- Ta đã dùng Sinh Tử phù, giữ lại sinh cơ cho bọn họ, trong vòng ba năm sẽ không chết, không bị ma khí quấn thân.
- Đây là Chiêu Hồn phù, đem theo tên bị thiếu hồn phách này, đến nơi hắn bị hút hồn phách mà dùng. Linh hồn nếu còn ở đó, sẽ quy vị, hắn sẽ trở lại bình thường.
- Còn tiểu tử này thì sẽ khó hơn, việc tiếp theo có nên làm hay không, hai người các người cần suy nghĩ thật kỹ.
- Đây là Thông U phù, tên như ý nghĩa, dùng để thông u xuống âm địa, nơi linh hồn bị thất lạc, tìm hồn hắn đem trở về dương địa.
- Ta nói trước, âm địa là nới yêu ma quỷ quái sinh sống, tràn ngập ma khí, trong hai thời thần không tìm được linh hồn của hắn phải rời khỏi đó ngay lập tức, trong ba năm đủ hai người các người chuẩn bị đầy đủ thông u tìm hồn.
Hai người Chiêu Văn nghiêm túc lắng nghe Tiểu Thánh dặn dò, kích động nhận lấy hai tấm phù. Hai người lại dập đầu tạ ơn.
- Khoan đã!
Hai người Chiêu Văn đứng dậy định rời đi, thì bị Tiểu Thánh gọi lại.
- Các ngươi chưa thánh toán! Tiểu Thánh nghi hoặc nhìn hai người, ta mở cửa hàng kinh doanh, không phải từ thiện nha, với lại đây là quy tắc của thế giới này, hàng xuất ra từ lão bản, chế tạo trong cửa hàng, không thể tặng, chỉ có thể bán ra.
Bình thường Tiểu Thánh chế tạo vật phẩm không tốn tiền, vì mỗi ngày Vô sắc bảo hạp đều sinh một giọt linh dịch.
Còn nếu tạo linh dịch thủ công phải hao phí một trăm ĐNB, cái này bù không được mất.
Phải biết một tấm Khu Tà phù giá bán chỉ năm ĐNB, nếu lấy linh dịch chế tạo lổ mất chín mươi lăm ĐNB nha.
- Ngượng ngùng là chúng ta thất thố. Lão bản cho ta hỏi, bốn tấm phù này bao nhiêu tiền.
Hai người Chiêu Văn ngượng ngùng cười cười nói. Thật ra hai người đều tâm lý thế đến đây là nhờ sự giúp đỡ, trong đầu không có ý định mua hàng, ơn bọn họ nghĩ sau này sẽ báo đáp sau.
Thứ hai là bọn họ từ lo lắng chuyển sang kinh hỉ, sau đó ngơ ngác nghe Tiểu Thánh giảng đạo, rồi chấn kinh, sợ hãi, vui mừng, nôn nóng khiến bọn họ không suy nghĩ quá nhiều.
Tiểu Thánh nhìn lướt qua bọn họ, sau đó thầm thở dài nói.
- Coi như các ngươi may mắn. Lần này coi như ta hạ giá, mỗi tờ năm ĐNB, bốn tấm tổng cộng là hai mươi ĐNB.
- Tạ ơn lão bản! Hai người vui mừng dập đầu.
Phải biết lúc nãy bọn họ nhìn thấy Tiểu Thánh luyện hóa hơn bốn trăm ĐNB để chế tạo phù. Bây giờ giá bán như cho, không mừng mới lạ.
Không phải bọn họ da mặt quá dày, không biết ngượng mà nhận lấy. Nhưng bọn họ thật sự quá nghèo, bốn người đi Trường Sơn sơn mạch, hai người trọng thương, lại hao mất hai Thanh Linh Hương, một Khu Tà Phù, nhưng chỉ đem về một hồn ngọc Hư Linh cấp, chỉ năm mươi ĐNB.
Khi hai người Chiêu Văn đưa tiền, xoay người rời đi, thì lại bị Tiểu Thánh gọi lại.
- Khoan đã!
Tâm trạng hai người Chiêu Văn sụp đỗ, không lẽ lão bản đổi ý, hai người sợ sệt nhìn Tiểu Thánh.
- Khi nào xử lý mọi chuyện xong xui, tới dọn giúp ta cái kho. Tiểu Thánh cười cười nói.
- Vâng! Vâng lão bản. Hai người Chiêu Văn gật gật đầu nói, không thấy Tiểu Thánh phản ứng, liền nhánh chóng rời khỏi, sợ Tiểu Thánh đổi ý.
Tiểu Thánh lòng đầy vui vẻ, nhờ bọn Chiêu Văn hắn lại phát hiện công dụng mới từ linh dịch, ngoài cường hóa vật phẩm, còn có thể cường hóa bản thân.
Có thể tự tạo linh dịch, không cần bị động đợi linh dịch, dẫn đến thiếu hàng hóa bán.
Ân! Ân! Không tệ!
Tiểu Thánh lấy làm vui vẻ, rời khỏi cửa hàng đi mua lương thực, trong miệng lầm bầm châm ngôn.
Sau khi mua đồ quay về thì thấy có khách đứng trước cửa.
Khi đến gần, thì mới biết là hai người Chiêu Văn và Ma La.
- Sao hai người lại tới nữa rồi! Tiểu Thánh nghi hoặc hỏi.
- Lúc nãy vội quá, chúng ta quên mua hàng ủng hộ lão bản. Ma La tiến lên cười cười ngượng ngùng nói.
- Vào đi! Tiểu Thanh liếc nhìn hai người Ma La e dè, ngại ngùng như thiếu nữ, hắn liền không quan tâm mở cửa, đi vào.
- Lão bản, chúng ta lấy hai Khu Tà Phù, hai Thanh Linh Hương, một thanh Mộc Đào Kiếm. Đây là bảy mươi ĐNB.
Ma La tiến tới quầy, đưa tiền cười nói.
- Đây! Của hai ngươi! Đa tạ đã ghé ủng hộ.
Tiểu Thánh không nhiều lời, đưa vật phẩm cho bọn họ, hai người Chiêu Văn vui mừng nhận, cảm ơn liên tục, sau đó liền rời đi.
Ma La vui mừng ôm thanh Mộc Đào Kiếm xem như báu vật, yêu thích không buông. Chiêu Văn đưa ánh mắt hâm mộ, trong lòng thầm kiên định, phải kiếm đủ tiền, sắm cho mình một thanh.
Hiện tại, trong tiệm chỉ còn lại sáu thanh, lão bản bán hàng quá rẻ, tuy trong hẻo lánh, nhưng danh tiếng sẽ ngày càng lan xa, tới lúc đó, sẽ không tới lượt hắn mua.
..............................
Một đêm yên tỉnh, Thần Hoàng cửa hàng, Tiểu Thánh đang nằm ngủ trên giường.
Một mảnh không gian trắng xóa.
Hết thẩy đều không.
Tiểu Thánh không còn nghe đến bất luận âm thanh gì nữa, phảng phất như người bị điếc, cũng không cảm giác được bất kỳ vật gì, không đau đớn, không mệt mỏi, ngay cả thân thể cũng giống như không còn thuộc về hắn.
Hắn quá mệt mỏi, không còn một chút ý chí cầu sinh nào, vì hắn cảm thấy mình đã sống một mình quá lâu rồi.