CHƯƠNG 2: Hóa giải nguy cơ
“Công chúa nhân từ, công chúa thiên tuế!” Từng trận hô to nối tiếp, Trần Tử Khôn bộ dáng suy yếu, hữu khí vô lực xua xua tay: “Đều đứng lên đi, chỉ cần có thể giúp bá tánh hóa giải nguy nan, thân ta thì có đáng gì chứ” Hạ Thu chảy nước mắt vội đỡ nàng lui ra nghỉ tạm, Trịnh Hỉ cùng Vương Phúc lưu lại xử lý công việc kế tiếp.
Trần Tử Khôn tiếp tục lưu tại Triệu huyện, tự mình giám thị công việc cứu tế, nàng đích thân tới hiện trường, quan viên địa phương không dám chậm trễ, một đám nôm nóp lo sợ đứng bên cạnh. Mấy ngày sau, từng đám gà vịt được vận chuyển đến khu thiên tai, thị vệ phủ công chúa bắt đầu thả vào đồng ruộng tiêu diệt châu chấu. Trần Tử Khôn một khắc cũng không nhàn rỗi, kéo thân thể suy yếu cùng đám thị nữ và dân tráng đến đồng ruộng bắt giết trứng châu chấu.
Nạn dân nhìn thấy công chúa một lòng vì dân đều rối rít cảm tạ ân đức. Lời đồn tháng trước lặng lẽ biến mất. Dân chúng lặng lẽ nghị luận: “ Quốc chủ Trần Quốc là ai thì có quan hệ gì với bọn họ, một đám dân đen họ mới mặc kệ quốc gia đại sự, chỉ cần cho bọn họ ăn no mặc ấm là được.”
.....
Trong phủ đệ giản dị, Trịnh Hỉ vui mừng hướng Trần Tử Khôn bẩm báo: “Công chúa, tình hình cứu tế ở ba huyện hết sức thuận lợi, châu chấu đã bắt giết hơn phân nửa, lương thực cũng bắt đầu lục tục phân phát, bá tánh đều mang ân nghĩa của Công Chúa. Lời đồn đãi cũng dần dần tiêu tán, điện hạ có thể yên tâm.”
“Yên tâm? Đại sự còn ở phía sau đấy?” Trần Tử Khôn cười lạnh một tiếng, lại hỏi tiếp: Biên cảnh cá nơi có chuyện gì không?”
“Thiên Cơ Các tới báo, Tấn Quốc quốc quân nửa tháng trước lập trưởng tử Viên Thượng làm Thái Tử, cả triều có người kiến nghị muốn nhân cơ hội tấn công biên cảnh Trần Quốc, Tấn Thành Vương còn cân nhắc.”
Trần Tử Khôn trầm ngâm không nói, Trịnh Hỉ trấn an: “Biên cảnh có Đại vương tự mình trấn thủ, điện hạ còn có cái gì không yên tâm?”
Trần Tử Khôn ừ một tiếng, đôi tay gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Chuyện này trước kuông cần lo lắng, chuyện ta lo lắn nhất hiện nay chính là làm sao cũng cố địa vị, ta không muốn tương lai có thiên tai lại đổ hết lên người ta.”
Trịnh Hỉ nhíu mày suy tư sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Công chúa, tiểu nhân nghe nói Lý Thuần Phong từng cùng quốc chủ gặp mặt, còn lưu lại hai mươi chữ tiên đoán. Ta khi còn nhỏ thường nghe người ta nghị luận.”
Trần Tử Khôn mặt vô biểu tình: “Ta cũng từng nghe nói qua, chính là những năm gần đây mọi người tựa hồ đều đã quên.”
Trịnh Hỉ cười sáng lạn: “Lời đồn như lửa, làm nó cháy lần nữa rất đơn giản.”
Trần Tử Khôn đầu óc nhanh chuyển, nàng đã có biện pháp, nhưng còn phải tỉ mỉ suy tính. Trịnh Hỉ yên lặng đứng đó, không dám quấy rầy nàng trầm tư.
Trần Tử Khôn đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói: “Tình hình tai nạn đã bị khống chế, bổn cung cũng nên trở về.”
“Đúng vậy, công chúa điện hạ.”
Trần Tử Khôn đi rồi hai bước, lại đột nhiên phân phó nói: “Tuyên bố với bên ngoài bổn cung thân thể quá lực té xỉu, không thể không về Dữ Châu”
Trịnh Hỉ ngầm hiểu lui xuống đi bố trí. Hạ Thu dẫn dắt thị nữ chuẩn bị hành trang.
Trần Tử Khôn đứng trước cửa sổ, nhìn đồng ruộng trụi lủi, trong mắt hiện lên tia sâu xa, lẩm bẩm: “Mẫu hậu nói thật quá đúng, quân là thuyền, dân là nước, chỉ cần ta làm bớt đi dòng nước siết thì tương lai sợ gì chứ?”
Chuyện Tĩnh Bình công chúa vì dân lao lực vất vả té xỉu tại hành cung thật mau lan xa, phụ cận bá tánh già trẻ dìu dắt nhau đến thăm, quỳ gối khóc lóc trước cửa. Tri huyện nghe tin cũng mang theo toàn thể quan viên tới tiễn đưa. Trịnh Hỉ truyền khẩu dụ của công chúa, đem huyện lệnh răn dạy một phen, chúng quan quỳ phục trên mặt dất, vâng vâng đáp ứng.
Trần Tử Khôn ngồi ở trong xe, trong tay lấy ra quyển sách nhi đồng tinh mỹ. Quyển sách này là khi nàng biết chữ, mẫu thân cố ý tìm hiệu sách làm. Nghe nói bên trong có hơn phân nữa là phụ thân vẽ. Nàng khi còn nhỏ thích nhất là đọc quyển sách này,sau đó bỏ quên một thời gian, lần trước ngẫu nhiên ở thư phòng tìm thấy, tùy ý lật ra, đột nhiên ý thức được, chuyện xưa này tuy rằng đơn giản lại ẩn chứa ý nghĩa vô cùng to lớn. Trong lúc nhất thời, nàng như có được bảo bối, cầm quyển sách đọc mất ăn mất ngủ như khi còn nhỏ. Khi đọc tới chuyện Võ Tắc Thiên, trong đầu chợt lóe ling quang: Nàng biết kế tiếp nên làm gì rồi.
Đô thành Tấn Quốc, Trong cung Tấn Vương đang triệu tập mở triều hội. Văn võ đại thần Tấn Quốc chỉnh tề xếp thành hai hàng. Quốc quân Tấn Thành Vương Viên Vinh Hi ngồi ngay ngắn trên triều, hướng đại thần vứt ra tảng đá lớn: “Trần Quốc phát sinh thiên tai, quốc nội nhân tâm di động, muốn hay không phát binh tiến công?”
Văn võ đại thần trầm tư, mỗi người bắt đầu phát biểu ý kiến của mình.
Chiến công hiển hách Định Bắc tướng quân Lý Quá dẫn đầu ra bẩm tấu nói: “Khởi bẩm Đại Vương, hiện giờ là thời cơ tốt phát binh tiến đánh Trần Quốc, Trần quốc Trần Tín đã suất lĩnh mười vạn quân ở biên cảnh trấn thủ, thần nguyện lãnh mười lăm vạn dcai95 quân dâng đầu lên cho bệ hạ.” ( chửi tục đấy)
Lý Qua thanh âm vừa ra liền nghe Thừa tướng Tôn Văn Thành cười lạnh một tiếng nói: “Lý tướng quân chẳng lẽ chưa từng nghe nói kia Trần Quốc phá lỗ quân là đội quân hổ lang? Trần Quốc là nơi dân phong bưu hãn, hàng năm cùng Đông Lỗ chém giết, hợp với từ nhổ răng cọp, chiếm Đông Lỗ sáu tòa thành trì. Thử hỏi tướng quân chiến lực có thể cùng Đông Lỗ so sánh? Đông Lỗ còn liên tục bại trận, tướng quân thực sự có nắm chắc phần thắng?”
Lý Quá thấy Tôn Văn Thành mỉa mai, tăng uy phong kẻ khác, không khỏi giận dữ; “Trách không được người đều nói văn nhân khiếp chiến, chưa đánh đã sợ mất mật”
Mưu sĩ Điền Ức thấy quốc quân mặt lộ vẻ trầm tư, vội vàng đánh gãy tranh luận của hai người: “Khởi bẩm Đại Vương, thần có một kế, vừa không cần khai chiến, cũng có thể làm cho Tấn Quốc chiếm được Trần Quốc ngàn dặm ốc thổ.”
“Điền khanh nói xem” Tấn Thành Vương vẻ mặt ôn hòa bảo hắn.
“Quốc chủ Trần Quốc chỉ có một đứa con gái, nghe nói đã lập làm Trữ Quân....” Điền Ức nói chưa xong, liền nghe được chúng triều thần xôn xao nghị luận: “Không có khả năng, tuyệt đối là đồn bậy.”
“Nữ tử chưởng quốc, từ xưa không nghe thấy cũng.”
“Trần Quốc là cố ý nghe nhìn lẫn lộn.”
“……”
Tấn Thành Vương lẳng lặng nghe mọi người nghị luận, khóe miệng treo lên một tia cười lạnh, trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng hốt, nhưng tức khắc lại khôi phục thanh minh. (Nếu mọi người đọc phần 1 sẽ biết Viên Vinh Hi từng theo đuổi Văn Đan Khê mẹ của nữ chính ấy)
Hắn dương dương tay, ý bảo mọi người yên lặng: “Điền khanh tiếp tục đi.”
Điền Ức tiếp tục cao giọng nói: “Chuyện này cũng không phải không có khả năng, nghe nói Trần Quốc trữ quân lúc sinh ra trời có dị tượng, nàng khi lớn lên càng không giống người thường. Huống hồ, Dữ Châu là nơi người Hồ, dân phong cùng Tấn quốc bất đồng. Nữ tử chưởng quốc cũng có khả năng. Tấn Trần hai nước giáp nhau, nhưng lực lượng tương đương, quân ta không có khả năng diệt được Trần quân, nếu xuất binh Trần Quốc sẽ không để yên, đến lúc đó hai bên chinh chiến, vùng biên cương dân chúng lầm than không nói, hơn nữa quốc gia của ta còn sẽ bị Trần Quốc cản tay, trở ngại quân thượng đông tiến Trung Nguyên, mất nhiều hơn được. Vì vậy ta kiến nghị Đại Vương chọn ra một vị công tử cùng Trần Quốc kết thân, một là có thể ổn dịnh quan hệ Trần Quốc, hai là vì tương lai chuẩn bị...... Đến lúc đó, Trần Quốc mười sáu quận 81 huyện còn không đều là của Tấn Quốc?” Điền Ức giảo hoạt cười, lời phía trước hắn giấu đi chưa nói.
Tấn Thành Vương trước mắt sáng ngời, hắn nhìn Điền Ức tán dương gật gật đầu, quân thần hai người ngầm hiểu cười.
“Các khanh cùng thương nghị xem nên phái ai cùng Trần Quốc kết thân?”
“Khải tấu Đại Vương......”
“Khải bẩm Quân thượng......”
---------------------
Trần Tử Khôn: “Muốn cưới ta! Hừ, vậy thì lấy vạn dặm giang sơn làm sính lễ đi”
Tiểu Mật Mật: “Công chúa uy vũ, cần gì họ cho, một mình ngày cũng có thể đoạt <3"
Trần Tử Khôn: “ Hừ”
Mọi người nhớ like và follow ủng hộ mình nha.