Chương 6: Cha con đồng lòng

CHƯƠNG 6: Cha con đồng lòng

Edit by: Tiểu Mật Mật

Trên đại điện, Trần Tín đem yêu cầu nói ra, Tấn Quốc sứ giả không khỏi há hóc mồm, hắn biện luận: “Từ xưa đến nay đều là nhà gái gả đến nhà trai, nào có đạo lý trái ngược? Huống hồ đại công tử là đích trưởng tử của Quốc quân ta, tương lai phải kế thừa quốc quân đại vị, làm sao có thể ‘gả’ đến Trần quốc? Ngoại thần thỉnh Đại Vương cùng các vị đại nhân thương lượng lại.”

Không đợi triều thần trả lời, liền thấy Trần Tín vỗ to ngự án, quát to: “Đại công tử các ngươi là Trữ quân, chẳng lẽ con gái ta không phải? Việc này không cần thương lượng, muốn hòa thân đúng không, bổn vướng nhất định phải là Viên Lân đến hòa thân. Hơn nữa...”

Trần Tín dừng một chút, lại ngẩng đầu lên nói: “Hơn nữa bổn vương chỉ cho hắn vị trí thứ phu, vị trí chính phu kia, tất nhiên phải chọn nam tử phẩm mạo đoan chính, gia thế trong sạch đàng hoàng.” Trần Tín nói xong câu đó, một ngụm ác khí trong lòng phát ra, toàn thân nhẹ nhỏm. Tống Nhất Đường, ngươi không phải muốn cho thê tử ta làm thiếp của ngươi sao? Con gái lão tử liền thu con trai ngươi làm phu hầu, hừ hừ, chúng rốt cuộc hòa nhau một ván!

Trần Tín lời này vừa nói ra, trên điện một mảnh ồ lên. Lại xem Tấn Quốc sứ giả, trên mặt hắn mồ hôi nuồm nượp. Hắn áp xuống kinh hãi trong lòng, cười gượng vài tiếng: “Đại vương thật là hài hước.”

Tần Nguyên mặt âm trầm bẩm tấu nói: “Đại vương, đây là đang thương lượng chuyện quan trọng hai nước, thỉnh Đại vương không cần nói đùa.” Những người khác cũng sôi nổi phụ họa Tần Nguyên.

Trần Tín thấy thần thái mọi người, hừng thú rã rời xua tay: “Được rồi, ngày khác lại bàn, bãi triều!”

Tần Nguyên thở dài một hơi chắp tay nói: “Quân thượng...” Trần Tín nhàn nhạt liếc hắn một cái, kiên quyết phát tay áo rời đi. Tần Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Triều thần hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.

Tấn Quốc sứ giả thấy tình hình này chắp tay cáo lui. Đám người Chu Tư Không tiến lên trấn an sứ giả.

Trần Tín trở lại hậu đường, gấp không chờ nổi hướng vợ con khoe khoang chuyện mình mới làm.

Văn Đan Khê vẻ mặt lo lắng: “Chàng đó, quốc gia đại sự há phải trò đùa. Chàng nói như vậy sẽ làm ảnh hưởng quan hệ hai nước, ai...”

Trần Tử Khôn trầm ngâm một lát, sang sảng cười nói: “Cha làm tốt lắm! Nên như vậy mắng Tấn cẩu!”

Trần Tín thoải mái cười to: “Không hổ là con gái ta, hai chúng ta luôn suy nghĩ giống nhau.” Văn Đan Khê liếc nhìn Tử Khôn, không tiếng động trách cứ nàng, ý tứ là ngươi cũng ngốc luôn rồi sao?

Trần Tử Khôn làm bộ không phát hiện, nàng hướng hai người giải thích nói: “Phụ vương, mẫu hậu, ta nghĩ Tấn Vương tất nhiên sẽ không đem con vợ cả đưa tới hòa thân, hắn chỉ nguyện ý đưa nhị tử hoặc là tam tử, sau đó nhân cơ hội làm tê mỏi quốc gia của ta, nội ứng ngoại hợp, chờ đợi thời cơ tiêu diệt Trần Quốc……”

Không đợi Tử Khôn nói xong, Trần Tín lập tức vỗ án mắng: “Cho hắn mang giấc mộng xuân thu đó đi! Đến lúc đo xem ai diệt ai!”

Văn Đan Khê vẻ mặt nghiêm túc: “Từ xưa quốc gia giáp ranh đều là mối họa lớn nhất, Tấn quốc này chúng ta không thể không phòng.” Trần Tử Khôn gật gật đầu, trong lòng lại nhanh chóng tính toán.

Trần Tín nhìn nhìn thê nữ, khó lúc nghiêm túc nói: “Bảo nhi a, cha hôm nay nói vậy, một là làm tan cục tức trong lòng, hai là làm vậy, mọi người sẽ thấy cha không thích hợp làm vua một nước, sau đó sẽ chọn thời cơ tốt đem vị trí quốc quân truyền cho con. Con thấy thế nào?”

“Này……” Tử Khôn còn chưa trả lời, liền thấy vẻ mặt mẫu thân không tán đồng, nàng vốn định sảng khoái đáp ứng, vừa thấy thần thái mẫu thân, vội vàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía nàng.

Văn Đan Khê suy tư một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Phu quân chàng trước mắt còn không thể thoái vị, một là Trần Quốc mới lập, quốc nội chưa yên ổn, hai là Tử Khôn còn nhỏ thiếu rèn luyện, văn thần võ tướng đều không phục nàng, nàng làm sau đứng vững gót chân?”

Trần Tử Khôn bừng tĩnh đại ngộ, nàng trịnh trọng hướng mẫu thân chắp tay: “Mẫu thân nói đúng, là nữ nhi quá nóng vội.”

Văn Đan Khê giúp nàng chỉnh cổ áo, thấm thía nói: “Tử Khôn, mẹ biết con thông minh lanh lợi, nhưng thống trị quốc gia không phải thông minh là được. Điều con cần nhất hiện giờ là tích tụ lực lượng cùng chờ đợi. Con đã quên mẹ kể chuyện Võ Tắc Thiên cho con nghe sao, con ngẫm xem nàng dùng bao nhiêu năm mới lên tới vị trí nữ hoàng!” Trần Tử Khôn im lặng gật đầu.

Trần Tín ở trong phòng đi qua đi lại, cuối cùng một đấm lên đùi quyết định: “Bảo Nhi a, về sau con liền cùng cha đến trong quân rèn luyện đi, nếu muốn làm lão đại, trong tay không có người tuyệt đối không được. Nói một ngàn nói một vạn, còn không bằng đánh một trận có thể làm đối phương phục tùng.”

Trần Tử Khôn hai mắt sáng ngời, nàng đang lo nói như thế nào để phụ thân cho nàng vào trong quân, không nghĩa tới cha lại tự động nói ra, nàng lập tức tươi cười như hoa: “Cha thật anh minh. Cha nói chuyện giống như đạn hỏa tinh đạn đến trên pháo trúc, trong lúc lơ đãng nói đến đúng lúc.”

(Câu này mình không biết dịch sao luôn, nguyên văn là “您老说话简直就是弹火星弹到爆竹上——总在不经意间说到正点上”mọi người nếu biết thì góp ý cho mình nhé)

“Ha ha.” Trần Tín vỗ bụng cao giọng cười ha hả.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Trần Tử Khôn theo Trần Tín vào quân doanh cùng luyện binh với các tướng sĩ. Bọn họ tuy không bài xích Tử Khôn giống như các đại thần triều đình, nhưng đối xử chỉ nhàn nhạt, chuyện này Trần Tín cũng không có biện pháp.

Trần Tử Khôn thản nhiên cười: “Cha không cần lo lắng, theo con thấy, những người này dễ đối phó hơn nhiều so với những lão già trong triều, tâm tư bọn họ đơn thuần ngay thẳng, chủ trương đều dùng bản lĩnh nói chuyện. Uy tín của cha đều do đao thương chém giết mà có, hiện giờ con chưa từng lập công thì làm sao phục chúng? Chỉ có thể chờ đến tương lai có cơ hội xuất chinh đánh giặc, nữ nhi đến lúc đó sẽ dùng bản lĩnh làm cho bọn họ tin phục.”

Trần Tín gật đầu, cảm giác bế tắc được hóa giải.

Từ hôm đó, Trần Tử Khôn ban ngày đi theo phụ thân đến quân doanh luyện binh từ sáng sớm đến tối mịt bất kể mưa gió, lúc rãnh rỗi lại cùng các tướng lĩnh lôi kéo làm quen. Lúc còn nhỏ nàng cũng thường tới quân doanh chơi, cùng mọi người vốn cũng quen biết nên mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió. Nàng dùng phương thức mềm nhẹ như gió xuân mưa phùn, ngày thường lại dùng ân huệ nhỏ thu mua nhân tâm, lại hoa ngôn xảo ngữ làm các tướng sĩ yêu thích, vừa rãnh rỗi là quây quanh cha con bọn họ bàn chuyện quân tình hoặc là nói chuyện phiếm khoác lác, Trần Tín còn tưởng rằng bọn họ càng ngày càng kính yêu mình, mỗi ngày vui tươi hớn hở.

Dần dần Trân Tử Khôn ở trong lòng binh sĩ là người trọng nghĩa khinh tài, cứu khó giúp nguy, đưa than ngày tuyết. Những người này đa số đều là người thô lỗ, tâm tính đơn thuần, trong đầu họ đều nghĩ “Ngươi tốt với ta thì ta càng tốt với ngươi”, vì thế không bao lâu, hơn phân nữa tướng sĩ đều đối với nàng rất nhiệt tình, thấy nàng cũng cung kính kêu: “Phó soái” Trần Tử Khôn biết cứ như vậy, chờ nàng mang binh đánh thắng trận, uy tín của nàng sẽ được dựng lên, nàng kiên nhẫn chờ cơ hội này.

Lại nói Tần Nguyên, hắn tuy vẫn luôn kiên nhẫn trấn an Tấn Quốc sứ giả, bất đắc dĩ Trần Tín một mực chắc chắn một hai phải Viên Lân mới được, chuyện khác không bàn nữa. Tấn Quốc sứ giả lấy cớ phải hướng quốc quân xin chỉ thị, hậm hực rời đi.

Sứ giả trở về liền đem chuyện ở Trần Quốc bẩm báo Tấn Vương, Triều đình một mãnh ồ lên, sôi nổi tức giận mắng Trần Quốc quốc quân.Tấn Thành vương cũng tức giận đến không nhẹ. Con thứ Tấn Vương Viên Dần càng kịch liệt thỉnh cầu phát binh tiến công Trần Quốc. Trong quân tướng sĩ mang tâm khiêu chiến càng ngày càng nghiêm trọng.Trần Tín nghe vậy, tự nhiên không cam lòng yếu thế, lập tức cùng Trần Tử Khôn mang theo mười vạn đại quân một lần nữa tiến vào chiếm giữ Trần Tấn biên cảnh, để phòng bất trắc.

Tần Nguyên nghe quân tới báo, liên tiếp mấy ngày đều ngốc ở trong thư phòng, không ngừng dạo bước trầm tư.

“Phụ thân ...” Tần Thừa Tự mang theo vẻ mặt khóc nức nở chạy vào.

“Lại làm sao vậy?” Tần Nguyên tâm tình không tốt, giữa mày nhiều ít mang theo một tia không kiên nhẫn.

“Phụ thân ...” Tần Thừa Tự bùm một tiếng quỳ xuống, sắc mặt trầm trọng nói: “Phụ thân, bá phụ quả thực đem quốc sự coi như trò đùa, phụ thân thật sự cứ như vậy mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?”

Tần Nguyên thật sâu thở ra một hơi, dương tay đánh gãy hắn. Nhưng Tần Thừa Tự hôm nay lại kiên quyết quật cường, hắn không màng phụ thân ngăn trở, cuối mạnh dập dầu, nước mắt lưng tròng lên án nói: “Giang sơn Trần Quốc cũng không phải một mình bá phụ đánh hạ, nếu không có phụ thân vì hắn bày mưu tính kế, dốc hết tâm huyết giúp hắn thu thập cục diện rối rắm, hắn làm sao có thể có hôm nay? Nếu Tử Khôn là nam tử, hài nhi tuyệt không nói hai lời. Chính là, nàng là nữ tử a... bá phụ chỉ biết tin lời vợ con, hắn lại lấy giang sơn Trần quốc làm trò đùa. Phụ thân, người không thể vì đại nghĩa và thanh danh mà không màn bá tánh...”

“Câm miệng!” Tần Nguyên nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức tát Thừa Tự một tát, hắn hai mắt bốc hỏa, lớn tiếng nổi giận nói: “Nghiệp chướng! Ngươi nhân lúc còn sớm buông bỏ ý nghĩ này đi, ta và bá phụ ngươi là huynh đệ kết nghĩa, đồng sinh cộng tử. Mẹ ngươi cùng dì Văn tình như thủ túc, Tử Khôn là tỷ tỷ ngươi, ngươi sao có thể sinh ra tâm tư này!”

Tần Thừa Tự lau sạch vết máu khóe miệng, nhìn phụ thân sắc mặt âm trầm, do dự hồi lâu mới cúi đầu rời khỏi.

“Trở về!” Tần Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hét lớn một tiếng.

Tần Thừa Tự cho rằng phụ thân đột nhiên nghĩ thông suốt, trong lòng bất giác nảy lên một tia vui mừng, vội vàng bước nhanh trở lại.

Tần Nguyên uy nghiêm mà lãnh lệ hỏi: “Nói, những lời này là ai dạy ngươi?”

Tần Thừa Tự trong lòng cả kinh, vội vàng phủ nhận nói: “Phụ thân, đây là đại thần trong triều nói, hài nhi chính mình nghiền ngẫm.”

Tần Nguyên hồ nghi nhìn gương mặt thanh tú Thừa Tự, hừ lạnh một tiếng, sau đó nản lòng xua xua tay: “Đi xuống.”

Tần Thừa Tự nơm nớp lo sợ lui đi ra ngoài.