Khi mọi người rời đi, Lý Huệ Tông liền khởi động trận pháp, Lý Chiêu Hoàng cũng lấy lại bình tỉnh, vội vàng kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Lý Chiêu Hoàng nói xong, Lý Huệ Tông liền choáng váng, khó lấy lại được bình tỉnh.
Mười mấy hơi thở về sau, Lý Chiêu Hoàng không thấy cha phản ứng, liền vội vàng nói.
- Cha! Mau lên thôi, không thì bị người khác đoạt trước.
Tuy cửa hàng đó nằm nơi hẻo lánh, không ai ngó tới, nhưng không phải hôm nay cô đi vào đó sao, không sợ vạn nhất, đồ trong tay mình mới là an tâm nhất.
Lý Huệ Tông tỉnh táo lại lắp ba lắp bắp hỏi.
- Chiêu nhi, ngươi, ngươi nói, nói có thể là thật?
Mặc dù hắn đã tin tưởng hơn phân nửa, Chiêu Hoàng không cầm loại sự tình này nói đùa.
- Cha! Thời gian không còn nhiều. Lý Chiêu Hoàng vội vã nói.
- Đi! Không thể chậm trể thêm nữa. Lý Huệ Tông cũng vội vội vàng vàng rời khỏi phủ.
--------------
Sau khi hai người Chiêu Văn rời khỏi cửa hàng, liền lập tức đi tới cổng thành, tới nơi thì có thêm hai người khác đứng đợi.
- Hai người đã chuẩn bị xong chưa! Nguyễn Ma La cười cười nhìn hai người đi tới nói.
- Thật sự không nguy hiểm gì sao! Hoằng Chân e ngại hỏi.
- Ta đã tìm hiểu rất kỹ, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, sẽ không bị ma khí xâm nhập. Mặc khác, chúng ta chỉ tìm kiếm ngoại vi Trường Sơn sơn mạch, sẽ không quá nguy hiểm. Nguyễn Ma La từ tốn cười nói.
- Đi! Không nên chậm trể. Chiêu Văn gật gật đầu nói.
...........
Ngoại vị Trường Sơn sơn mạch.
Sàn sạt! Sàn sạt!
Tiếng dẫm đạp lá cây vang vọng.
- Ta thấy, hình như chúng ta đi hơi sâu thì phải. Hoằng Chân nhỏ giọng nói.
- Không sâu, lần trước ta đi sâu hơn vẫn không có vấn đề gì! Phía trước có một cái hồ, bên trong có linh dược, chỉ cần hái đem về, chúng ta sẽ kiếm lời khá lớn. Ma La cười cười đáp.
Bỗng nhiên, trời đất tối sầm, cuồng phong bạo nổ. Bốn người Ma La liền biến sắc.
- Nguy hiểm! Chúng ta đã tiếp vào dị vực. Ma La lập tức kinh hô.
Bốn người liền làm ra phản ứng, lưng tựa vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh.
Sàn Sạt! Sàn Sạt!
Tiếng lá cây, liên tục vang lên. Thần kinh bốn người liền căn cứng, tóc gáy dựng đứng.
Liên tiếp tiếng lá cây, kích tinh thần bốn người.
Sàn Sạt! Sàn Sạt!
A!!!!
- Tiểu Lang! Dừng lại!
Trong bốn người, thanh niên nhỏ tuổi nhất, không chịu được sợ hãi, tình thần bị sụp đổ, liền điên cuồng chạy về phía trước, mong muốn thoát khỏi dị vực.
Đột nhiên, Tiểu Lang dừng lại, xuất hiện trước mặt hắn một bóng dáng lưng gù.
Không dám chậm trể, Hôi nguyên bảo hạp ngay trong linh đài Ma La mở ra, cơ thể hắn lập tức phát ra hôi quang, tay cầm kiếm sắt, lao về phía trước giải vây cho Tiểu Lang.
Chiêu Văn, Hoằng Chân chậm hơn nữa nhịp, mở ra bảo hạp, cơ thể phát ra hôi quang, cầm kiếm theo sau.
- Nhận lấy cái chết!
Ma La một kiếm chém tới, tuy nhiên đã chậm, bóng dán lưng gù đã đặt tay lên đầu Tiểu Lang, nguyên bản, đứng im tại chổ, trong nháy mắt Tiểu Lang phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.
Ma La đối diện trực tiếp, cảm thấy đầu óc choáng váng. Một đạo thanh ngọc bội phát ra ánh sáng, làm dịu lại tinh thần Ma La.
Bóng dáng lưng gù không ngờ tới, Ma La lại có bảo vật chống lại tinh thần công kích. Phản ứng hơi chậm, liền nhận ăn trọn một kiếm.
Đinh!
Tiếng kim thiết vang, Ma La bị đánh bật ra một đoạn.
- Yêu Ma nhận ta một kiếm! Chiêu Văn lướt qua Ma La, lao tới chém xuống một kiếm.
Bóng dáng lưng gù liền bỏ Tiểu Lang ra, một trảo đánh tới.
Đinh!
Lại là tiếng kim thiết vang lên.
Chiêu Văn bị đánh bay, lưng đập vào thân cây gần đó.
- Nguy rồi! Là Ma Linh cấp bậc. Ma La hoảng hốt la lên.
Hoằng Chân thấy hai người Ma La bị đánh bay, hắn cũng không vội vả lao lên, liền lui lại cùng hai người.
- Làm sao bây giờ! Hoằng Chân sợ hãi nói.
- Ta cũng không biết, đã vượt qua khỏi dự đoán. Ma La cười khổ nói.
- Ma Linh này, da quá dày, kiếm bình thường dù có được cường hóa cũng không để lại dấu vết. Chiêu Văn lau máu ngay khóe miệng, liền nói.
Tiểu Lang hai mắt vô thần mở ra, tay cầm kiếm, lao về phía ba người chém tới.
- Chết tiệt! Ma La tức giận mắng, vội vàng tránh né.
Hai người Chiêu Văn lao lên hỗ trợ, một lúc sau Tiểu Lang liền bị khống chế.
- Tên Ma Linh đâu rồi. Chiêu Văn cảnh giác nhìn xung quanh nói.
Xoẹt!
Một bàn tay máu, không biết từ đâu, đâm xuyên qua người Hoằng Chân, Hoằng Chân liền la lên đau đớn.
Trong nháy mắt, máu đã ướt đẫm cơ thể hắn.
Chiêu Văn hai mắt đỏ hoe, lao tới chém một kiếm.
Chưa kịp chém tới, đột nhiên một tấm phù lục trên tay Hoằng Chân bốc cháy, hôi quang bạo phát, đánh mạnh về phía sau. Dị vực liền xuất hiện vết nứt, vết nứt ngày càng lớn liền sụp đổ.
Khi hai người Ma La, Chiêu Văn mở mắt ra liền trở về hoàn cảnh cũ, dưới đất đang hôn mê là hai người Hoằng Chân, Tiểu Lang.
Hai người Ma La chân kinh nhìn khung cảnh trước mắt, thoát rồi, thoát khỏi dị vực, điều này bất cả thư nghị.