Chương 9: Ba lần làm Tấn Vương tức giận

CHƯƠNG 9: Ba lần làm Tấn Vương tức giận (1)

Edit by: Tiểu Mật Mật

Sáng sớm hôm sau, Tấn Quân quả nhiên phái quân tấn công, Trần quân vạn tiễn cùng bắn làm quân địch tạm thời thoái lui, treo cao miễn chiến bài, sau đó vẫn thủ vững không ra, trong doanh còn thường truyền đến tiếng khóc đầy áp lực. Thám báo Tấn quân đem tin truyền cho Viên Lân cùng Viên Dần.

Viên Dần đầy mặt hưng phấn: “Trời cũng giúp ta, lão thất phu Trần Tín cuối cùng cũng chết!”

Viên Lân lại là nửa tin nửa ngờ, giơ tay phân phó: “Tiếp tục thăm dò.”

Viên Dần khó hiểu nhìn Viên Lân: “Đại ca, tận dụng thời cơ, hiện giờ chủ soái vừa chết, Trần Quân nhất định đại loạn, chỉ còn lại một đứa con gái Trần Tử Khôn làm sao biết cầm binh đánh giặt?”

Viên Lân vẫn không dao động, đạm nhiên nói: “Nhị đệ, ngàn vạn không thể khinh địch. Không có tin chính xác, không thể vọng động.” Viên Dần giật giật miệng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Liên tiếp mấy thám báo đều nói Trần Tín vô cùng có khả năng đã độc phát thân vong, hiện giờ Trần quân không phát tang, chính vì sợ Tấn quân nhân lúc cháy nhà hôi của.

Viên Lân lúc này lòng nghi ngờ đã giảm một nữa. Đúng lúc này, có người tới báo nói binh lính tuần núi phát hiện tiều phu khả nghi. Viên Lân phân phó cẩn thận thẩm vấn, tiều phu kia bị đánh đến da tróc thịt bong, cuối cùng mới chịu khai báo: Tiều phu này là người của Trần quân, lên núi tìm kiếm gỗ tốt để làm quan tài. Người này còn nói Trần quân sau nữa đêm sẽ lén lui về Tây Bình quan.” Viên Lân ở trong trướng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: “Tối nay tập kích doanh trại địch.”

Trong chủ trướng Trần quân.Trần Tử Khôn thân mặc đồ tang, thần sắc bi thống đứng ở trước giường trống không.

Nàng ngưng trọng nói: “Quyết chiến liền ở hôm nay. Chúng tướng nghe ta hiệu lệnh!”

“Vâng” Mọi người thần sắc uể oải cùng đáp.

“Trình Tổng.”

“Có”

“Ngươi mang tám ngàn kỵ binh bảo vệ cửa doanh. Nếu Tấn quân đột kích, ngươi kịch liệt ứng chiến, sau đó làm bộ bại lui, dẫn Tấn quân vào doanh. Thấy lửa trên đỉnh núi hiện, ngươi liền dẫn người từ đường nhỏ sau núi lui lại, ở cửa cốc chờ lệnh.

“Vâng”

“Chu Ninh, Trần Lục Tử.”

“Có”

“Có”

“Các ngươi lãnh một vạn tinh binh mai phục ở cửa tây và cửa Đông, đợi địch vào doanh, cùng nhau tiến lên.”

“Vâng”

“Hạ Hắc Tử”

“Có”

Ngươi lãnh năm trăm binh nâng quan tài hướng tới Tây Bình quan.

“.....Vâng”

....

Trần Tử Khôn trầm ổn phân phó xong, chúng tướng thở ngắn than dài, hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, đầu lĩnh thân vệ phủ Công chúa Trần Kiếm bước nhanh vào bẩm báo: “Điện hạ, mọi chuyện đã hoàn thành.”

Trần Tử Khôn gật đầu phân phó: “Theo những gì đã thương lượng mà làm, toàn bộ mai phục, nghe thấy âm vang liền giết cho ta.” Trần Kiếm chắp tay đáp ứng.

Phân phó xong, Trần Tử Khôn tản bộ nhìn xem sắc trời, tối nay trăng mờ sao thưa, thật là thời tiết tốt giết địch.

Đúng vào lúc này, thám mã chạy như bay tới báo: “Điện hạ, Tấn Quân quân doanh có dị động.” Trần Tử Khôn không khỏi một trận kích động cùng khẩn trương: Này liền bắt đầu rồi!

Nàng quay đầu lại thần sắc trang trọng phân phó chư tướng: “Mỗi người vào vị trí của mình, y lệnh hành sự. Trái lệnh trảm!”

“Vâng” Mọi người không hề tự tin đáp. Không ít người đều âm thầm hạ quyết tâm: Cho dù binh bại cũng muốn cùng quân địch một trận tử chiến.

Chúng tướng Trần Quân sôi nổi đi xuống phân phối binh lính. Trong trướng chỉ còn lại Trần Tử Khôn và vài chục thân vệ.

Trần Tử Khôn dũng cảm vung tay lên: “Đi, theo ta đến chỗ cao xem chiến.” Chúng thân vệ yên lặng đi phía sau nàng. Đoàn người Trần Tử Khôn mới tới đỉnh khe sâu, liền nghe thấy phía xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Những con ngựa này dù là đã được bọc lại móng, nhưng trong đêm yên tĩnh vẫn nghe rõ ràng.

Tấn quân vừa mới tới gần, liền nghe quân doanh Trần quân hò hết: “Quân địch tập kích” Tiếng la chưa dứt, hàng ngàn mũi tên cùng bắn về Tấn quân. Tấn Quân thấy đối phương đã phát hiện, cũng không hề che dấu, binh lính khắp núi sôi nổi thắp đuốc, như sóng thần hướng Trần quân vọt tới.

Trần quân một bên ra sức đánh trả, một bên hô lớn: “Bảo vệ công chúa! Phá lỗ quân Hổ vệ doanh cản phía sau! Huyết chiến tới cùng!” Tấn Quân nghe vậy càng thêm hưng phấn, như hồng thủy vỡ đê hướng tới doanh trại Trần quân chém giết. Hổ vệ doanh tuy rằng kiêu dũng thiện chiến, nhưng tiếc rằng quân địch quá đông, Trình Tồng mấy lần ngăn trở quân địch tiến công, liền bắt đầu yếu thế, từ từ lui về sau. Tấn quân sĩ khí tăng mạnh, khí thế như thái sơn áp đỉnh đem hổ vệ doanh ép sát vào doanh trướng, từng bước đi lên. Trình tổng một bên giết địch một bên nhìn lên đỉnh núi, thấy ánh lửa sáng lên liền thô giọng quát: “Các huynh dệ, rút!” Hổ vệ doanh như thủy triều sôi nổi rút lui.

Tấn Quân thấy hổ vệ doanh muốn chạy trốn, lập tức đuổi theo. Hổ vệ doanh chân trước vừa đi, liền nghe thấy “Hô hô” một trận, tiếp theo, hơn mười hỏa tiễn từ chổ cao đồng loạt bắn về phía doanh trướng. Trong doanh trướng đã sớm đặt vật dễ cháy, một khi gặp lửa, hô một tiếng, ánh lửa nổi lên bốn phía. Lửa mượn thế gió, gió tăng thế lửa, lửa lớn thật nhanh lan tràn.

Lửa cháy đến Tấn quân, một trận kêu thảm thiết: “Không tốt! Mau chạy đi!”

Tiếp đó, trên núi tiếng trống trận vang lên như sấm. Trần quân đồng thời xuất động, xung quanh từng trận kêu giết.

Viên Lân biết đại sự không ổn, vội vàng sai người đánh trống thu binh. Tấn quân hậu đội biến thành tiền đội, nhanh chống lui lại. Bọn họ đi chưa được mấy bước, liền thấy dưới chân chấn động. Bỗng nhiên, thảm cỏ bị xốc lên, binh lính nấp phía dưới nhảy ra, những người này tay phải cầm dao, tai trái cầm lợi câu, trái phải cùng nhau, gặp người chém người, gặp ngựa chém ngựa. Tấn quân bị đánh đến phát ngốc, chờ phản ứng lại mới cuống quýt phản kích. Nhưng đối phương sớm đã chiếm tiên cơ, càng thêm mạnh không thể đỡ. Trần quân sĩ khí tăng cao, càng giết càng hăng. Tấn quân sĩ khí hạ xuống, chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Chính lúc này, Trần Kiếm dùng trường thương giơ lên đầu người đầy máu hét to: “Viên Lân đầu chó ở đây, còn không mau mau đầu hàng!”

Tấn quân giống như Trần quân lúc trước, không biết thật giả, tức khắc ồ lên chạy tán loạn. Viên Lân cùng thân vệ hét lớn: “Đừng nghe lời đồn, đại công tử không chết” âm thanh bọn họ thật nhanh bị bao phủ bởi tiếng hò hét động trời, không có tác dụng nào.

Tấn quân đang lúc lo sợ, liền thấy phía tây nam chạy tới một đội kỵ binh, ở giữa là người nghe đồn độc phát thân vong Trần Tín. Lúc ấy vì lừa bịp Tấn Quân, Trần Tử Khôn chỉ đem chân tướng nói cho mấy tướng lãnh đắc lực, đa số binh lính đều cho rằng Trần Tín đã chết. Lúc này vừa thấy Đại vương bình yên vô sự ngồi ngay ngắn trên ngựa, bất giác tinh thần phấn chấn.

Bọn họ một bên giết địch một bên bớt thời giờ hô to: “Đại vương sống lại ”

“Ngao ngao ”

Trần Tín xuất hiện làm Tấn quân càng hanh tan tác. Viên Lân cùng chúng thân binh giết chết đào binh cũng không ngăn được binh lính tán loạn. Hắn thống khổ vạn phần thở dài một tiếng: “Chúng ta đi nhanh đi!” Tấn Quân tướng lãnh lại không rảnh lo binh lính phía sau, cùng nhau bảo hộ chủ soái theo hướng nam bỏ chạy.

Trần Tử Khôn lập tức ở trên ngựa truyền lệnh: “Lấy được thủ cấp Viên Lân Viên Dần, thưởng ngàn vàng.” Mệnh lệnh một đợt tiếp một đợt ở trong quân truyền ra, mọi người phía sau tiếp trước phóng ngựa đuổi theo nhị Viên. Đám người Viên Lân hoảng không chọn đường, cuối cùng thế nhưng hướng tây nam bỏ chạy.

Trần Tử Khôn tuần tra một vòng, lập tức đánh trống thu binh. Binh lính Trần quân cùng nhau tiến về phía chủ soái. Trần Tử Khôn ngồi trên lưng ngựa nhìn chung quanh, cao giọng hô: “Chúng tướng tiến lên trả lời.”

“Trình tổng có.”

“Chu Ninh có.”

...

Trần Tử Khôn lệnh Trần Kiếm cùng Hạ Hắc Tử: “Các ngươi lập tức thu nạp tù binh mang lại đây.”

Hai người cùng kêu lên đáp ứng: “Tuân lệnh.”

“Trần Lục Tử, ngươi dẫn người đi đem quần áo trên thi thể Tấn quân cởi xuống ngàn bộ. Hừng đông lại quét dọn chiến trường.”

“Vâng”

...

Trần Tử Khôn trầm ổn phát nhiệm vụ, mọi người trả lời đều vang dội hơn so với trước.

Trần Tín vẻ mặt hưng phấn, không nhịn được gật đầu mỉm cười.

Trần Tử Khôn nhìn phụ thân vội thấp giọng nói: “Phụ thân, chúng ta mau về trướng nghỉ ngơi đi.”

Trần Tín xua xua tay đáp: “Không đáng ngại.”

Trần Tử Khôn thúc ngựa về phía trước, dẫn dắt mọi người trở lại một đầu núi khác, một lần nữa hạ trại.

Chúng tướng như chúng tinh củng nguyệt vây quanh Trần Tín tiến vào trong lều lớn.

Trình Tổng khom người, mặt mang hưng phấn nói: “Mạt tướng chúc mừng Đại vương Công chúa khải hoàn mà về.”

“Chúc mừng Đại vương chúc mừng Công chúa.” Mọi người lên tiếng chúc mừng.

Trần Tín sang sảng cười to vài tiếng, xua xua tay nói: “Được, được, mọi người cùng vui.”

Đúng lúc này, Trần Kiếm lại tiến vào bẩm: “Điện hạ, quần áo cùng tù binh đều đã chuẩn bị xong.”

Trần Tử Khôn vẫy tay bảo, Trần Kiếm lướt qua đám người vào, Trần Tử Khôn đưa cho một tời giấy nhỏ, nhỏ giọng nói: “Y kế hành sự, mau đi.”

“Vâng”

Đợi Trần Kiếm đi khỏi, Trần Tử Khôn cười phân phó nói: “Người đâu, mang rượu thịt an ủi các tướng sĩ.”

Không bao lâu, rượu và thức ăn mang lên tới, Trần Tín trước hết hướng mọi người nâng chén, nghiêm mặt nói: “Các vị huynh đệ, tối nay ít nhiều đều nhờ các ngươi. Tới, chúng ta làm một ly.”

Trần Tử Khôn cũng nâng chén: “Tử Khôn đa tạ các vị tín nhiệm. Tới, uống!”

Mọi người sắc mặt sợ hãi, hơi chút văn nhã vội vàng đứng dậy kính: “Đại vương cùng điện hạ làm thần giảm thọ.” Giống như Trình Tổng, Chu Ninh là người thô lỗ, thần sắc kích động, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Khách khí cái gì, mệnh chúng ta đều là của Đại vương.”

Mọi người ồn ào cười to, không khí cũng biến đổi.

Chu Ninh lại đứng dậy, trịnh trọng hướng Trần Tử Khôn hỏi lại: “Công chúa, mạt tướng vẫn luôn không rõ, nhưng binh sĩ ngầm kia là như thế nào?”

Những người khác cũng cùng nhau mở to hai mắt nhìn Trần Tử Khôn, chờ nàng giải thích.

Trần Tử Khôn buông chén rượu, chậm rãi đứng lên, thản nhiên cười nói: “Cái này rất đơn giản, chính là dưới mặt đất đào hầm cao nữa người,sau đó đậy bằng tấm gỗ đục nhiều lỗ nhỏ, lại đắp lên cỏ xanh. Người ngựa đi phía trên không có việc gì, người ở phía dưới, chỉ cần không quá lâu cũng bình yên vô sự.”

“A...” Mọi người bừng tĩnh đại ngộ.

Chu Ninh tự đáy lòng khen: “Điện hạ quả thực thông tuệ, là mạt tướng có mắt không thấy Thái Sơn.” Những người lúc trước chướng mắt Tử Khôn cũng xấu hổ.

Trần Tử Khôn sóng mắt vừa chuyển, chân thành khiêm tốn nói: “Các vị quá khen, tối nay thắng trận chỉ là may mắn thôi, chiến tranh trước nay binh lực là chủ, kỳ kế là phụ, nếu tướng sĩ khiếp chiến, tuy kỳ kế chồng chất cũng không thể thắng. Vì vậy trận này thắng lợi là nhờ các vị tướng sĩ.”

“Ha ha” Đám người Chu Ninh Trình Tồng cười to, không khỏi giơ tay tán dương Tử Khôn. Trần Tín thưởng thức chén rượu, trên mặt tái nhợt vẫn luôn hiện ý cười. Trần Tử Khôn nhìn phụ thân, vội khuyên nhủ: “Phụ thân còn có thương tích trong người, nên nghỉ ngơi.”

Trần Tín bướng bỉnh lắc đầu: “Không, ta còn đang đợi kết quả cuối cùng.”

Mọi người mặt mang nghi vấn, đang muốn hỏi, liền thấy Trần Kiếm mồ hôi đầy đầu chạy vào: “Điện hạ, Đại vương, chúng ta thành công, Trần Quân đã tiến vào Hàm Quan.”

“Cái gì?”

“Trời...” mọi người không khỏi thất thố kinh hô.