CHƯƠNG 7: Chiến sự Trần thương (1)
Edit by: Tiểu Mật Mật
Việc làm của Tần Thừa Tự thật nhanh đã bị ám vệ phủ công chúa truyền lại cho Tần Tử Khôn. Đêm đó nàng dưới ánh nến lay động không ngừng xem lại mật báo hai lần, ánh mắt thâm trầm. Trầm ngâm lúc lâu nàng phân phó nội thị: “Tuyên Trịnh Hỉ vào phủ”. Ước chừng khoảng một chén trà nhỏ, Trịnh Hỉ vội vàng tới, nàng chấp tay vấn an: “Điện hạ”
“Ngươi xem cái này.” Trần Tử Khôn ý bảo nàng ngồi xuống, thuận tay đưa mật báo cho nàng. Trịnh Hỉ tiếp nhận, cẩn thận nghiền ngẫm hồi lâu, thận trọng nói: “Điện hạ, tục ngữ nói, sơ không bằng thân, đây là chuyện nhà của điện hạ, người ngoài không thể xen vào.”
Trần Tử Khôn khoát tay: “Đế Vương không có chuyện nhà, ngươi không cần cố kỵ, cứ việc nói.”
Trịnh Hỉ hơi suy tư, chậm rãi nói: “Thừa tướng đại nhân cùng Đại vương giao tình cực tốt, lại vì Trần Quốc lập công lao, mọi người đều biết. Tuy Tần Thừa Tự có sai, nhưng nếu dùng thủ đoạn lôi đình, sẽ làm người ngoài nghị luận, nói không chừng sẽ làm các huynh đệ khác cùng điện hạ xa cách.”
Trần Tử Khôn gật gật đầu: “Nói có lý.” Nàng đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại, mở miệng nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi phái người lặng lẽ rãi lời đồn ràng Tần Thừa Tự có ý muốn soán vị, nhớ rõ phải truyền đến tai thừa tướng, để hắn xem mà làm, hắn nhất định sẽ cho ta một hồi đáp vừa lòng. Nếu không hài lòng, ta lại thay hắn quyết định. Mặt khác, nghiêm mật giám thị Hoa Giang mưu sĩ trong phủ hắn, ta hoài nghi hắn có quan hệ với Tấn Quốc, nhớ không được rút dây động rừng.”
Trịnh Hỉ vâng dạ đáp ứng. Trần Tử Khôn lại tiếp tục phân phó: “Gần đây phải chú ý đến Tấn Quốc bên kia, nhất cử nhất động của triều đình Tấn Quốc đều phải báo cho ta.” Trịnh Hỉ trong lòng lộp bộp, hai nước khả năng sẽ phát sinh đại sự. Nàng trầm trọng gật đầu.
Trần Tử Khôn thấy nàng có chuyện muốn nói, liền gật đầu cười: “Có chuyện cứ việc nói thẳng, ở trước mặt ta không cần cố kỵ.”
Trịnh Hỉ ngữ khí do dự nói: “Điện hạ, lúc này hai nước trở mặt có ổn không? Nếu muốn hòa thân cũng không nhất định phải là Điện hạ, có thể để Đại vương tìm một nữ tử bình thường nhận làm nghĩa nữ, đại diện gả cho Trần Quốc cũng chưa chắc không thể?”
Trần Tử Khôn lại vô vị xua xua tay: “Ngươi chỉ biết một mà không biết hai, Tấn Quốc ban đầu có ý kết thân, cũng là có âm mưu khác. Lúc này, bọn họ đã cùng phía nam Ngô Quốc bãi binh ngừng chiến, lại thấy nội chính Trần Quốc không ổn, đã sinh ra tâm tư khác. Hai nước sớm muộn cũng có hồi kịch chiến. So với đánh trễ không bằng sớm đánh. Lại nói bổn cung đối với Hàm Quang Tấn Quốc ao ước đã lâu, nếu có thể chiếm được nó, biên cảnh Tây Nam Trần Quốc không cần lo rồi. Nếu không Trần Quốc đối diện Tấn Quốc chỉ ở thế thủ.” Trịnh Hỉ âm thầm gật đầu, nàng phát hiện chính mình đối với quốc gia đại sự còn chưa phân tích rõ, thầm hạ quyết tâm nổ lực học tập.
“Điện hạ, còn có một chuyện.”
“Nói đi.”
Trịnh Hỉ thần sắc phức tạp bẩm: “Chính là chuyện thụy thạch trên Nhạn Minh sơn... Có thể nói là một vui một buồn. Vui là rất nhiều bá tánh đều tin tưởng, đều nói công chúa là tiên nữ hạ phàm. Buồn chính là đại thần trong triều mang thái độ hoài nghi.”
Trần Tử Khôn đã sớm dự liệu, nàng thản nhiên cười: “Việc này ta sớm có đoán trước, ta nguyên bản cũng không nghĩ tới làm mọi người đều tin tưởng. Ta không có ý mượn sức đám người này, bọn họ đều đã trung niên, rất nhiều ý nghĩ đều đã ăn sâu bén rễ, đầu óc như một cái bình chứa đầy nước bẩn, không có khả năng thay nước mới.”
“Vậy Điện hạ muốn...”
Trần Tử Khôn làm một động tác ném đồ: “Ném hết, đổi bình mới!”
Trịnh Hỉ chần chờ: “Chính là, nếu muốn đổi toàn bộ cũng rất khó làm. Nói không chừng sẽ khiến cho triều đình chấn động.”
Trần Tử Khôn cười quỷ dị: “Không vội, ta sẽ đổi từ từ, từng đám một. Đúng rồi, người bớt chút thời gian tìm kiếm người mới, đến lúc đó sẽ có nhiều chỗ trống.”
Nói xong, trên mặt Trần Tử Khôn lộ ra tia mỏi mệt không thể che dấu được. Mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đi sớm về trễ, trở về còn phải xử lý sự vụ Thiên Cơ Các, trừ bỏ thời gian ăn cơm đi ngủ thì hầu như không có thời gian rãnh, tuy thân thể nàng khỏe mạnh nhưng cũng có chút chịu không nổi.
Trịnh Hỉ nhịn không được khuyên nhủ: “Thần cáo lui, điện hạ nên nghỉ sớm một chút, bảo trọng thân thể quan trọng nhất.”
Trần Tử Khôn gật đầu: “Ngươi mau trở về đi.”
Trên triều Tấn Quốc, văn võ đại thần chia làm hai hàng, cùng nhau chờ quốc quân thượng triều, cà tòa đại điện lạnh ngắt như tờ. Ba nhi tử của Tấn Thành Vương Viên Lân, Viên Dần, Viên Thượng cũng ở đó. Viên Lân dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, khí độ trầm ổn, đã có độ lượng rộng rãi của văn nhân lại thêm uy nghiêm võ tướng, là người kế thừa mà triều thần xem trọng nhất. Phía sau Viên Lân chính là Viên Dần thân hình cao lớn, khí độ uy vũ. Còn lại là Viên Thượng văn nhược thanh tú, huynh đệ ba người theo thứ tự mà đứng. Viên Lân, Viên Thượng cùng mọi người giống nhau, đều nín thở ngưng thần, chỉ có Viên Dần trên mặt mang chút nôn nóng. Hắn nhịn không được thọc thọc đại ca, nhỏ giọng nói: “Vương huynh, ngươi có rảnh kiến nghị mẫu hậu rửa sạch hậu cung, phụ vương như vậy không thể được ...” Viên Dần nói chưa nói xong, đã bị Viên Lân dùng ánh mắt sắc bén ngăn lại. Viên Dần phải hậm hực đem lời còn lại nuốt vào. Viên Lân tuy rằng không tán đồng Viên Dần nói phụ vương làm sai, trong lòng lại có chút ý nghĩ. Nhưng là làm con, hắn không thể chỉ trích phụ thân. Trước mắt, hắn cũng chỉ có thể thầm nghĩ biện pháp, từ từ mưu tính.
Tấn Vương lên ngôi mấy năm đầu rất chăm lo việc nước, nhưng tuổi càng lớn, hắn bắt đầu chậm trễ. Đặc biệt gần đây, có đại thần dâng cho hắn năm mỹ nữ, Tấn Vương trừ lúc quốc sự trọng đại mới lộ diện, thời gian còn lại đều không ra hậu cung. Việc này làm rất nhiều triều thần lo lắng, Viên Lân càng lòng như lửa đốt.
“Đại vương giá lâm” Nội thị bén nhọn hô to, đem tâm tư Viên Lân đánh gãy.
Các vị đại thần cùng nhau khom người hô to: “Đại vương vạn tuế.” Tấn Thành vương trên mặt mang theo một tia ủ rũ, hắn xua xua tay: “Các khanh miễn lễ. Có việc thượng tấu, không có việc gì bãi triều.”
Võ tướng Vương Khởi dẫn đầu ra nói: “Đại vương, Trần Vương đã dẫn con gái Tĩnh Bình Công chúa suất lĩnh mười vạn quân tiến vào Trần Thương nơi biên cảnh Tấn Trần. Trần quân thế tiến rào rạt, thỉnh Đại vương hạ lệnh.”
Tấn thành vương vừa nghe đến Trần Tín, tinh thần bất giác phấn chấn rất nhiều, hắn cười lạnh một tiếng: “Hừ, một cái dốt đặc cán mai trùm thổ phỉ thế nhưng cũng xứng Trần Vương, còn mang theo nữ nhi xuất chinh, thật là chuyện lạ thiên hạ a! Ha ha.” Hắn vừa nói, các đại thần cũng ong ong nghị luận, đại đa số đều là phụ họa Tấn Vương cười nhạo Trần Quốc.
Mọi người đang bàn tán lại nghe Điền Ức tấu: “Trần Thương chính là nơi màu mỡ, Bình Giang khe lại là lá chắn biên cảnh Trần Quốc, nếu quân ta có thể chiếm lĩnh Bình Giang khe, biên cảnh tây nam Trần Quốc liền khó thủ. Đến lúc đó quân ta từng bước như tằm ăn, không lo không chiếm được tây thùy hoang vắng.”
Tấn Thành vương chau mày, mặt mang nghi hoặc hỏi: “Điền khanh, ngày đó chủ trương hòa thân cũng là ngươi, hiện giờ chủ trương tiến công Trần Quốc cũng là ngươi, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, vì sao lại như thế?”
Điền Ức không chút hoang mang đối đáp: “Quân thượng, tục ngữ nói, mưu sự tại nhân lại vì nhân mà đổi, mưu quốc càng là như thế.”
“Điền khanh mời nói.”
“Quân thượng, thần nghe nói, Trần Quốc triều thần đối Trần Vương là oán khí sung thiên, nói hắn chỉ nghe lời vợ con, không có con trai cũng không dám nạp phi, hỉ nộ tùy tâm, đem quốc gia đại sự trở thành trò đùa.”
Tấn Thành vương gật đầu rụt rè nói: “Chuyện đó bổn vương cũng có nghe thấy.”
“Quân thượng, còn có một chuyện. Đa số triều thần Trần Quốc đều ủng hộ lập con trai Thừa tướng Tần Nguyên làm trữ quân, nhưng Trần Vương lại quyết ý muốn lập nữ nhi mình là Tĩnh Bình công chúa làm trữ quân, kể từ đó, Trần Vương cùng Tần tướng nhất định phát sinh khoảng cách, Trần Vương hữu dũng vô mưu, quốc sự luôn ỷ lại vào Tần Nguyên. Chúng ta nếu ở giữa quạt gió thêm củi, làm bọn họ giết hại lẫn nhau, Tấn Quốc chúng ta có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Đây chẳng phải là diệu kế.”
Tấn Thành vương vỗ bàn tán thành: “Hay, đúng là diệu kế.” Tiếp theo hắn ánh mắt sáng ngời nhìn chung quanh quần thần: “Các khanh còn có gì cao kiến?”
Vương Khởi lại lần nữa ra ban tấu nói: “Đại vương, thần có thể đi trước Trần thương cùng Trần Vương triền chiến, sau đó Đại vương lại phái người lẻn vào Trần Quốc, khơi mào sự tình, làm bọn họ trong ngoài khốn đốn. Ngày tình thế mở rộng chính là ngày ta cùng Trần Quốc tử chiến.”
“Hay” Tấn Thành vương cao giọng khen.
“Vậy các khanh xem, ai có thể xuất chiến?”
Tấn Vương tiếng nói vừa dứt, liền thấy Viên Dần gấp không chờ nổi nói: “Phụ vương, nhi thần nguyện lãnh binh xuất chiến.” Tấn thành vương trên mặt mang chút do dự.
Vương Khởi nhìn Viên Dần liếc mắt một cái, vội tấu nói: “Đại vương không thể, Trần Tín chính là hổ tướng, Trần quân hàng năm cùng Thát Tử tác chiến, anh dũng thiện chiến. Nhị công tử chỉ sợ không ổn.” Hắn không nói lời này còn đỡ, vừa nói liền đem ngạo khí Viên Dần kích phát. Hắn trợn mắt hổ giận dữ hét:
“Vương tướng quân ngươi lời này là ý gì? Trước diệt uy phong chính mình, nâng nhuệ khí quân địch. Còn chưa đánh đã sợ? Ngươi cho ràng bổn công tử là ngươi sao? Chi biết rụt đầu** thủ vững không ra.”
Vương Khởi mặt già đỏ lên, bất đắc dĩ mà xấu hổ và giận dữ nói: “Đại vương ”
“Dần nhi” Tấn Thành Vương ánh mắt sắc bén liếc Viên Dần một cái, Viên Dần vội cúi đầu không nói.
Ánh mắt hắn dừng trên người hai đứa con trai, nhanh chóng quyết định: “Được rồi, các ngươi đừng cãi cọ, lần này phái Viên Lân làm chủ soái, Viên Dần làm phó soái, lãnh mười lăm vặn đại quân, ngay hôm nay tiến đánh Trần thương.”
Viên Khởi nhìn Viên Lân không lời nào để nói.
Chúng thần cùng nhau tề hô: “Đại vương anh minh, thần không dị nghị.”
Tấn Thành vương vừa lòng xua xua tay: “Tan triều.” Dứt lời, hắn chậm rãi hướng hậu cung đi dạo, trong mắt toát ra một tia lãnh ngạo ý cười, hắn an bài như vậy kỳ thật là có dụng ý khác. Viên Lân khí độ trầm ổn bình tĩnh nhưng nhậm chức thống soái chỉ là một mặt. Mặt khác, hắn nghe nói Trần Tín dẫn theo con gái xuất chinh là muốn đề cao uy vọng của con gái hắn trong quân, để nữ lưu cầm binh, cũng chỉ có Trần Tín ngu xuẩn đó. Hắn không quên được Trần Tín vũ nhục con mình, hắn muốn làm đối phương nếm thử lợi hại của con trai.
Viên Lân cùng Viên Dần kết bạn mà ra, Viên Dần là hưng phấn dị thường: “Trần Tín lão thất phu, gia gia ta nhất định đánh đến hắn kêu cha gọi mẹ, bắt sống nữ nhi hắn, xem hắn còn dám vũ nhục huynh đệ chúng ta!” Viên Lân trên mặt treo đạm nhiên ý cười, một bộ như suy tư biểu tình.
Mật báo Tấn quân thật nhanh đặt trên bàn Trần Tử Khôn. Nàng nghiêm túc nghiên cứu địa đồ, nhíu mày trầm tư.
Lần này xuất chinh, Tần Nguyên vốn dĩ an bài đám người Chu Thông đi theo, nhưng mấy người lần lượt cáo ốm. Trần Tử Khôn biết đối phương không muốn đi cùng nàng. Trần Tín nghe lập tức nổi giận đập bàn: “Không đi thì không đi, lão tử không tin không có Chu đồ tễ, ta sẽ phải ăn cám lợn mà sống.” Phá lỗ quân không ít tướng sĩ cũng cùng nhau phẫn nộ, mấy lão già này không thông tình đạt lý, không cho Đại Vương cùng công chúa mặt mũi.
Trần Tử Khôn biết triều thần nhìn chằm chằm trận chiến này, nếu nàng thua, bọn họ càng có lý do nói nàng không thích hợp làm trữ quân. Đây là lần đầu nàng xuất chinh, quan hệ đến uy vọng trong quân, địa vị trong triều của nàng. Nàng, chỉ có thể thắng chứ không thể bại. Tức khắc, nàng cảm thấy đầu vai nặng trĩu, như có tòa núi nhỏ đè nặng.