Chương 1: Trời Cao Cảnh Báo

CHƯƠNG 1: Trời cao cảnh báo

Edit by: Tiểu Mật Mật

Cuối mùa xuân khi bắt đầu chuyển sang hạ, mười sáu châu Hà Đông mấy năm nay mưa thuận gió hòa lại lần nữa xảy ra thiên tai. Năm đầu đại hạn, cũng may các châu phủ đều tích trữ lượng lớn lương thực, lại có quan phủ ra mặt ổn định giá lương nên không gây thành đại loạn. Nhưng nạn châu chấu đầu hạ năm nay lại làm lòng người cả nước hoảng sợ. Đây là trời cao khảo nghiệm bá tánh Hà Đông, cũng là một khảo nghiệm rất lớn với người kế nhiệm Trần Quốc Trần Tử Khôn.

Mấy năm nay nàng vẫn luôn hăng hái học tập, thể hiện tài năng trong đám nghĩa huynh đệ, lại dùng hết tâm cơ để bốn vị thúc thúc, phụ thân, phụ tá cùng các tướng sĩ miễn cưỡng chấp nhận một người thừa kế là nữ tử như nàng. Nhưng lúc nàng căn cơ vẫn chưa ổn, thì lại liên tiếp xảy ra một loạt sự tình. Đầu tiên là Đông Nguỵ tấn công biên cảnh Trần Quốc, tiếp theo đó là Hà Tây đại hạn, năm nay lại là nạn châu chấu. Ngay tháng trước lan truyền tin tức: Mấy năm nay thiên tai đều là trời cao cảnh báo nữ chủ chưởng quốc là điềm xấu, gà mái báo sáng, cửa nát nhà tan.

“Bang” một tiếng giòn vang, một chén trà nhất thời chia năm xẻ bảy, Trần Tử Khôn vẻ mặt đầy phẫn nộ. Mười mấy năm qua, năm nào không có thiên tai? Vì sao tới lượt nàng chính là điềm xấu nữ chủ chưởng quốc! Thật là buồn cười!

“Tử Khôn” thanh âm nhẹ nhàng của mẫu thân Văn Thị từ cửa vang tới.

“Mẫu thân” Trần Tử Khôn nhìn mẫu thân, trong lòng không khỏi trào lên một chút uất ức.

“Nhìn con xem, sao lại để đen đến như vậy”. Văn Đan Khê đau lòng vỗ về khuôn mặt ngăm đen của nữ nhi, không tiếng động thở dài. Trần Tử Khôn nửa tháng này không ngừng bôn ba dưới ánh mặt trời chói chang, nơi mà tình hình thiên tai nặng nhất Triệu huyện và các huyện lân cận, cả người vừa đen vừa gầy, không nhìn kỹ là nhìn không ra. Nhưng mà lại ngay lúc này truyền ra tin tức như thế, lúc đầu mọi người nửa tin nữa ngờ, hiện giờ theo tình hình hạn hán càng nghiêm trọng, mọi người cũng càng ngày càng tin tưởng lời đồn này. Trần Tử Khôn không thể không chịu đựng đã kích liên tục từ thể chất lẫn tinh thần.

Trần Tử Khôn dưới sự vuốt ve của mẫu thân tinh thần dần dần yên ổn. Nàng đứng dậy, thần thái kiên định nắm tay nói: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi quyết sẽ không dễ dàng như vậy bị đánh ngã. Con càng muốn ngược dòng mà lên, muốn bá tánh Trần Quốc nhìn xem, Trần Tử Khôn con đến tột cùng có đủ tư cách làm quốc chủ Trần Quốc đời kế tiếp hay không!”

“Con có thể, mẹ tin con.” Văn Đan Khê từ trong tay áo lấy ra một quyển sách giao cho nữ nhi: “Con xem, đây là mẹ căn cứ một ít tạp thư tìm ra vài cách diệt trừ châu chấu”

Trần Tử Khôn vui vẻ tiếp nhận quyển sách, đọc nhanh như gió, xem xong nàng không khỏi vỗ tay khen ngợi: “Mẫu thân khẳng định là trời cao phái tới dẫn đường cho nữ nhi, con biết nên làm như thế nào rồi.”

Văn Đan Khê gật gật đầu, cười nói: “Vậy là tốt rồi, Tử Khôn của ta trước giờ luôn là học một hiểu mười, mẹ tin tưởng con có thể thành công”.

Trần Tử Khôn đem quyển sách cất vào trong lòng ngực, rót một ly nước lớn, uống hết lại tùy tiện nói: “Mẫu thân, cứu tế phải làm sớm, nữ nhi phải lập tức đi Triệu huyện.” Văn Đan Khê lại dặn dò nàng vài câu, nhìn theo nữ nhi đi ra sân.

Trần Tử Khôn vừa ra cửa viện, liền nhìn thấy tỷ đệ Trịnh Hỉ, Vương Phúc còn có bọn Triệu Phát Phát đang chờ đợi.

“Công chúa điện hạ.” Trịnh Hỉ quan sát sắc mặt Trần Tử Khôn thấy nàng lại khôi phục khí phách hăng hái, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Trần Tử Khôn nhìn lướt qua mọi người, cao giọng nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng tiến hành cứu tế, ta đây liền bắt đầu phân công nhiệm vụ.” Trần Tử Khôn cùng cha mẹ nàng giống nhau, đối với mọi người luôn hiền hòa, cũng không thích trước mặt người khác xưng bổn cung, chỉ cùng mọi người xưng ta, lại càng không thích hạ nhân động một chút liền quỳ xuống dập đầu.

“Công chúa, thỉnh phân phó.” Mọi người cùng nhau khom người nói.

Trần Tử Khôn phất phất tay: “Được, ta nói trước một chút, ta lần này cứu tế chính là muốn tiêu diệt châu chấu, các ngươi có sợ trời khiển trách không?”. Bá tánh cùng rất nhiều quan viên đều cho rằng châu chấu chính là thần trùng, không phải sức người có khả năng ngăn lại, nếu con người diệt chúng sẽ bị trời phạt. Đây cũng là nguyên nhân làm cho nạn châu chấu trở nên nghiêm trọng. Các cấp quan viên cùng bá tánh chỉ là trơ mắt nhìn, cũng không đi nỗ lực giảm bớt tổn thất, chỉ biết thắp hương hiến tế cầu nguyện trời xanh phù hộ.

“Này……” Mọi người không khỏi chần chờ một chút.

Trịnh Hỉ cân nhắc một lát, nàng là người đầu tiên đứng ra:  “Công chúa thỉnh hạ lệnh, Trịnh Hỉ nguyện làm tiên phong diệt châu chấu, nếu thật có trời phạt, Trịnh Hỉ một mình gánh chịu.” Trần Tử Khôn dùng sức vỗ vỗ bả vai nàng: “Được được, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.” Những người khác thấy Trịnh Hỉ như vậy, đều sôi nổi buông nghi ngờ trong lòng, chủ động xin ra trận.

Trần Tử Khôn thấy thời cơ chín mùi, liền lớn tiếng nói: “Mọi người nghe lệnh: Trịnh Hỉ cùng ta đi Triệu huyện trước, Vương Phúc mang hai trăm người đi các nơi chọn mua gà vịt, chú ý, gà vịt mua sau khi trở về chỉ cho uống không cho ăn. Cuối cùng thống nhất vận chuyển đến Triệu huyện.”

Vương Phúc dáng người béo lùn bước ra, khom người vang dội lên tiếng: “Tuân lệnh.”

“Triệu Phát Phát, ngươi mang một trăm người đi trong thành sầm uất chỗ dán bố cáo, liền nói phủ công chúa muốn giá cao thu mua châu chấu.”

“Vâng”

“Hạ Thu, ngươi đi chuẩn bị lương khô, nhớ rõ mang theo nồi và dầu chiên, trước tiên rửa sạch một ít châu chấu, ta có chổ dùng.”

“Vâng”

.....

Trần Tử Khôn đem từng đạo mệnh lệnh ban ra, sau đó liền mang Trịnh Hỉ, Hạ Thu cùng thị vệ vội vàng lên đường đi Triệu huyện.

Mọi người tới Cao gia thôn, nơi tình hình thiên tai nặng nhất. Đoàn người Trần Tử Khôn dừng lại ở nơi cao, tầm nhìn xa, bá tánh chung quanh nghe nói lập tức xông tới. Chỉ là khi bọn họ nhìn thấy một nữ nử nước da ngâm đen, không khỏi cuối đầu nghị luận: “Công chúa sao lại như thế này?”

“Đúng vậy a, sao lại giống như Hắc Nữu nhà ta vậy?”

Bên cạnh lập tức có người đưa tin nóng: “Công chúa trước kia cũng không phải là như vậy, nghe nói nàng cải trang vi hành hơn nửa tháng, mới thành ra như thế.”

“Ah, ta nhớ ra rồi, giống như ở đâu gặp qua nàng.”

“Trần Quốc chúng ta thật có phúc khí a, quốc chủ quốc hậu làm người nhân từ, công chúa lại chăm lo cho bá tánh.”

.....

Mọi người nghị luận đến náo nhiệt, chợt nghe đến có thị vệ cao lớn hô: “Mọi người yên lặng, công chúa muốn tế thiên diệt châu chấu!”

“Tế thiên diệt châu chấu? Đây là có chuyện gì?”

Thôn dân hứng thú càng thêm ngẩng cao đầu, một đám nhón chân duỗi cổ nhìn lên đài.

Trần Tử Khôn phân phó người mang lên bàn tế, dâng hương nến, sắc mặt trang trọng quỳ xuống, cao giọng cầu nguyện nói: ”Hướng lên trời xanh, phủ phục cáo chi: Nay ba huyện Trần Quốc xuất hiện châu chấu, người xưng là thần trùng. Bổn cung vì thiên hạ bá tánh, tại đây thề diệt châu chấu, nếu có trời phạt, thỉnh các vị thần linh tính vào đầu bổn cung, không cần hướng tới bá tánh trừng phạt……” Trần Tử Khôn cầu nguyện, thanh âm trong trẻo, thái độ khẩn thiết, làm người nghe rung động.

Trịnh Hỉ đột nhiên quỳ xuống, lớn tiếng khóc kêu: “Công chúa điện hạ, trăm triệu không thể....” ánh mắt nàng quét một vòng, những người khác cũng sôi nổi quỳ xuống, cùng kêu lên khóc kêu.

Trần Tử Khôn quyết đoán dương tay ý bảo bọn họ yên lặng, sắc mặt bi tráng nói: “Tiếp tục!”

Hạ Thu trên mặt mang nước mắt, bi thương đáp: “Vâng”. Sau đó các thị nữ bắt đầu bắt bếp nhóm lửa. Thôn dân nhìn đến mơ hồ, sôi nổi tìm chổ tốt xem rõ ràng.

Chảo dầu nóng lên, châu chấu được mang ra. Trần Tử Khôn cao giọng phân phó: “Diệt!” Hạ Thu run rẩy tay đem một bao châu chấu không ngừng mấp máy thả vào trong chảo dầu.

“Phạch phạch” Châu chấu ở trong chảo dầu hấp hối giãy giụa.

“A...” Thôn dân vây xem nhịn không được la lên: “Đây là thần trùng a, sao có thể đem thần trùng chiên lên!” Bọn thị nữ cầm trong tay xẻng sắt không ngừng xào châu chấu trong nồi. Trong không khí tản ra một cổ mùi vị. Sau đó, Hạ Thu đem một mâm châu chấu chiên đến khô vàng đưa đến trước mặt Trần Tử Khôn, Trần Tử Khôn hiên ngang lẫm liệt tiếp nhận, dùng tay bắt lên một con châu chấu, cố ý dừng một chút.

“Nàng đây là muốn làm cái gì?”

“Không biết……”

Trần Tử Khôn trong lúc mọi người ong ong nghị luận, dứt khoát kiên quyết đem châu chấu cho vào trong miệng nhai nuốt.

“A ...”

“Ọe...”

Có người nhịn không được thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Trần Tử Khôn trên mặt thần sắc trang nghiêm, một con tiếp một con. Trịnh Hỉ cũng lớn tiếng nói: “Tiểu nhân cùng công chúa ăn.” Nói xong, nàng nhắm mắt lại ăn một con, kỳ quái, sao lại thơm vậy. Hai người ngươi một con ta một con, không tới một lát liền đem một mâm châu chấu ăn hết.

“Công chúa ...” có người kinh hô.

Trần Tử Khôn tái nhợt mặt, vô lực vẫy vẫy tay: “Bổn cung không có việc gì, tiếp tục!”

Ngay lúc này, Vương Phúc đã đem nhóm gà vịt đầu tiên đến đây.

Đám gà vịt này đã đói bụng mấy ngày bắt đầu không ngừng ra sức bắt ăn châu chấu.

Mọi người nhìn một đám gà vịt không khỏi kinh ngạc, thì ra như vậy có thể diệt trùng.

Lúc này Trịnh Hỉ nhân cơ hội tiến lên tuyên cáo: “Công chúa tự mình ăn xong châu chấu, nếu có tai hoạ, chỉ có thể buông xuống trên người ta, các hương thân có thể yên tâm đi diệt châu chấu.”

“Công chúa nhân từ.” Không biết là ai vung tay hô, thôn dân phần phật quỳ đầy đất.

------------------

Đôi lời Editor: Chào mọi người, đây là bộ truyện mình rất yêu thích nhưng mà chẳng thấy ai Edit cả nên muốn edit cho mọi người cùng đọc (3). Do lần đầu Edit nên có thể sai sót mong mọi người thông cảm nha! Yêu <3