Hai người Chiêu Văn đã chạy đông chạy tây tìm thầy cứu chữa nhưng vô phương, tinh thần bọn họ đã bị Hư Linh làm tổn hại khá nặng, thần tiên khó cứu.
Đêm qua, trời đêm xuất hiện ánh sáng đỏ. Hai người Hoằng Chân như bị kích thích, điên cuồng tự cắn xé bản thân mình, hai người Ma La tiến lên ngăn cản, cũng bị hai người họ hành hung một trận.
Trời vừa sáng, Ma La đưa ra kiến nghị tới Thần Hoàng cửa hàng cầu may. Dựa vào những vật phẩm cửa hàng bán ra, hắn suy đó, có lẽ đước bé ba tuổi này là cao nhân ẩn thế, đang cải lão hoàng đồng.
- Có chuyện gì! Tiểu Thánh ngồi xuống quầy nhẹ nhàn nói.
Chiêu Văn run run lên, hồi tưởng lại chuyện bốn ngày trước, hắn trầm giọng kể lại không dám dấu diếm.
- Ta chỉ làm lão bản, chỉ biết bán hàng làm sao biết cách trị. Tiểu Thánh thầm nói trong lòng, không dám nói ra.
Tiểu Thánh không biết nói gì cho phải, suy tư nhìn chằm chằm hai người Hoằng Chân.
Bất ngờ, Vô sắc bảo hạp trong linh đài của hắn mở ra, linh dịch hôm nay vừa mới cô đọng, theo linh đài chạy vào hai mắt.
Hai mắt Tiểu Thánh liền trong suốt vô ngân.
Hai người Chiêu Văn thấy thế theo phản xạ lùi lại mấy bước, sợ hãi nhìn Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh cảm thấy nhìn xung quanh rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn thấy được từng hạt bụi trong sương sớm, nhìn lên bầu trời xuyên qua đám mây, thấy cả một bầu tinh không.
- Cái quỷ gì đang xảy ra. Tiểu Thánh bật thốt trong lòng, hắn cố gắng lấy lại bình tỉnh, nhìn về phía bốn người Chiêu Văn.
Hắn thấy từng bộ vị, kinh mạch, não hãi, ngay cả bảo hạp trong linh đài của bọn họ hắn cũng thấy. Tiểu Thánh cố gắng nhìn kỹ thêm một chút, liền thấy linh hồn của hai người Văn Chiêu đang lung lây, nhưng rất đầy đủ.
Nhìn qua Tiểu Lang thì không có, liếc nhìn Hoằng Chân thì linh hồn bị khiếm khuyết đang lung lấy sắp đổ.
Chợt một dòng chữ nghĩa từ nơi u minh, khái sáng linh hồn Tiểu Thánh, tinh thần của hắn tựa như thanh minh, không gì là không thấy, không gì là không rõ.
- Người có ba hồn bảy vía, Tiểu Lang đã bị Hư Linh hấp thu không còn, Hoằng Chân thì đã bị lấy đi mồt phần hồn phách, việc này khó cứu.
Tiểu Thánh thở dài nói ra.
- Mong Tiểu lão bản, cứu hai huynh đệ của chúng ta.
Ma La, Chiêu Văn nghe thấy thế từ trong khiếp sợ thoát ra, liền quỳ xuống đập đầu cầu khẩn, hai người đã đi vào bước đường cùng, Tiểu Thánh là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
- Khí và hình thịnh thì hồn phách thịnh. Khí và hình suy thì hồn phách suy.
- Hồn là sự rạng rỡ của phách, phách là gốc gác của hồn. Phách thì âm, chủ về tiếp nhận và cất trữ nên phách có thể ghi nhớ sự việc.
- Hồn thì dương, chủ về sử dụng nên hồn có động tác và phát huy.
- Hồn và phách không thể xa lìa nhau.
- Tinh tụ thì phách tụ, khí tụ thì hồn tụ, tạo thành thân thể con người. Đến khi tinh kiệt thì phách giáng, khí tán thì hồn lìa xác mà không biết nơi nào.
Hai người Chiêu Văn, Ma La nghe Tiểu Thánh giảng đạo, hai người mờ mịt nghe lấy, nhưng vẫn cố ghi tạc trong đầu.
Sau khi nói xong Tiểu Thánh phất tay, hai trăm ĐNB trong hộc tủ bay ra, biến thành nguyên khí, bị Vô sắc bảo hạp hấp thu, liền biến thành hai giọt linh dịch.
Hai giọt linh dịch từ trong bảo hạp xuất hiện trên tay, Tiểu Thánh điểm nhẹ vào hư không.
“Hư Không Họa Phù”
Tiểu Thánh lấy hư không làm giấy, ngón tay làm bút, linh dịch làm mực, hắn huy động vẽ lên không trung, từng đạo từng đạo huyền văn khẽ động, trong chớp mắt hai dòng phù văn xuất hiện lơ lửng trên không trung, Tiểu Thánh nhẹ phất tay hai phù chú bay tới trán hai người Hoằng Chân, Tiểu Lang.
- Tạ ơn lão bản, tạ ơn lão bản. Hai người Chiêu Văn thấy tràng cảnh trước mắt vừa kinh sợ, vừa sùng bái, liên tục tạ ơn Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh nhìn hai người bọn họ, xoay người đi lại quầy, hai trăm ĐNB hóa thành nguyên khí lại bị Tiểu Thánh hấp thu.
Tiểu Thánh ngồi xuống, trước mắt hắn là một sấp giấy vàng, một lông bút màu bạc, một bình mực.
Đem ngân bút thấm mực, Tiểu Thánh nhẹ nhàn đưa đầu bút rơi vào giấy vàng, tinh tế vẽ, từng đợt huyền ảo phù văn xuất hiện trên giấy vàng.
Viết xong hai tờ phù chú, Tiểu Thánh nhẹ điểm hai giọt linh dịch lên hai tấm phù, hai tấm phù lóe ra quang hoa, sau đó lặng xuống.
Tiểu Thánh thở dài, đi đến hai người Chiêu Văn đưa hai tấm phù nhẹ nói.
- Ta nói thật nếu các ngươi không tới, có thể tiểu tử kia tối nay sẽ chết, tên kia vài ngày sau cũng đi theo.
- Hai người Hoằng Chân chỉ là tinh thần bất ổn, có thể nói bị điên, vẫn ăn được ngủ được làm sao chết, không phải những người điên đều sống tốt đó sao.
Nghe Tiểu Thánh, Ma La thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Thánh nhìn thấy hai người Chiêu Văn đưa ánh mắt nghi hoạc nhìn mình.
Tiểu Thánh liền tiếp tục công tác giảng đạo.
- Quản lấy phách thì hồn giữ phách.
- Hồn nóng phách lạnh, hồn động phách tĩnh, có thể lấy hồn giữ phách thì phách nhờ được giữ nên tĩnh.
- Phách lấy hồn mà có công việc.
- Cái nóng của hồn sinh ra sảng khoái, cái lạnh của phách sinh ra ấm áp.
- Hai thứ không rời nhau nên cái dương đó không nóng, cái âm đó không trệ thì đạt được hòa.
- Nếu không vậy, hồn ngày càng động, phách ngày càng tĩnh.
- Hồn ngày càng nóng, phách ngày càng lạnh. Hồn phách xa nhau vì không được hòa nên chết’.
- Nước là 1, lửa là 2. Lấy phách chở hồn, là lấy 2 giữ 1, ắt nước lửa giúp nhau mà không lìa, do đó sống lâu.
Nhìn thấy hai người Chiêu Văn ngơ ngác, liền không quan tâm nói, quản cái gì không hiểu, cứu người là được.