Thống khổ là gì hắn không biết, thể xác cùng linh hồn bị giày vò như thế nào hắn không còn quan tâm, hắn chỉ muốn ngủ, một giấc ngủ mà không bao giờ tỉnh dậy.
Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, hoặc là nói, nơi đây đã không có khái niệm về thời gian, không có quy tắc thời gian.
Không biết thời gian đi qua bao lâu.
Ý thức của Tiểu Thánh chậm rãi khôi phục. Tiểu Thánh mở to mắt, hắn lẳng lặng nhìn vào khoảng không trắng xóa.
Có thể nói, nơi này không phải không gian, hắn cảm giác không thấy có bất kì thứ gì, hai chân đạp vào khoảng không, không có cách nào mượn lực, nhưng chỉ cần tâm thần khẽ động, hắn muốn đi chỗ nào liền có thể bay tới chỗ đó.
Thế nhưng vô luận hắn bay đi nơi nào, ngoại trừ màu trắng, vẫn là màu trắng.
Ngay cả không khí cũng không có, phảng phất như hắn đang ở trong một viên cầu màu trắng, mà viên cầu này vô biên vô hạn, trừ hắn, không còn bất luận vật chất gì khác.
- Nơi này là nơi nào? Vẫn là mộng hay là thực.
Tiểu Thánh đưa ánh mắt mờ mịt tự hỏi lần thứ hai, nhưng vẫn là không có đáp án.
Qua một khoảng thời gian dài, từ tâm trạng vô cảm hắn bắt đầu xuất hiện tâm trạng lo lắng, sự vật sự việc không biết mới là đáng sợ nhất, tĩnh mịch mới là đáng sợ nhì.
Không ai giải đáp cho hắn đây là đâu, nơi đây vẫn là một mảnh trắng xóa, không có bất kì vật chất khác, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Không biết đi qua bao lâu, hắn đã trôi đi rất lâu nhưng vẫn không đến cuối cùng, cũng không có gặp được bất kì một sinh linh nào khác, phảng phất như nơi này chỉ có hắn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Năm ngày.
…
Trăm năm.
Ngàn năm.
Trăm ngàn năm.
Thời gian đã trôi qua, nhưng Tiểu Thánh vẫn không biết đã trôi qua bao lâu. Hắn chỉ biết tâm trạng của hắn từ vô cảm, chuyển sang lo lắng, hoảng sợ, khủng bố, tuyệt vọng và bây giờ là chết lặng.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua vô hạn.
Chợt hai mắt mở ra trong con ngươi đen tuyền ấy dường như đang ánh lên một tia sáng nhỏ nhoi. Tiểu Thánh đứng dậy, trôi nỗi giữa không gian trắng xóa, hắn đưa tay vào khoảng không, năng lượng thân bí ào ạt đổ dồn về lòng bàn tay.
Ngay lập tức không gian sinh ra ba động, ngày càng mãnh liệt, liên tục xuất hiện các gợn sóng.
- Xuyên qua.
Hắn bất ngờ nhìn thấy cánh tay của mình xuyên qua khoảng không, hắn cố gắng dùng tâm thần của mình điều động loại năng lượng thần bí này tiếp tục tràn vào khoảng không.
Không biết trãi qua bao lâu, hắn rốt cuộc đã xuyên qua hoàn toàn.
Xuất hiện trước mặt hắn là những mảnh đại lục nứt vỡ, đất đai khô cằn, kèm theo đó là những vết nứt không gian, liên tục có những mảnh vở đại lục bị khe nứt không gian hút vào.
Những mảnh đại lục này đang trôi lơ lững giữa không gian hắc ám bao la.
Đây là một vùng đất chết, không một chút sinh cơ, chỉ có bụi và đất.
Tiểu Thánh lẳng lặng bước đi về phía trước, thư thái bước đi trên các mảnh vỡ đại lục, không quan tâm đến khe nứt không gian, vì hắn đi tới đâu, khe nứt không gian liền biến mất, hắn ngắm nhìn mọi thứ nơi chỉ có hắc ám vô tận.
Có một việc khá kì lạ, nơi này không có ánh sáng, nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng những mảnh đại lục đang trôi nỗi, hắn có thể thấy các vật chất chuyển động ở mức phân tử cực kỳ rõ ràng, đầy là điều hắn không thể lý giải.
- Cần phá rồi lại lập.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Tiểu Thánh lẳng lặng đứng đó chợt lạnh nhạt nói lên một câu. Dường như hắn đã đưa ra quyết định nào đó, hắn nhẹ nhàn bay ra khỏi các mảnh vỡ đại lục, cơ thể của hắn chợt phát ra ánh sáng mãnh liệt.
Hắn đang dùng năng lượng thần bí bắt đầu khâu vá lại các khe nứt không gian, củng cố không gian vị diện.
Cuối cùng không gian vị diện đã được củng cố, các khe nứt không gian không còn xuất hiện.
Hắn nhìn lại cơ thể của mình đã mờ nhạt đi không ít. Tuy nhiên, hắn lại không quá quan tâm đến, hắn liền vùng tay lên, dùng năng lượng thần bí tạo ra một vòng xoáy mãnh liệt, hút các mảnh vỡ đại lục đang trôi nỗi, bụi đất lở lửng rãi rác khắp không gian quy về một chổ.
Thời gian lại lẳng lặng trôi qua.
Không đến trăm năm, hắn cảm nhận không còn bất kì hạt phân tử nào xuất hiện quanh đây, hắn liền bắt đầu bước tiếp theo.
Vòng xoáy đã không còn, xuất hiện trước mặt hắn là một tinh cầu khổng lồ, kích thước của nó to gấp trăm tỷ lần so với Trái đất.
Dù gì, đây cũng là tập hợp các hạt vật chất của một vị diện, còn Trái đất chỉ là một hành tinh nhỏ nhoi không đáng nhắc tới trong một vũ trụ bao la.
Hắn lấy một tay cố định tinh cầu khổng lồ, còn một cánh tay khác co lại thành trảo, hắn rút lấy năng lượng thần bí của mình tập hợp thành một quang cầu nhỏ.
Cảm thấy đã đủ, hắn liền đưa quang cầu mang năng lượng thần bí vào tâm của của tinh cầu khổng lồ.