuy hiểm. Hắn lập tức xoay người giơ kiếm mệnh lệnh: “Chú ý bảo hộ công chúa!” Ngay lúc Trần Tín xoay người, một mũi tên mang theo tiếng gió rít phía sau hắn vụt bay tới.
Thân binh Trần Tín Trần Lục Tử cố sức gọi: “Đại vương cẩn thận!”
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, tiếng hô chưa dứt liền nghe thấy “Phốc” một tiếng, mũi tên kia bắn trúng sống lưng Trần Tín, Trần Tín “A nha” một tiếng, thân mình lay động vài cái, suýt nữa rớt xuống ngựa. Tấn Quân vừa thấy loại tình huống này, lập tức giống như ruồi bọ, ong ong xông tới. Trần Tín cắn răng vung đao chém mấy người. Trần Lục Tử cùng đám thân binh hô to: “Bảo vệ Đại vương”
Viên Lân nhân cơ hội sai người hô to: “Trần Vương trúng tên đã chết!” Trần quân trong lúc hỗn loạn không biết thật giả, bất giác quân tâm đại loạn. Tấn quân lúc đầu uể oải, bây giờ tinh thần phấn chấn, càng đánh càng hăng. Trần Tử Khôn thấy tình thế không tốt, vội lệnh binh lính đánh trống thu binh. Trần Quân vội vã rút lui, Tấn Quân cũng cùng theo lui binh.
Mọi người vội nâng Trần Tín vào trướng, quân y thuần thục cởi bỏ giáp dày, chuẩn bị rút mũi tên trị thương.
“Quách đại phu, phụ vương bị thương đến tột cùng như thế nào?” Trần Tử Khôn đầy mặt nôn nóng hỏi.
Quách đại phu buộc đai trên trán ngăn mồ hôi: “Điện hạ, Đại vương trúng chính là độc tiễn.”
“A ” Trần Tử Khôn cùng chúng tướng sĩ cùng nhau kinh hô.
“Đại vương ” Trần Lục Tử gục xuống khóc nức nở.
Trần Tử Khôn bước chân phù phiếm, nàng cực lực làm chính mình trấn định, trầm giọng hướng Trần Lục Tử quát: “Khóc cái gì, mau đứng lên.” Nói xong, nàng lại hướng Quách đại phu hỏi: “Mẫu hậu lúc trước không phải giúp ngươi chuẩn bị một rương thuốc giải độc sao?”
“Ai nha, lão phu ngu dốt, thế nhưng đã quên.” Quách đại phu vội mở ra hòm lấy thuốc, chúng tướng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Quách đại phu hơi hơi run tay, đem hộp gấm mở ra, lấy một viên thuốc màu đen, sai người nghiền nát đút Trần Tín, sau đó lại lấy ra một bao thuốc bột màu trắng rắt lên miệng vết thương. Trần Tử Khôn tự mình đút phụ thân uống thuốc. Trần Tín rùng mình một cái, nhẹ giọng rên rỉ.
“Đại vương”
“Phụ thân”
Trần Tín bị thương ở lưng, lúc này nằm sấp trên giường, nghe có người kêu, hắn gian nan mở mắt, chậm rãi xoay nữa vòng, thấy Tử Khôn hoàn chỉnh ngồi trước mặt mới nhẹ nhàng thở ra.
“Các ngươi, trước lui xuống.” Trần Tín thong thả nhấc tay phân phó nói.
“Vâng.” Chúng tướng không dám chần chờ, cùng nhau lui xuống.
“Cha” đợi mọi người đi, Trần Tử Khôn rốt cuộc không thể khống chế, nước mắt như châu ào ào rơi xuống.
Trần Tín một tay chống giường, một tay xoa đầu con gái: “Bảo nhi, thắng bại là chuyện bình thường của binh gia, con gấp cái gì? Chỉ là chiến đầu bất lợi, nguyên khí quân ta lại không tổn thương... Đừng sợ.”
“Đều là vì con cha mới bị thương, người trải qua hơn bảy mươi trận chiến lớn nhỏ, con chưa bao giờ chịu trọng thương” Trần Tử Khôn ngữ khí nghẹn ngào, trong lòng áy náy tự trách.
Trần Tín cố sức xua xua tay: “Được rồi, không nói cái này. Bảo Nhi a, cha chỉ sợ tạm thời không thể quản lý, chuyện trong quân đều giao cho con... Con ngàn vạn đừng có áp lực, đừng cứ nghĩ chỉ có thể thắng không thể bại, con cứ việc buông ra lá gan đánh đi, cha tin con. Dù thua, cha cũng làm chỗ dựa cho con, ai cũng không động được vị trí của con.” Trần Tín nói vài câu, nhịn không được bắt đầu đại thở hổn hển.
“Phụ thân người đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
“Không, còn chưa được” Trần Tín sắc mặt vàng như nến, từ miệng phát ra một câu: “Con đi xuống đi, cho bọn họ vào.” Trần Tử Khôn nhanh chóng lau khô nước mắt, bước nhanh ra ngoài, truyền lời cho chúng tướng tiến vào. Mọi người sắc mặt trầm trọng vào trướng, nhìn Trần Tín nằm trên giường. Trần Tín cùng mọi người chào hỏi: “Các vị các huynh đệ ...”
Mọi người khóc nức nở gọi:
“Đại vương ”
“Tướng quân ”
Trần Tín vô lực xua xua tay: “Đừng nói, để ta nói hết, lần này ta sai làm chiến đầu thất bại, thân bị trọng thương, tạm thời không thể quản lý, đại sự trong quân đều giao cho Tử Khôn quyết định”
“Đại vương không thể”
Trần Tín nhíu mày dương tay đánh gãy khuyên can, sau đó chắp tay nói: “Các ngươi nhất định phải nghe nàng chỉ huy, ta xin các vị” lời còn chưa dứt, hắn liền té xuống giường hôn mê. Quách đại phu vội vàng chạy vào xem xét. Mọi người không khỏi hoảng thành một đoàn.
Đại tướng Chu Ninh dẫn đầu nói: “Chư vị, Đại vương bảo chúng ta nghe mệnh lệnh công chúa, ta phải làm theo. Cùng lắm thì... Cùng lắm thì mất một mạng.”
Trình tổng cũng xúc động đáp: “Đại vương đối ta thân như huynh đệ, lập quốc càng đối chúng ta quan tâm săn sóc, ta Trình Tổng này mạng nhỏ chính là của Đại vương, hắn bảo ta đi tìm chết, ta lão Trình mắt đều sẽ không chớp.”
“Tính ta một cái.”
“Còn có ta.”
.........
Mọi người sôi nổi hưởng ứng. Trong trướng không khí bi tráng mà nhiệt liệt.
Trần Tử Khôn nấp ở sau trướng gắt gao nắm chặt nắm tay, nghe những nghị luận này, nghĩ những lời phụ thân nói, trong đầu không khỏi trống rỗng. Phụ thân..... phụ thân trúng độc tiễn..... trong đầu linh quang chợt lóe. Trong lòng đã có chủ ý. Chính là…… Nàng lại có chút do dự.
Từ Trần Tín sau khi bị thương, Trần Quân liền treo cao miễn chiến bài, thủ vững doanh trại không ra. Tấn Quân trận chiến mở màn tiểu thắng, lại làm trọng thương nguyên soái đối phương, mỗi người tâm tình nhảy nhót không thôi. Viên Dần càng là hỉ khí dương dương, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi. Chỉ có Viên Lân vẫn là bình tĩnh như lúc ban đầu.
Ánh mắt hắn nhìn doanh trại Trần quân tối om nói: “Chúng ta thừa thắng xông lên, ngày mai toàn quân xuất kích. Cùng Trần Quân một trận tử chiến.”
“Được!” Viên Dần vừa nghe đánh trận, không khỏi nhếch miệng cười to.
Trần Tử Khôn đứng trong trướng, nhìn bản đồ Trần thương trầm ngâm nữa ngày. Một kế hoạch hoàn chỉnh đã hình thành ở trong đầu nàng. Nhưng đối với bước mấu chốt lại do dự.
Đúng lúc này, Trần Lục Tử lại đây bẩm: “Đại vương tỉnh, muốn gặp điện hạ.”
“Ừ, ta lập tức đến.” Trần Tử Khôn trong lòng vui vẻ, bước nhanh hướng đến doanh trướng phụ thân.
“Cha.”
Sắc mặt Trần Tín vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.
“Bảo nhi, trận này đánh như thế nào? Con đã nghĩ kỹ chưa?”
“Kế sách đã có... chỉ là” Trần Tử Khôn hơi có chút chần chờ.
Trần Tín cười: “Con nói cho cha nghe một chút.” Trần Tử Khôn dừng một chút, ghé vào tai phụ thân đem kế sách nói ra. Trần Tín hai mắt tỏa sáng, hắn đấm giường: “Biện pháp hay, một vòng vây một vòng.”
“Chỉ là cha, Con không đành lòng trù người....”
Trần Tín chẳng hề để ý xua xua tay: “Người càng bị trù sống càng lâu. Con đừng sợ”
Trần Tử Khôn trầm ngâm một lát, quyết đoán: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền làm như vậy.”