CHƯƠNG 4: Nghị sự hòa thân
Edit by: Tiểu Mật Mật
Trần Tử Khôn tiếp nhận mật báo nhìn kỹ hai lần, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: ”Tấn Thành Vương nghĩ cũng thật hay, dám tính kế đến trên đầu nàng. Nàng nhíu mày suy tư một lúc, trầm giọng phân phó: “Tuyên Chu Uy, Hàn Tuyên, Trịnh Hỉ, Vương Phúc đến chính sự đường nghị sự.” Nội thị nhanh chống rời đi truyền lời.
Không bao lâu, mọi người nối đuôi nhau mà vào.
Trần Tử Khôn ngồi ngay ngắn phía trên, nàng nhìn nhìn những người này, đều là những thiếu niên gần bằng tuổi nàng, nàng cũng muốn tìm những mưu sĩ lớn tuổi giữ thể diện, nhưng bọn họ lại là một đám lão già cổ hủ không muốn làm thủ hạ dưới trướng nàng, nàng cũng chỉ có thể trọng dụng đám người này. Bọn họ trẻ tuổi tư duy tương đối linh hoạt, đầu óc còn chưa bị khuôn sáo trói buộc.
Thấy mọi người đến đông đủ, Trần Tử Khôn phân phó thị vệ gác cửa, nàng đứng dậy vẻ mặt ôn hoà tiếp đón mọi người, sau đó đem tình báo Thiên Cơ Các chia cho mọi người đọc.
Đây là nơi mà lúc nàng mười hai tuổi thành lập, thu nhận những cô nhi thông minh lanh lợi, sau đó phái chuyên gia dạy bọn họ đọc sách viết chữ huấn luyện, đợi bọn họ lớn thì phân công tới các ngành nghề thám thính tin tức, tất cả bọn họ chỉ trung thành với một mình nàng.
Lúc bắt đầu, bọn họ chỉ thu thập một ít tin tức trong nước, hiện giờ đã từ từ lan rộng sang các nước bên cạnh. Khi Thiên Cơ Các từng bước vững mạnh thì nhiều vấn đề tiếp nối, đó chính là tình báo nếu không cẩn thận thì sẽ bị chặn được như bồ câu đưa tin và người đưa tin bị bắt, tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Nhỏ thì để lộ tin tức, nặng thì mật báo bị người chiếm mất. Vì thế, Trần Tử Khôn cùng Trịnh Hỉ và mấy tâm phúc suy nghĩ rất nhiều phương pháp, nhưng hiệu quả đều không quá lớn.
Có một lần, Trần Tử Khôn thật sự nhịn không được cùng mẫu thân thổ lộ phiền não, mẫu thân suy tư một lát, liền dạy cho nàng một loại tiếng lóng. Loại tiến lóng này chỉ có nàng và nhân vật chủ chốt Thiên Cơ Các mới hiểu, mỗi lần có tin tức sẽ được chuyển cho người phụ trách, họ lại phiên dịch rồi mới đem truyền cho Trần Tử Khôn. Cuối cùng Trần Tử Khôn sẽ cho người dịch lại mới đưa cho mưu thần đọc, nếu lả chính sự quốc gia, nàng sẽ đem cho phụ thân cùng trọng thần triều đình.
Trần Tử Khôn thất thần trong chốc lát, mọi người đã truyền đọc xong, bọn họ suy nghĩ một lúc lâu, liền bắt đầu mồm năm miệng mười tranh luận.
Hàn Tuyên đầu tiên mở miệng: “Điện hạ, Tấn Quốc cùng Trần Quốc giáp ranh, hai nước thực lực tương đương, không nên khai chiến. Lúc này, việc hòa thân cần bàn bạc kỹ hơn.”
Chu Uy lại không cho là đúng nhìn Hàn Tuyên liếc mắt một cái, cao giọng nói: “Điện hạ hiện giờ là trữ quân một nước, tương lai sao có thể gã xa cho nước hắn!”
Trần Tử Khôn hướng Chu Uy giảo hoạt cười: “Ai nói bổn cung muốn gả xa, vì cái gì không thể làm con trai Tấn Thành vương ‘ gả ’ đến Trần Quốc chúng ta?”
“A....” Mọi người bộ dạng bừng tĩnh, thần sắc cũng trở lại bình thường.
Trần Tử Khôn giơ tay hướng phía dười hỏi: “ Theo các vị thì chúng ta nên chọn vị công tử Tấn Quốc nào đến hòa thân thì tốt.” Nói xong nàng nhìn thoáng qua Hạ thu đứng phía dưới, ý bảo đem tư liệu các vị công tử Viên gia phân phát xuống dưới. Thiên Cơ Các tìm hiểu tin tức thập phần tỉ mỉ xác thực, tính cách, thế lực nhà mẹ đẻ cùng với sự sủng ái đều được ghi chép rõ ràng, thậm chí còn có diện mạo chiều cao cân nặng, vài người trọng yếu còn có cả tranh vẽ. Mọi người tiếp nhận xong hai mặt nhìn nhau, bất giác cảm thấy giống như đang tiến hành tuyển phi.
Tấn Thành Vương Viên Vinh Hi có bảy nam năm nữ, cùng Trần Tử Khôn tuổi tác tương đương có ba vị, trưởng tử Viên Lân, con thứ Viên Dần, tam tử Viên thượng. Viên Lân do quốc hậu Vương thị sở sinh, là đích trưởng tử, theo lý về sau hẳn là sẽ lập làm trữ quân. Mật báo có nói hắn tính cách trầm ổn, tâm cơ thâm trầm, văn võ song toàn. Viên Dần thượng võ, tính cách sang sảng, đầu óc so với Viên Lân thì tương đối đơn giản nóng nảy, mẹ là Thường Phu nhân, địa vị chỉ sau quốc hậu. Tam tử Viên Thượng văn nhã thanh tú, do sủng phi Tô thị sở sinh. Theo mật báo, Tấn Vương có ý định chọn Viên Thượng hòa thân làm mẹ hắn khóc nháo không ngừng. Các đại thần thì lại hướng đến Viên Dần, bởi vậy Tấn Thành Vương còn đang do dự.
“Không biết điện hạ cảm thấy người nào thích hợp?” Chu Uy chắp tay hỏi.
Trần Tử Khôn nhìn quần thần chung quanh, chậm rì rì phun ra một câu: “Bổn cung cảm thấy Viên Lân thích hợp nhất.”
Nàng vừa dứt rơi xuống, mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.
Đột nhiên, Hàn Tuyên cao giọng cười to hai tiếng, cao giọng khen: “Điện hạ, chủ ý này thật hay. Trong bảy người con Viên gia thì Viên Lân là người có tài và được lòng người nhất. Nếu hắn hòa thân thì không thể lập làm trữ quân, đối với Trần Quốc là chuyện tốt.”
Trịnh Hỉ lẳng lặng nghe tiến lên bẩm: “Điện hạ, chúng ta chẳng những muốn chỉ định Viên Lân hòa thân, còn phải nghĩ cách đẩy Viên Thượng lên làm Trữ Quân người này tính cách ôn hòa, yêu thích phong nhã, nếu tương lai hắn kế thừa ngai vị thì chính là phúc của Trần Quốc.”
Trần Tử Khôn suy nghĩ sâu xa một lát, gật đầu khen: ”Khanh nói thật đúng. Nếu Viên Lân kế vị nhất định sẽ là đại địch của Trần Quốc, Một khi hắn tới hòa thân, hắn liền thành hổ không có vuốt, bổn cung sẽ đem hắn buộc chặt chẽ ở hậu cung. Nếu là Viên Dần kế vị cũng không ổn, nghe nói người này thượng võ, tương lai nhất định biên cảnh không yên; chỉ có Viên Thượng thích hợp nhất, Trước mắt Trần Quốc lực lượng còn yếu, cần phải duy trì ổn định hòa bình.” Còn có một nguyên nhân chính là vị trí nàng còn chưa vững chắc, cải cách nàng ấp ủ đã lâu còn chưa bắt đầu, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nại ngủ đông.
Mọi người nghe xong Trần Tử Khôn phân tích, trong lòng không khỏi âm thầm kính nể. Có ý tưởng dẫn đường, mọi người tư duy càng thêm sinh động, ồn ào tranh luận. Trần tử Khôn nghiêm túc yên lặng nghe. Hợp ý nàng, nàng không tiếc khen ngợi, không hợp ý, nàng sẽ cùng đối phương phân tích thảo luận.
Nghị sự xong, Trần Tử Khôn phân phó nội thị bãi yến chiêu đãi mọi người, trước khi đi, lại ban thưởng cho mọi người không ít. Hàn Tuyên tiếp nhận hộp gấm nặng triễu, hai mắt không khỏi sáng ngời, hắn từ nhỏ yêu tiền, công chúa ban thưởng đều là hoàng kim bạc trắng. Chu Uy hơi khinh thường nhìn hắn một cái, nhưng khi nhìn đến phần của mình, đôi mắt cũng nhịn không được sáng ngời. Trần Tử Khôn ban cho Trịnh Hỉ cuộn gấm Tứ Xuyên. Trịnh Hỉ vẻ mặt sợ hãi: “Điện hạ ngày thường ban thưởng đã đủ nhiều, gấm Tứ Xuyên quá quý báu, Trịnh Hỉ chỉ là người bình dân sao dám dùng, mong Điện hạ giữ lại mà dùng.”
Trần Tử Khôn hào phóng xua xua tay: “Ta đối xiêm y trang sức linh tinh không cảm thấy hứng thú, để chổ ta cũng chỉ quăng ở góc xó, tục ngữ nói bảo mã xứng anh hùng, cẩm y xứng mỹ nữ. Không thể lãng phí.”
Trịnh Hỉ cúi đầu trịnh trọng tiếp nhận, hơi nghịch ngợm nói: “Điện hạ ban, thần không dám từ chối. Vi thần sợ hãi nhận lấy.” Trần Tử Khôn sang sảng cười, vỗ vỗ bả vai Trịnh Hỉ xoay người về nội điện. Trịnh Hỉ cũng nhanh trở về làm chính sự.
......
Hành động cứu tế ở Nhạn Minh sơn cũng khai triển đâu vào đấy, cũng may lượng người thương vong không quá lớn, nhưng lại hình thành kỳ quan mọi người kính sợ cùng chấn động. Bá tánh nghị luận sôi nổi, có người nói là điềm lành có người nói là điềm xấu, trong lúc nhất thời ai cũng không biết đến tột cùng là như tế nào. Qua hai ngày, Trần Tử Khôn dẫn dắt đông đảo thị vệ thị nữ cũng bộ phận quan viên, mênh mông cuồn cuộn tiến đến Nhạn Minh sơn hiến tế Sơn Thần.
Tới chân núi, mọi người không khỏi ngây người. Phí nam ngọn núi, một mảng ruộng tốt lúc này lại biến thành hồ nước mênh mông, sóng nước lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cuối hồ sừng sững một tòa cô sơn, đó là do địa chấn mà nổi lên thành ngọn núi.
Bỗng nhiên, trong đám người có người kinh hô: “Các ngươi xem, đỉnh núi trong giống như một nữ tử đón gió mà đứng!” Mọi người nhìn chăm chú, sau đó cùng nhau kinh hô lên: “Đúng vậy đúng vậy, quá giống!”
Mọi người đang lúc kinh nghi liền thấy Trịnh Hỉ tiến lên bẩm tấu: “Công chúa điện hạ, ruộng tốt đột nhiên biến thành hồ to, thần cảm thấy việc này có khác thường. Điện hạ sao không phái vài người biết bơi lặn xuống kiểm tra.”
Lúc này, Quách Thừa Nghiệp thô giọng nói: “Cha ta đã phái người lặn xuống, rất nhanh sẽ biết kết quả.”
Trần Tử Khôn híp mắt cười: “Nếu như thế, ta liền chờ người của ngũ thúc tới mới bàn. Chúng ta đi hiến tế sơn thần trước, sau đó về phủ.”
Trần Tử Khôn dẫn dắt mọi người hiến tế xong, mới vừa hồi phủ không lâu, liền nghe thị vệ vội vàng tới báo: “Công chúa điện hạ, có người ở trong hồ dưới chân núi vớt được một tảng đá.”
Trần Tử Khôn vẻ mặt đạm nhiên: “Có cái gì kỳ quái, dưới đáy hồ không phải có rất nhiều đá sao?”
“Chính là .... phía trên khối đá này có viết ‘nữ vương lâm triều, Vĩnh Xương Đế nghiệp ’ tám chữ to. Tảng đá được hai mươi người nâng lên, bá tánh chen chúc bên đường vây xem...”
Trần Tử Khôn vẻ mặt kinh ngạc: “Lời này thật sự? Đi, đi xem.”
“Báo ——” lại có một thị vệ tới báo.
“Nói”
“Tượng đá chim nhạn trên đỉnh núi Nhạn Minh Sơn đã biến thành tượng phượng hoàng.”
Trần Tử Khôn mang theo thị vệ thị nữ, thong dong đi đến trước cửa Quốc phủ, lúc này trên quảng trường là dòng người tấp nập, đứng chật như nêm cối. Bá tánh vừa thấy thị vệ phủ công chúa vội vàng xô đẩy nhường đường.
Đúng lúc này, Trịnh Hỉ cùng Hàn Tuyên dẫn người chạy tới.
Trịnh Hỉ bùm một tiếng quỳ xuống, mặt mang kinh hỉ cao giọng nói: “Công chúa ngày đó vì thiên hạ bá tánh nuốt châu chấu cứu tế, thành ý cảm động trời xanh, nên bây giờ xuất hiện điềm lành.” Nàng còn chưa nói xong thì mọi người cùng hô to: “Trời phù hộ đại Trần, nữ vương lâm triều, Vĩnh Xương Đế nghiệp.” Quần chúng vây xem cũng vung tay hô: “Nữ vương lâm triều, Vĩnh Xương Đế nghiệp.” Sau đó đám người trên quảng trường cũng nhất tề hô lên, âm thanh chấn động, đinh tai nhức óc. Ngay cả Văn Đan Khê ở hậu viện Quốc phủ cũng nghe thấy động tĩnh.
Trần Tử Khôn chậm rãi đi tới, đứng trên đài do thị nữ tạm thời dựng lên, nàng mỉm cười nhìn bá tánh xung quanh, ngữ điệu réo rắc chậm rãi nói: “Ngày đó nuốt châu chấu cứu tế là trách nhiệm và bổn phận của bổn cung. Thiên hạ còn có nhiều người đại đức đại hiếu, sao có tể vì chút tài đức của bổn cung mà cảm động trời xanh, huống hồ ý trời sao có thể để người phàm tục chúng ta suy đoán. Có thể trời cao thấy ta đức mỏng nên mới giáng trừng phạt.”
Đám người xôn xao nghị luận.
“Không, không phải!” Có người đánh bạo phản đối.
Trịnh Hỉ vội nói: “Điện hạ sai rồi, nếu trời cao muốn trừng phạt thì sẽ giáng thiên tai xuống Trần Quốc chúng ta mới đúng, sao có thể ban thụy thạch! Đây là ý trời xin Điện hạ đừng cô phụ hậu ý trời cao.”
“Trịnh Hỉ nói có lý.” Hàn Tuyên đi đầu cao giọng phụ họa.
......
Trên tòa nhà cao bên trong Quốc phủ, Văn Đan Khê dựa vào lan can mà đứng, nhìn một màn trên quảng trường xa. Xuân Phương, Xuân Thảo vẻ mặt kính sợ, hai tay che miện lẩm bẩm. Văn Đan Khê trên mặt mang theo một tia mờ mịt bất đắc dĩ ý cười, nàng phảng phất như đang xem một đứa trẻ chơi đùa .
Tần Nguyên biết được tin tức này. So với Văn Đan Khê, thần sắc hắncàng thêm phức tạp, chấn động, bội phục, nửa tin nửa ngờ cùng với các loại không rõ cảm xúc đều có.
Hắn ở trong phòng chậm rãi đi dạo bước chân. Tần Thừa Tự rũ đầu nện bước đi đến.
“Phụ thân.” Tần Thừa Tự cung kính gọi một tiếng.
Tần Nguyên ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng: “Thừa Tự, ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?”
Không đợi hắn trả lời, Tần Nguyên lại hỏi: “Ngươi tin sao?”
Tần Thừa Tự lắc đầu, trên mặt mang theo một tia cười khổ: “Chúng ta tin hay không không quan hệ, chỉ cần thiên hạ bá tánh tin tưởng là được. Phụ thân, ngài nghe một chút tiếng hô liền biết có bao nhiêu người tin.”
Tần Nguyên gật gật đầu: “Thừa Tự, nói thật, nếu bỏ qua thân phận nữ tử của nàng, thì nàng là người thích hợp ở vị trí Trữ Quân nhất.”
Tần Thừa Tự uể oải ỉu xìu đáp: “Phụ thân, Thừa Tự hiểu.”
“Vậy ngươi về sau……” Tần Nguyên ý vị thâm trường nhìn con trai mình. Đang muốn cùng hắn tâm sự một phen thì nội thị bẩm báo: “Thừa tướng, Hiển công tử muốn gặp Thừa tướng.”
Tần Nguyên tự mình lẩm bẩm: “Hiển nhi tới.”
Tần Thừa Tự khom người hướng phụ thân cáo từ, cung kính lui đi ra ngoài.