- Vậy lão bản gói lấy giúp ta! Phạm Ngu vui vẻ nói.
- Mỗi cây một ngàn ĐNB, tổng cộng ba ngàn ĐNB.
- Hả ba ngàn ĐNB, lão bản không phải mỗi loại chỉ được bán một cái. Phạm Ngu giật mình thốt lên.
Phải biết một tháng hắn chỉ có năm trăm ĐNB bổng lộc mà thôi. Một hơi xuất ra ba ngàn ĐNB, nữa năm thu nhập, khó xuất huyết.
Mặc khác, hắn thân mặt cẩm bào, phong thái lịch lảm, không thể nào vác ba cây đinh đi tới lui, không phù hợp với hình tượng hắn thiết lập.
Tiểu Thánh cũng không biết như thế nào giải thích, từ nơi sâu xa, mách bảo hắn như thế.
Lúc nãy trong kho, quá buồn chán hắn không biết làm gì với ba giọt linh dịch, liền lấy lại ba cây đinh đóng quan tài mà dung hợp.
Không biết có phải dung hợp cùng lúc hay không ba cây đinh lại có mối liên kết với nhau, sau đó thì bọn chúng biến to lên, suýt nữa đè chết hắn.
- Cái này phải bán nguyên bộ, thật chất mà nói tên của nó Tam Tài Định Linh Đinh. Tiểu Thánh hơi suy tư nói.
- Ta đã hiểu! Phạm Ngu gật gật tỏ vẽ đã hiểu.
- Ách ta quên mất, đợi một chút. Tiểu Thánh chợt nhớ ra điều gì, liền lây hoay tìm một quyển trục viết viết gì lên đó. Phạm Ngu kiên nhẫn đợi nhìn theo.
- Nếu ngươi mua nguyên bộ thì ta tặng kèm thêm cái này.
Tiểu Thánh cười cười đưa quyển trục cho Phạm Ngu.
Phạm Ngu hứng thú cầm lấy, vừa lật ra Phạm Ngu liền ngẩn người, cùng Tiểu Thánh bốn mắt nhìn nhau.
Vì hắn nhìn bên trong ghi lại cách bố trận. Phải biết, từ thời thượng cổ trận pháp đã thất truyền, một quyển trận pháp là vô giá.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Thánh, hắn xác định đây là quà tặng kèm, không phải hắn nghe lầm.
- Nếu ngươi mua nguyên bộ này, Tam Tài Phong Ma trận sẽ thuộc về ngươi.
Phạm Ngu ngơ ngát một chút, ánh mắt có chút chớp động, liền làm ra quyết định.
- Mua! Đây là ba ngàn ĐNB.
Chỉ có người ngu mới không làm ra quyết định, bỏ qua việc ba ngàn ĐNB có được ba bảo vật Thanh Đồng cấp, lại có thêm một bộ trận pháp, cuộc mua bán này, xem như cho.
- Đa tạ lão bản.
Tiếp nhận Tam Tài Định Linh Đinh và quyển trục, Phạm Ngu không nói hai lời, cúi người cảm ơn Tiểu Thánh.
Tiểu Thánh cũng không nói nhiều, sau nhiều lần giao dịch, hắn được những người khách hàng cúi người cảm tạ, hắn đã rất quen thuộc.
Đưa tiễn Phạm Ngu, Tiểu Thánh vui vẻ kiểm kê lại.
Những ngày qua hắn tổng cộng bán được ba Khu Tà Phù, ba Thanh Linh Hương, hai thanh Mộc Đào Kiếm, một Hôi Linh Quan, một Chiêu Hoàng Nguyên Pháp, một bộ Tam Tài Định Linh Đinh. Tổng cộng là mười ba ngàn hai trăm ba mươi ĐNB.
Trước mắt hiện tại còn bảy tờ Khu Tà Phù, bảy thanh Thanh Linh Hương, bảy thanh Mộc Đào Kiếm.
Ân! Có thể bán cho bảy người khách nữa.
-------------------------
Nữa đêm, từng cơn mưa nhẹ rơi lất phất, cả tòa thành đang yên tĩnh, chỉ có tiếng nước rơi từ mái hiên xuống đất.
Đột nhiên, một tia ánh sáng màu đỏ phát ra từ một tòa viện, xông thẳng lên bầu trời xanh, khiến đại trận lung lây như muốn đổ.
Ngay sau đó, tia thứ hai từ nơi khác bắn lên, tia thứ ba, thứ tư, ... cho đến tia thứ mười thì dừng lại.
Trong chớp mắt vô số trận văn li ti xuất hiện, chiếu sáng cả một tòa thành.
Một trận náo loạn xảy ra, bình dân sợ hãi đóng chặc cửa không dám ra. Những nguyên sĩ thì im lặng, đưa mắt ra xem xét tình huống, Tiểu Thánh cũng nằm trong số những người hiếu kỳ đó.
Hiện tượng này kéo dài hơn một khắc đồng hồ, ánh sáng màu đỏ nhạt dần sau đó biến mất, trận văn cũng từ từ biết mất theo.
Tiểu Thánh đứng lặng yên nhìn bầu trời trong chốt lát, không thấy có dị biến gì xảy ra, hắn liền đóng cửa sổ lại, lên giường nằm ngủ.
Thiếu thốn tri thức hắn không thể phỏng đoán hiện tượng đó là gì, lúc đầu hắn cứ tưởng quái dị phát sinh, nhưng mọi thứ vẫn yên tỉnh, hộ vệ Nam La Thành không phản ứng.
Hắn lấy làm kỳ quái.
Hiện tại, lấy thực lực của hắn cũng không dám đi đến mấy tòa viện đó xem xét, cho nên vẫn an phận làm lão bản thì tốt hơn.
Tò mò thì chết người, châm ngôn bất thành văn sẽ không sai.
----------------
Hôm sau, trời vừa sáng Tiểu Thánh liền dậy thật sớm chuẩn bị đi ra phường thị mua thức ăn về dự trử.
Khi mở cửa liền giật mình. Trước mặt hắn là bốn thanh niên mặc quần áo tả tơi, còn có vết máu. Trong bốn người, có một người ngơ ngơ ngác thần trí không bình thường.
- Tiểu lão bản, là chúng ta! Chiêu Văn vội vàng nói.
- Chiêu Văn mới sáng sớm, cửa hàng vẫn chưa mở cửa.
- Chúng ta biết, chúng ta có thể đợi! Chiêu Văn gượng cười nói.
Tiểu Thánh nhìn sơ qua bốn người, nhìn đến Hoằng Chân tính thần có vẻ bất ổn, cảm giác hắn không giống như lần trước mình gặp mặt.
- Vào đi!
Bốn người Chiêu Văn nghe thế liền vui vẻ tiến vào, bốn người bọn họ đã đợi một đêm rồi.
Sau khi, từ Trương Sơn sơn mạch trở vê dù đã dùng Thanh Linh Hương Tiểu Lang vẫn ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn. Hoằng Chân thì lúc tỉnh lúc mơ.