Chương 6: Lý Huệ Tông

- A!

Chiêu Văn, Hoằng Chân tùy ý nhìn cửa hàng, đập vào mắt là một cổ quan tài, hai người bật thốt la lên, chưa kịp nói thêm, hai người lại thấy Tiểu Thánh gõ gõ, chỉ vào bảng kế bên.

- Là cửa hàng, không phải dị vực. Cấm la.

Chiêu Văn, Hoằng Chân miệng khép miệng, miệng lại giật giật, hai mắt chạm nhau, không nói nên lời lần hai.

Bất ngờ Tiểu Thánh đứng dậy, hai người Chiêu Văn lùi sau một bước, thủ thế chuẩn bị chạy.

Tiểu Thánh liếc nhìn hai người, đi tới một cái kệ, đặt tấm bảng lên.

Hai người Chiêu Văn nhìn theo, đập vào mắt hai người một dòng chữ, hai người run run, trố mắt nhìn, đầu óc choáng váng, không còn suy nghĩ được gì.

“Chiêu Thánh nguyên pháp, Hoàng Kim Cấp, mười ngàn ĐNB”

Họ không phải thất thố vì giá tiền, mà vì quyển trục trên kệ là Nguyên pháp Hoàng kim cấp bậc.

Đây là cấp bậc mà cả đời họ không dám nghĩ sẽ nhìn thấy, chỉ cần nhìn một lần Thanh Đồng cấp Nguyên pháp họ đã mãng nguyện kiếp này.

Hiện hai người chỉ đang luyện nguyên pháp cơ bản, bất nhập lưu mà thôi.

- Lão bản! Lão bản! Hai người run run lấp bấp nói.

- Là thật! Tiểu Thánh lạnh nhạt đáp.

Hai người Chiêu Văn hít một hơi khí lạnh, cố lấy lại bình tỉnh. Hai người nhìn nguyên pháp hồi lâu, ánh mắt luyến tiếc dời đi.

Mười ngàn ĐNB tuy là không lớn đối với người khác, nhưng rất lớn đối với hai người.

- Thanh Đồng Bảo Vật! Hai người Chiêu Văn lại kinh hô, khi thấy Tiểu Thánh nhíu mày nhìn hai người, hai người vội vàng im lặng.

- Xin lỗi lão bản, là chúng ta thất thố. Chiêu Văn ấy nấy nói.

- Không sao! Tiểu Thánh thờ ơ nói.

Sau một hồi nhìn, hai người liền bỏ qua, tuy bảo vật bán rất rẻ, nhưng họ là quỷ nghèo không đủ nguyên bảo. Nhìn vào túi chỉ đủ tiền mua Khu Tà Phù, Thanh Linh Hương.

- Lão bản, chúng ta muốn mua Khu Tà Phù ba cái, Thanh Linh Hương một cái. Văn Chiêu đi tới quầy nói.

- Mỗi người chỉ mua một cái mỗi loại. Tiểu Thánh lấy cây chỉ chỉ lên bảng kế bên.

- Vậy lão bản bán cho chúng ta, Khu Tà Phù hai cái, Thanh Linh Hương hai cái, đây là ĐNB. Hai người hai mắt nhìn nhau cười cười, lão bản cũng nhiều quy tắc quá đi.

- Lần sau lại đến ủng hộ!

Tiểu Thánh nhanh chóng lấy ĐNB trên quầy, đưa Khu Tà Phù, Thanh Linh Hương cho hai người liền cười nói.

- Cảm ơn Lão bản lần sau lại gặp. Hai người Chiêu Văn đồng thanh nói, đi ra khỏi cửa hàng.

-----------------------------

Nam La Thành, Thành Phủ.

Phủ thành chủ phòng nghị sự, đang tụ họp năm vị cao tầng vì sự kiện hôm qua, dị vực xuất hiện trong thành, con của Trấn Nam La Thành - Phạm Bỉnh Di bị ám sát.

Ngồi tại chính điện là Lý Huệ Tông, thành chủ Nam La Thành, cha của Lý Chiêu Hoàng.

Bên trái hắn ngồi đấy, là một lão già văn phong nho nhã Đàm Dĩ Mông, nhiệm chức đường chủ ám bộ, chuyên thu thập thông tin.

Bên phải là làn hai người trung niên mặt uy nghiêm, đầy bá khí Tô Trung Tử - phó thành chủ, Trần Lý - đội trưởng hộ vệ.

Người còn lại, tuổi tầm ba mươi, khí khái hiên ngang Phạm Ngu - chuyên về sự vụ.

Bọn họ đang trong lúc thảo luận, nên cho Phạm Bỉnh Di một cái thuyết pháp như thế nào, cửa phòng đột nhiên mở ra.

- Chiêu Hoàng không biết phép tắt.

Lý Huệ Tông nhìn thấy Lý Chiêu Hoàng tự tiện mở cửa mặt cho hộ vệ ra sức ngăn cản, khuôn mặt liền tối sầm lại, trách mắng nói.

- Cha! Cho con thứ lỗi, nhưng có việc trọng đại, con không thể không vào. Lý Chiêu Hoàng gấp gáp nói.

- Thành chủ bớt giận! Đàm Dĩ Mông lên tiếng khuyên giải.

- Nói! Có chuyện gì? Sắc mặt Lý Huệ Tông hòa hoảng bớt, liền hạ giọng nói.

- Cha! Các vị thúc bá, xin phép cho con nói chuyện riêng với cha! Lý Chiêu Hoàng khuôn mặt ấy nấy nhìn bốn người còn lại nói.

Lập tức các cao tầng sắc mặt liền kho coi, đã tự ý vào phòng nghị sự, nay còn định đuổi bọn họ ra ngoài.

- Chiêu Hoàng! Con đừng quá phận, người đâu, lôi Chiêu Hoàng ra ngoài. Lý Huệ Tông tức giận, đập bàn la lên.

- Thành chủ bớt giận. Bốn người Tô Trung Tử đồng thanh hô lên.

Sắp bị kéo ra khỏi phòng, Lý Chiêu Hoàng khuôn mặt trăng bệch, từ cửa hàng về phủ đã mất rất nhiều thời gian nếu còn chậm trể, Nguyên pháp sẽ bị người đoạt mất.

- Cha! Sự việc trọng đại, liên quan đến hạ lạc Nguyên pháp Hoàng kim cấp bậc.

Lý Chiều Hoàng cố gắn vùng thoát tránh khỏi hộ vệ, cô quỳ xuống, bất đắc dĩ, cắn chặt răng nói.

Vừa nghe đến Hoàng kim cấp nguyên pháp, mọi người trong phòng điều chấn kinh.

Cái gì là trọng đại, con của Phạm Bỉnh Di bị ám sát thì thế nào, bị giết cũng không sao cùng lắm thì Phạm Bỉnh Di quậy một hồi liền xong, dị vực xuất hiện thì như thế nào, chết thì có mấy người bình dân, không ảnh hưởng đến đại cuộc.

Nhưng Hoàng kim cấp nguyên pháp thì lại khác. Hiện tại, chỉ có hoàng tộc mới có, nếu gia tộc khác cũng có, sẽ ảnh hưởng đến quyền uy của hoàng tộc.

- Các vị! Nghị sự hôm nay kết thúc, mai chúng ta lại bàn tiếp, Chiêu nhi đi theo ta. Lý Huệ Tông lấy lại bình tỉnh, liền vọi vàng nói.

Phạm Ngu, Trần Lý, Tô Trung Tử, Đàm Dĩ Mông ánh mặt léo lên một tia sáng, liền không nói nhiều, cáo từ rời đi.