CHƯƠNG 3: Quân Thần Tâm Sự
Edit by: Tiểu Mật Mật
“Mẫu thân, ta đã trở về. “Trần Tử Khôn không có về phủ công chúa, mà tới quốc phủ bái kiến mẫu thân.
“Bảo Nhi, tới, để mẹ nhìn một cái.” Văn Đan Khê vẫy tay, trong mắt tràn đầy từ ái cùng đau lòng.
Trần Tử Khôn cười hì hì đi qua, nàng nhìn trong phòng, cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhíu lại mày hỏi: “Cũng không biết cha khi nào trở về
Văn Đan Khê tươi cười cứng lại, lầm bầm lầu bầu: “Chắc là mau thôi.”
Mẹ con hai người ngồi xuống nói chuyện, thị nữ rót trà xong lặng yên rời khỏi.
Trần Tử Khôn rót một ly trà cho mẫu thân, thuận miệng hỏi: “Mẫu thân, lúc nữ nhi không có ở đây, trong nhà có xảy ra chuyện gì không?”
Văn Đan Khê im lặng không nói, chuyên chú nhìn chằm chằm nữ nhi, trên mặt thần sắc có chút phức tạp.
“Mẫu thân……” Trần Tử Khôn ánh mắt dùng dò hỏi nhìn mẫu thân.
Văn Đan Khê chậm rãi đứng dậy, ở trong phòng đi dạo vài bước, cuối cùng, nàng nhìn đôi mắt nữ nhi, thở dài nói: “Cũng không có việc gì, chỉ là dì tới tìm mẹ thương lượng hôn sự ca ca ngươi”
“Hôn sự của ca ca?” Tử Khôn không tự giác lặp lại một lần, cúi đầu không nói, tuy sắc mặt nàng bình tĩnh nhưng trong lòng lại nhấc lên gợn sóng, Bạch Hiển so với mình lớn hơn bảy tuổi, mình đã mười lăm, hắn cũng hai mươi hai tuổi, dù thế nào cũng nên đón dâu.
Ánh Mắt Trần Tử Khôn hiện lên chút mê ly nhưng thật nhanh thanh tĩnh, nàng bình tĩnh như thường hỏi lại: “Mẫu thân, đã chọn được người thích hợp?”
Văn Đan Khê trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt mang ý cười nói: “Chúng ta có chọn được người lại vô dụng, còn không phải để hắn tự quyết định, dì Lý con vì việc này rất lo lắng. Nàng ban đầu chính là nhìn trúng Truyết Trinh tỷ tỷ của con, hiện giờ cũng đã thành con dâu người khác.” Trần Tử Khôn bật cười, mặt mang tiếc nuối lắc đầu. Văn Đan Khê chỉ nhắc qua chứ không nói nhiều chuyện này, mẹ con hai người nói chuyện chốc lát, Trần Tử Khôn chắp tay hướng mẫu thân cáo từ, dẫn người hồi phủ.
Phủ công chúa cùng Quốc phủ chỉ cách mấy trăm bước, mới bước ra cửa, nàng liền nhìn thấy một thanh niên nam tử nho nhã tuấn tú đứng trước cửa chờ.
Trong lòng nàng cứng lại, do dự một lát liền tươi cười đi tới: “Hiển ca ca, sao huynh lại tới đây?”
Bạch Hiển ôn tồn lễ độ cười chắp tay: “Gặp qua công chúa điện hạ.”
Trần Tử Khôn xua xua tay: “Được rồi, huynh cũng đừng câu nệ lễ tiết.”
Bạch Hiển vẻ mặt nghiêm túc: “Lễ không thể bỏ.”
Trần Tử Khôn nhìn hắn một cái, xì một tiếng bật cười. Trong mắt Bạch Hiển hiện lên một tia mờ mịt.
Trần Tử Khôn chắp tay sau lưng, cười nói: “Vừa thấy huynh thế này, ta liền nhớ huynh khi còn nhỏ, cả ngày giống như một ông cụ non.”
Bạch Hiển nhợt nhạt cười, giống khi còn bé như vậy, thân mật vỗ nàng một cái, dùng lời lẽ huynh trưởng giáo huấn: “Ta lúc nhỏ thì muội mới bao lớn, nói như đã thật nhìn thấy vậy.” Trần Tử Khôn cười khẽ không nói.
Bạch Hiển lại xúc động thở dài nói: “Thời gian thật nhanh, nháy mắt muội liền lớn như vậy.”
Trần Tử Khôn thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, Tuyết Tùng ca ca cũng đã làm cha.”
Hai người sóng vai mà đi, chầm chậm vào phủ, thị nữ phía sau người đi theo không xa không gần, hôm nay Bạch Hiển nói rất nhiều, từ chuyện khi nàng còn nhỏ đến chuyện các huynh đệ tỷ muội khác, thao thao bất tuyệt. Trần Tử Khôn nghiêm túc lắng nghe, trong mắt ngẫu nhiên hoặc hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Ta còn nhớ rõ lúc trước muội bắt mấy con rận thả trên đầu ta, còn bắt chuột con thả vào chăn Thừa Tự....”
“A, trí nhớ của huynh thật tốt, muội đều đã quên.”
Bạch Hiển cũng ý thức được mình nói có hơi nhiều, hắn có chút không tự nhiên dừng lại, vì che dấu thất thố, hắn làm bộ thưởng thức cảnh trí trong phủ.
Cả tòa phủ công chúa vừa nguy nga vừa giản dị, tường cao từ dưới đất dựng lên, đường đi trải đầy đá xanh, bên kia là cặp hòn giả sơn. Trong viện cây cối xanh um nhưng lại ít hoa cỏ, khi đi vào cảm thấy mát lạnh cả người, làm người vui vẻ thoải mái.
Tử Khôn đợi hắn bớt xấu hổ, cao giọng hỏi: “Hiển ca ca hôm nay tìm ta chính là có việc?”
Bạch Hiển vội đánh gãy suy nghĩ, thấp giọng đáp: “Không, không có. Ta chỉ là đến xem muội.”
Trần Tử Khôn gật gật đầu, ngay sau đó rất có hứng thú hỏi: “Hiển ca ca vừa từ phía Bắc trở về, đối với nơi đó có gì tâm đắc?”
Bạch Hiển nhợt nhạt cười, ý vị thâm trường nói: “Công chúa điện hạ quả nhiên so với các đệ đệ đều càng thích hợp làm trữ quân, bất cứ lúc nào đều nhớ đến quốc gia đại sự.” Hắn trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, thần thái lại có một tia mờ mịt cùng cô đơn. Trần Tử Khôn đang nghiền ngẫm thâm ý thì thị nữ vội vàng tới báo: “Công chúa, quân coi giữ tới báo, Nhạn Minh sơn đã xảy ra địa chấn, dưới chân núi ngàn mẫu ruộng tốt đã thành hố sâu”
“Cái gì?” Hai người đều cả kinh. Trần Tử Khôn trong lòng trầm xuống, nạn châu chấu còn chưa bình ổn, đế đô lại bắt đầu động đất. Nàng xoay người hướng Bạch Hiển chắp tay: “Hiển ca ca, chúng ta ngày khác bàn lại.” Bạch Hiển thần sắc nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng vội vàng rời đi, vẻ mặt suy tư.
Trần Tử Khôn trầm giọng phân phó: “Gọi Trịnh Hỉ và bọn Triệu Phát Phát đến sảnh nghị sự.”
“Vâng”.
Một lát sau, Trịnh Hỉ, Hạ Thu, triệu Phát Phát vội vàng tới. Đồng loạt khom người thi lễ: “Công chúa điện hạ.”
Trần Tử Khôn xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, mọi người ngồi vây quanh thành một vòng, Trần Tử Khôn suy tư một lát, thanh âm ủ dột nói: “Hiện giờ nạn châu chấu chưa bình, Nhạn Minh sơn lại đã xảy ra địa chấn, Trần Quốc thật là thời buổi rối loạn. Mọi người đối với việc này thấy thế nào?”
Mọi người liếc nhau, nhíu mày suy tư.
Trịnh Hỉ dẫn đầu đứng dậy nói: “Điện hạ, Nhạn Minh Sơn là nơi Đại Vương khởi nghĩa, được mọi người xem là long mạch, việc này phải thận trọng xử lý.”
Trần Tử Khôn gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, Triệu Phát Phát bẩm báo: “Quân đóng giữ chỉ nói có thiên tai chứ chưa nói tình hình như thế nào, không bằng để tiểu nhân đi trước thám thính rồi điện hạ hãy quyết định?”
Trần Tử Khôn quyết đoán nói: ”Được, chuyện này giao cho ngươi, ngươi lấy lệnh bài công chúa, dẫn theo ba trăm hộ vệ, hai mươi ngự y, bổn cung chuẩn ngươi tùy cơ ứng biến, nếu có nạn dân phải mau cứu giúp. Mặt khác, điều tra rõ tình hình thực tế, trở về bẩm báo cùng bổn cung.”
“Vâng” Triệu Phát Phát lãnh lệnh lui ra.
Nàng ánh mắt lại lần nữa đảo qua mọi người: “Chư vị còn thấy thế nào, cứ nói đừng ngại.”
“Điện hạ……”
“Điện hạ……”
Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, Trần Tử Khôn ngồi ngay ngắn, lẳng lặng nghe. Cuối cùng bảo Hạ Thu viết kiến nghị thành mười điều, nàng lại bổ sung vài cái, giao phó các cấp thi hành. Nàng bận rộn phân phó công việc xong mới phất tay bảo mọi người lui ra, chỉ để lại Trịnh Hỉ hầu hạ một bên.
“Điện hạ, bảo trọng thân thể. Mười mấy năm nay cả nước nơi nào không có thiên tai, Trần Quốc chúng ta mưa thuận gió hòa mấy năm, phát sinh chút tai nạn không có gì lạ.”
Trên mặt Trần Tử Khôn hiện ra một tia cười lạnh: “Là chẳng có gì lạ, chỉ là cố tình lúc ta lập làm trữ quân lại liên tiếp phát sinh, mọi người cả nước vốn dĩ đối với ta còn bất mãn, hiện giờ càng có cớ tốt. Các ngươi nhìn đi, không quá mấy ngày sẽ có người thượng tấu ám chỉ bổn cung.”
Trịnh Hỉ hiểu những lời công chúa là tình hình hiện giờ, nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ ngập ngừng nói: “Điện hạ nhân đức mọi người người đều biết, chỉ có tiểu nhân vô tri mới tin chuyện bịa đặt.”
Trần Tử Khôn dựa vào ghế, khép mắt nói: “Không, ta thật sự rõ ràng, nhóm thúc thúc cùng đại thần trong triều đã sớm nghị luận sôi nổi.”
“Điện hạ……”
Trần Tử Khôn chậm rãi đứng dậy, hướng phía Tây xa xa nhìn, lẩm bẩm: “Nếu ta là nam nhân, chuyện gì đều không có. Đáng tiếc, bởi vì ta là nữ tử, hết thảy vấn đề đều xảy ra.” Trịnh Hỉ thở dài lắc đầu, trong lòng xúc động. Các nàng đều giống nhau, chỉ vì là nữ tử nên chẳng làm được chuyện gì, dù quản lí cửa hàng, nhà cửa cũng bị chỉ trỏ. Nếu không phải gặp công chúa điện hạ, có lẽ, nàng liền sẽ giống rất nhiều nữ tử, suốt ngày ngồi ở hậu viện không ngừng thêu hoa, đến mười lăm tuổi, lên kiệu hoa chuyển đến một viện khác, tiếp tục thêu hoa, sinh hài tử hầu hạ cha mẹ chồng.
Sau đó, tên của mình cũng biến mất, mọi người đều kêu nàng là Trịnh thị, cả đời đều tiêu hao không ý nghĩa. Nghĩ đến đây, Trịnh Hỉ không tự chủ được rùng mình một cái, nàng ngẩng đầu lên, lớn mật nhìn chăm chú vào Trần Tử Khôn: “Điện hạ có còn nhớ khi chúng ta khi còn nhỏ từng cùng nhau bắt chim, chúng ta bắt được một con chim lớn và một con chim nhỏ, nuôi ở trong lồng. Chim lớn vài ngày thì chết, chim nhỏ vẫn vui vẻ mà sống, điện hạ nói xem vì cái gì?”
Trần Tử Khôn hai mắt khép hờ, ảm đạm đáp: “Đó là bởi vì chim lớn từng bay lượn nơi không trung rộng lớn nên không chịu nổi nhà giam tịch mịch. Mà con chim nhỏ kia chưa từng hưởng thụ tự do nên mới vui vẻ mà sống.”
Trịnh Hỉ trịnh trọng gật đầu: “Đúng là đạo lý này, điện hạ, nếu chúng ta từ bỏ, chúng ta sẽ giống con chim lớn kia, cả đời hậm hực mà chết. Cho nên, ngài nhất định không được lùi bước, dù khó khăn cũng phải vượt qua. Hỉ tuy bất tài nhưng nguyện dùng hết sức lực phụ tá Điện Hạ”
Tâm tình Trần Tử Khôn dần bình ổn, nàng uy nghiêm hỏi: “Phụ tá ta? Ngươi không sợ bị người chê cười, về sau muốn gả chồng cũng khó?”
Trịnh Hỉ thản nhiên cười, tự giễu nói: “Gả chồng? Ta phải bỏ phí sở học cả đời, cẩn thận hèn mọn hầu hạ một người nam nhân, chi bằng đi theo phụ tá cho điện hạ. Tương lai, lúc điện hạ chấp chưởng thiên hạ, ta sẽ được sử sách lưu danh, cả đời vinh hoa phú quý. Những thứ này nam nhân có thể cho ta sao? Gả cho người nghèo, ta phải giống mẫu thân vì củi gạo dầu mắm mà lao lực, gả cho người giàu, tuy không lo ăn mặc nhưng phải tranh đáu với cha mẹ chồng cùng tiểu thiếp. Nếu như vậy chi bằng cùng điện hạ đấu với nam nhân thiên hạ. Cùng là tranh đấu, sao ta lại lấy nhỏ bỏ lớn?”
Trong lòng Trần Tử Khôn bất giác hiện lên ánh sáng, nàng vỗ tay cười: “Hay lắm! Trịnh Hỉ ngươi còn có hùng tâm tráng chí thế này thì ta còn sợ gì chứ!”
Trần Tử Khôn im lặng một lát, đột nhiên lại hỏi: “Mới vừa rồi quân coi giữ Nhạn Minh sơn nói như thế nào? Ruộng tốt dưới chân núi đều bị sụp thành hố?”
Trịnh Hỉ chắp tay nói: “Đúng vậy điện hạ, bên trái trên đất bằng phồng lên một ngọn núi, phía bên phải ngàn mảnh ruộng tốt sụp xuống thành hố đá sâu.”
Trần Tử Khôn trong mắt tối tăm chợt lóe sáng, nàng vẫy tay ý bảo Trịnh Hỉ tới gần, Trịnh Hỉ hiểu ý tiến lên, Trần Tử Khôn như thế như vậy thấp giọng dặn dò nàng một phen.
Trịnh Hỉ sau khi nghe xong, mặt hiện vui mừng, cao giọng khen: “Điện hạ, kế này thật là tuyệt diệu.”
Trần Tử Khôn nhìn nàng một cái, Trịnh Hỉ lập tức hiểu ý, thu lại tươi cười, thần sắc trang trọng nói: “Điện hạ cứ việc yên tâm, vi thần biết nặng nhẹ, việc này dù là người thân nhất thần cũng tuyệt đối không nói một chữ.”
Trần Tử Khôn vừa lòng gật gật đầu, nói năng có khí phách nói: “Ta tất nhiên là tin ngươi. Ta tuy có đông đảo nghĩa huynh nghĩa muội, nhưng nếu không phải là bất tài thì cũng là tâm tư cổ hủ không hiểu lòng ta, bên người ta cũng chỉ có ngươi để trọng dụng. Trần Tử Khôn ta một lời đã ra, tứ mã nan truy, tương lai, ta nếu có thể đăng ngôi đại bảo, ngươi Trịnh Hỉ chính đại công thần, đến lúc đó đừng nói là vinh hoa phú quý, phong hầu bái tước còn chưa biết được.”
Trịnh Hỉ đầy mặt cảm động: “Điện hạ, thần chắc chắn máu chảy đầu rơi, cúc cung tận tụy.” Nói xong, nàng cúi người hành lễ rồi kiên định nện bước yên lặng rời khỏi.
Trần Tử Khôn đứng một mình trong phòng nhìn sương chiều ngoài cửa sổ mà trấm tư. Một hắc y thị vệ lặng yên không một tiếng động tiến vào thấp giọng bẩm: “Điện hạ, Thiên Cơ Các truyền đến tình báo Tấn Quốc, thỉnh điện hạ xem qua.”