Chương 40: Gặp gỡ Diana

Sona, Syndra và cả Irelia nữa ba người nhanh chóng chạy đến chỗ John vừa biến mất. Sona liên tục gào khóc kêu tên của hắn, hai tay cô liên tục xới đống cát bên dưới, trong đầu cô lúc lày chỉ nghĩ:" John...anh ấy chỉ bị vùi vào bên tròn lớp cát này thôi, anh ấy không chết..."

Syndra cũng khóc, cô quỳ cả hai chân xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên má, cô không muốn tin John đã chết, Irelia bàn tay nắm chặt kiếm, đôi mắt đỏ ngầu căm hận nhình Warwick, cô điên cuồng lao đến, kiếm thuật Hiten bộ lộ, những tinh linh kiếm như có linh hồn xuất hiện tấn công tới tấp vào mặt Warwick.

"Keng..." - Singed chạy lại chắn trước mặt Warwick, chiếc khiêng trên tay bị những mũi kiếm đầy uy lực của Irelia làm cho vỡ nát. Singed ném về phía cô một bình thuốc độc, Irelia không dễ gì để bình thuốc ấy chạm vào người nên ngay lập tức lùi lại. Syndra từ đằng sau với ánh mắt một loài thú hoang, cô căm hận Warwick, sức mạnh bóng tối bắt đầu trỗi dậy.

"Bùng nổ sữa mạnh..." xung quanh Syndra được bao phủ bởi một tầng năng lượng bóng tối dày đặc, sau đó hàng chục quả cầu hắc ám cứ như được gia tăng thêm sức mạnh lao vào tấn công Warwick. Warwick không phải tên dễ bắt nạt, hắn hú lên mãnh liệt, đôi móng vuốt sắc nhọn liên tục phá hủy các quả cầu hắc ám.

"Ầm...ầm..." - những tiếng nổ vang lên tứ tung, chấn động của nó khiến Warwick, Singed và Syndra bị đẩy lùi lại, Irelia đỡ lấy Syndra rồi nhìn Warwick với ánh mắt thù hận nói:" Ta sẽ giết ngươi..."

"Quân đội cứu viện đến rồi! Là chỉ huy Zelos ông ấy cùng quân đội Demacia đã đến." Từ ngoài xa hàng trăm chiếc thuyền của quân đội Demacia đang tiến đến Ionia, dẫn đầu là con tàu chỉ huy có Zelos và tướng quân của Demacia là Garen. Đoàn quân Demacia nhanh chóng tiếp cận bờ mà không bị ngăn cản chút nào bởi những tàu chiến Noxus, đơn giản vid những tàu chiến kia đã bị Master Yi phá hủy toàn bộ vũ khí rồi.

Garen dẫn đầu quân đội Demacia, anh ta để tóc xẻ dọc, người mang trọng giáp. Tay cầm kiếm, bộ dáng anh dũng thiện chiến, nước sa có chút ngăm đen, thể hiện sự từng chải trên chiến trường.

"Lập tức bao vây quân đội Noxus!" - Garen sa khi đặt chân lên đất liền lập tức hô lớn. Toàn bộ quân đội Noxus trong đó có cả Warwick và Singed nhanh chóng buông bỏ vũ khí đầu hàng. Irelia cầm kiếm định lao đến giết chết Warwick, nhưng Zelos đã có mặt kịp thời, anh ta giữ Irelia lại nói:" Không được, không được viết hắn ta."

"Hắn đã giết John...em phải báo thù..." - Irelia căm hận nói.

Zelos lắc đầu nói:" Nếu chúng ta giết hắn, chắc chắn bên phía Noxus sẽ không nhượng bộ mà kia hiệp ước rút quân, em phải bình tĩnh lại."

Garen bước đến cạnh Zelos nói:" Mọi người đã chiến đấu mệt rồi xin hãy rút quân về nghỉ ngơi, chuyện ở nơi này xin giao lại cho quân đội Demacia chúng tôi giải quyết."

Zelos gật đầu nói:" Được, mọi chuyện ở đây xin giao lại cho anh."

Quân đội Ionia nhanh chóng lùi quân về doanh trại, mặc dù Irelia, Sona và Syndra không muốn quay về, nhưng đây là mệnh lệnh, họ không muốn kháng lệnh. Quân đội Noxus sau đó được cho phép lập một doanh trại để tạm ở, tuy nhiên doanh trại ấy vẫn chịu sự giám sát từ quân đội Demacia và Ionia.

Theo như yêu cầu của Zelos thì Warwick phải gửi thư về phía Noxus yêu cầu kí hiệp ước rút quân và vĩnh viễn không bao giờ được đặt chân đến Ionia. Lúc này đây tại doanh trại Ionia, một bầu không khí u buồn đang lan tỏa khắp mọi nơi, những binh sĩ sau khi nghe tin người chỉ huy John của họ đã bị Warwick sử dụng một thứ vũ khí đáng sợ giết chết thì tỏ ra vô cùng buồn bã và đau khổ.

Trong lều chỉ huy, không khí ấy còn nặng nề hơn, Master Yi và những người khác đều tỏ ra đau sót, có ai từng làm việc và ở bên cạnh John nhiều hơn bọn họ chứ, bay giờ John đã chết...đây thực sự là cú sốc quá lớn. Zelos ngồi trên chiếc ghế mà trước kia John hay ngồi, anh ta được mọi người kể lại những việc mà John đã làm vì Ionia.

Sau khi nghe tường tận mọi thứ Zelos vừa kinh ngạc trước khả năng điều binh khiển tướng của John, vừa đau buồn vừa mất mát này, anh ta nhìn mọi người nói:" Mọi người xin đừng đau buồn nữa, chiến tranh thương vong là chuyện khó chánh khỏi..."

"Không!" - Sona ở bên cạnh khuôn mặt đầm đìa nước mắt nói:" Sona tin anh John vẫn còn sống, anh ấy chưa chết."

"Hu...hu...đúng đúng...John cậu ấy chưa chết...hu...hu..." - Kennen nước mắt nước mũi chảy tùm lum nói.

"Đúng vậy chúng tôi đều nghĩ chắc chắn cậu ấy không chết." - Master Yi cùng những người khác đột nhiên đứng bật dậy, họ tin vào giác quan của mình John vẫn còn sống.

Mọi người ở đây hết à?" - Garen từ bên ngoài bước vào, anh ta cảm thấy ở đây cũng giống bên ngoài đang bao trùm một bầu không khí ảm đạm:" Có chuyện gì xảy ra với mọi người vậy? Chúng ta đã đánh bại quân Noxus tại sao quân sĩ và mọi người không vui vẻ gì cả?"

Zelos đứng dậy tiến đến cạnh Garen nói:" Chuyện này tôi sẽ kể với anh sau, bên Noxus thế nào rồi?"

Garen gật đầu nói:" Warwick đã đồng ý gửi thư thông báo thua trận về cho Noxus, chắc sớm thôi sẽ có kết quả, hiếp ước rút quân đã được chúng ta chuẩn bị cả rồi."

Zelos gật đầu, sau đó xoay người lại nói:" Mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi, xin đừng quá đau buồn về chuyện ấy, tôi cũng như mọi người, không muốn cậu ấy phải ra đi, nhưng xin hãy chấp nhận sự thật này."

Sona và Syndra nhanh chóng rời đi, nói về tính cánh thì Syndra mạnh mẽ hơn Sona rất nhiều, cô ấy mặc dù không khóc lóc như Sona nhưng lòng đau cũng có khác gì nước mắt chảy cơ chứ. Irelia thẫn thờ trở về lều của mình, ngồi trên giường cô nhớ lại những ngày ở bên cạnh John, những mảnh kí ức cứ như vậy lướt qua liên tục. Đột nhiên nước mắt chảy dài, cô hối hận...hối hận vì khi ở cạnh John không biết trân trọng quãng thời gian đó, bây giờ đã không còn nữa.

Tại doanh trại của quân đội Noxus lúc này, Warwick buồn bã ngồi bên trong với Singed hắn thở dài nói:" Trận chiến này chúng ta không phải thua bởi quân đội Ionia mà thua dưới tay một thằng nhãi, ta thực sự không hiểu nổi, thằng đó là người thế nào Warwick nắm chặt tay nói:" Sau khi trở về Noxus, nhất định phải báo việc này lên hội đồng tối cao, để thằng nhãi ấy sống ngày nào nhất định Noxus chúng ta sẽ không yên ngày đó."

"Xem ra phải nhờ đến sự ra tay của hội Đặc Nhiệm Đỏ." - Warwick thở dài nói.

Ở một nơi náo đó trên Ionia, trong một khu rừng không tên. Một ninja mang chiếc mặt nạ kì quái đang nhảy liên tục qua các cành cây trong khu rừng. Hắn ta đổi nhiên xuất hiện trước mặt Zed. Hai kiếm trên tay Zed nhanh chóng dài ra trong thế chiến đấu, tên ninja mang mặt nạ kì quái kia đưa tay nói:" Đừng nóng! Tôi đêm chỉ để truyền lại thông điệp của sư phụ anh."

Zed kinh ngạc sau đó lập tức thu lại vũ khí nói:" Nói."

Tên ninja kia lập tức truyền lại:" Sư phụ anh sau khi suy nghĩ lại, đã đồng ý để anh chuộc lại sai lầm của mình, ông ấy muốn anh quay trở về."

"Điều này là thật sao?" - Zed kinh ngạc, mặc dù trước lúc bỏ đi hắn có tức giận nói sẽ không quay trở lại học viện, nhưng dù sao Dawn sư phụ cũng là người lội hắn từ nhỏ, cho nên tình cảm của Zed vẫn không dễ gì xóa được.

Tên ninja mang mặt nạ kia nói tiếp:" Chắc cậu cũng nghe tin việc John, một học viên trong học viện và chắc hẳn cậu ta rất thân với anh đã chết, chính cậu ấy đã nói với Dawn sư phụ nhận mọi trách nhiệm về mình, Ước muốn của cậu ấy là anh sẽ quay trở lại học viện và trở thành một ninja chân chính."

"Ngươi nói sao? John chết rồi!" - Thông tin này làm Zed thực sự chấn động.

Tên ninja kia có vẻ kinh ngạc nói:" Hóa ra anh vẫn chưa biết sao? Thôi được rồi. Thông điệp tôi muốn truyền lại đã hết, hi vọng anh sẽ quay trở lại."

Nói xong tên ninja kia biền mất như chưa từng xuất hiện tại đó, Zed ngồi xuống đất hắn không thể ngờ rằng John đã chết, chuyện này mà Ahri biết được chắc chắn sẽ rất buồn. Zed dẫn theo đám đệ tử mà mình đã huấn luyện trở về học viện, hắn rất hi vọng được nhận sự tha thứ của Dawn sư phụ như những gì tên ninja kia đã nói.

Ở công vào, hắn kinh ngạc khi thấy sư phụ đang đứng đợi, chào đón Zed và đám đồ đệ như những vị khách quý. Vị ninja già đặt kiếm của mình dưới chân Zed và nói rằng ông đã thất bại ở cương vị một người thầy. Khi đuổi Zed đi, vị sư phụ đã đẩy Zed vào vòng tay của những chiếc bóng thay vì dẫn hắn trở lại với đạo cân bằng. Vị ninja già khuyên Zed vào ngôi đền để phá hủy chiếc hộp, dẫn dắt các đồ đệ của hắn trở về với sự cân bằng.

Zed theo bước vi sư phụ vào trong ngôi đền. Ở trong đó Zed cầm lấy chiếc hộp đã cho mình sức mạnh như ngày hôm nay, ánh mắt Dawn sư phụ đổi nhiên lóe sáng lên điều gì đó rồi lại vụt tắt lão nói:" Hãy phá nó đi, có như vậy con mới thể hiện sự hối cải của mình, ta sẽ nhận lại con trở thành một ninja của học viện, mộ đệ tử của ta."

Zed nói:" Điều này là thật sao? Người sẽ tha thứ chi con sao?"

Dawn sư phụ nói:" Tất nhiên ta sẽ tha thứ cho con và hơn nữa, ta cũng sẽ không ngăn cấm việc con có quan hệ với con bé hồ li kia."

Zed kinh ngạc, hắn vui sướng khi nghe những điều đó, kiếm trên tay nhanh chóng được rút ra.

"Cong..." - Âm thanh kim loại va chạm thanh thúy vang lên, chiếc hộp nhanh chóng bị Zed phá vỡ. Ngay lúc này đây, dị biến phát sinh, từ bên trong chiếc hộp một luồng sức mạnh hắc ám đang dâng trào, Zed cảm thấy sức mạnh của bản thân đang dần mất đi nhanh chóng, hắn quỳ hai chân xuống sàn đau đớn.

Dawn sư phụ đột nhiên cười ha hả nói:" Thằng ngu, cuối xùng ta cũng có được sức mạnh vĩ đại của chúa tể bóng đêm rồi ha...ha...ha..."

"Sư phụ...điều này là sao?" - Zed đau đớn cả người nhưng hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dawn sư phụ lập tức đáp:" Zed à...ngươi thật ngu ngốc làm sao...ngươi nghĩ ta thực sự muốn ngươi trở về học viện hay sao? Ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi, khi ta nhặt được ngươi ngoài cửa học viện, lúc ấy ta đã nhận ra bên trong cơ thể của ngươi có một sức mạnh bóng đêm tiềm ẩn, sau đó ta đã nuôi nấng ngươi, nhưng không bao giờ khen ngươi, động viên ngươi để cho nỗi căm hận, oán trách trong lòng ngươi liên tục phát triển, ta tính đến mọi ngày rồi ngươi sẽ bị cấm địa của học viện thu hút đến, lúc đó ngươi sẽ thay ta khai mở phong ấn chiếm lấy sức mạnh của vị chúa tể bóng đêm trong đó."

Zed đau đớn nói:" Vậy ra ngay từ đầu ông đã lợi dụng tôi? Nhưng với khả năng của ông sao không tự chiếm đoạt lấy sức mạnh đó?"

Dawn sư phụ nói:" Được...vì ngươi xắp chết chi nên ta sẽ nói cho ngươi biết sự thật, để khi chết đi ngươi cũng không trở thành một kẻ ngu muội. Chúa tể bóng đêm, thực chất đó cũng là một ninja của học viện chúng ta từ thời xa xưa, người này chí tuệ hơn người, đã tự sáng tạo ra một loại nhẫn thuật thiên về bóng đêm, tuy nhiên bị các trưởng lão biết được và tiêu diệt, sức mạnh của ông ấy được phong ấn bên trong chiếc hộp này, khi ngươi phá hủy nó cũng là lúc sức mạnh kia trở nên yếu đuối nhất, là cơ hội để ta hấp thụ nó và trở thành một vị chúa tể mới."

"Lão khốn! Ta sử không tha cho ông!!!" - Zed lao đến nhưng nhanh chóng bị Dawn sư phụ đá lăn qua một bên, lão nói tiếp:" Hiện tại sức mạnh bóng tối bên trong người của ngươi đang mất dần đi, đợi cho đến khi nó hoàn toàn biến mất cũng là lúc ta hấp thụ. À ngươi có biết vì sao ta lại cho người đi truy bắt con bé hồ ly kia không?"

Zed ngẩng đầu lên hỏi:" Vì sao?"

Dawn sư phụ nói:" Bởi vì trong người ta vốn không có sức mạnh bóng đêm tiềm ẩn như ngươi, nên khi hấp thụ sức mạnh ấy xong ta sẽ bị cắn trả rất đau đớn, tuy nhiên chỉ cần uống máu của hồ ly thì mọi chuyện đã được giải quyết."

"Hả" - Zed kinh hoàng nhìn sư phụ trước mặt mình, hắn không nghĩ được vị sư phụ mà ai ai cũng tôn kính lại là gã cáo già ác độc đến thế, Zed căm hận nói:" Nếu ông làm tổn hại đến Ahri, ta nhất định sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ!"

"Ha...ha...ha..." - Dawn sư phụ cười lên ghê rợn nói:" Ngươi nhìn lại mình đi, đến cả đứng còn không đứng nổi thì làm sao đòi bảo vệ con bé đó..."

"Zed đổi nhiên hít một hơi nói:" Nếu ta không bảo vệ được Ahri thì ta không còn là người mà sức mạnh bóng tối lựa chọn."

Sức mạnh bóng tối đang ở trong không khí đột nhiên bị Zed hút ngược lại...từng đợt từng đợt sức mạnh bóng tối chảy vào người hắn. Dawn sư phụ kinh hoảng nói:" Không thể nào...làm sao có chuyện ấy được cơ chứ?"

Zed nhanh chóng hấp thụ lại toàn bộ sức mạnh, hắn tức giận đôi mắt đột nhiên đỏ như máu:" Không ai được động đến Ahri."

Zed bước ra bên ngoài, kiếm trên tay thấm đầy máu. Hét lên trong điên loạn, zed ra lệnh cho đồ đệ của mình hạ sát tất cả các ninja khác trong học viện. Ngày hôm đó, lực lượng ninja cổ xưa tan vỡ. Dù nhiều người ngã xuống, nhưng vẫn còn một số ninja thoát được nhờ nỗ lực của Shen. Ahri ở trong học viện thấy Zed như hóa điên cô lập tức lao lại ôm chặt lấy hắn lien tục nói:" Zed anh hãy dừng lại đi...đừng giết người."

"Ta phải giết...giết tất cả những kẻ dám làm hại đến Ahri." - zed điên cuồng nói lớn.

Ahri nhình về Shen và những người khác nói:" Mọi người chạy đi, anh ấy đang mất kiểm soát, chạy mau đi."

Shen biết chuyện Zed dã giết chết cha của mình, nhưng anh ta không một chút cảm xúc, liên tục cứu những ninja bị thương rồi cùng Akali nhanh chóng rời đi. Học viện Ninja sau đó trở thành hội bóng đêm do chính Zed đứng đầu. Thông tin việc học viện Ninja bị Zed chiếm đoạt nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhưng không ai có ý định xen vào chuyện này, đơn giản là vì đây là việc riêng của chính họ.

Zelos biết tin nên nhanh chóng tìm cho Shen và những ninja khác một nơi ở mới, Shen kế vị cha của mình trở thành hội trưởng hội Kinkou, ở bên cạnh anh luôn có sự giúp đỡ của hai người bạn là Kennen và Akali. Sau khi lên hội trưởng, việc đầu tiên mà Shen làm chính là củng cố lại hội của mình, sau đó ra mệnh lệnh cho tất cả các ninja hội Kinkou trên khắp nơi điều tra thông tin cũng như những chứng cứ chứng minh John vẫn còn sống.

Bên phía hội bóng đêm, sau khi Zed nắm quyền chỉ huy, hắn cũng ra lệnh cho những đệ tử của mình truy tìm tung tích của John, hắn biết John không dễ gì chết được, hiện tại Ahri ở bên canh chăm sóc cho Zed, cô biết rằng chỉ có cô ở cạnh Zed mới có thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân mà thôi.

Ngày 10 tháng 12 năm 20 CLE...

Sau khi nhận được thư báo từ Noxus, đồng ý về việc sẽ kí hiệp ước rút quân ra khỏi Ionia. Quân đội Noxus nhanh chóng rời khỏi Ionia, hòa bình lập lại ở nơi này.

Quân đội và những người dân Ionia vì muốn tưởng nhớ công ơn của John nên đã xây một bức tượng của hắn ngay giữa trung tâm thủ đô Placidium. Từ đó vế sau, một truyền kỳ về những kì tích mà John cùng những tướng lĩnh của mình tạo nên đã lưu truyền đi khắp mọi nơi trên vùng đất Valoran này.

Cái tên John sau đó đã trở thành huyền thoại, tất nhiên đó là sau này.

Hòa bình được lập lại nhưng Master Yi không thể tha thứ cho những gì Singed đã gây ra cho nhôi làng của mình, ông ấy cùng với đệ tử của mình là Ngộ Không rời khỏi Ionia để tìm Singed báo thù, đồng thời cũng đi tìm tung tích của John, Varus cũng như thế.

Sona thì trở về Demacia cùng với Garen, cô sẽ nhờ thế lực của gia tộc, cùng khả năng quan hệ rộng rãi của mình với hi vọng tìm ra tung tích của John, Syndra mặc dù không rời khỏi Ionia nhưng cô tại lâu đài của mình sử dùng sức mạnh bóng tối để thu thập tin tức.

Tất cả đều tin rằng John chưa chết, cả bên Ionia và Noxus cũng vậy.

Hiện tại bên Noxus sau khi được Warwick kể lại toàn bộ sự việc, bộ tối của Noxus ra quyết định phái những sát thủ giỏi nhất của mình đi tìm tung tích của John, nếu phát hiện ra hắn lập tức thi hành nhiệm vụ: Giết!

.....

Vách ngăn vĩ đại hay còn được gọi là Great Barrier là dãy núi kéo dài từ Đông sang Tây trên khắp cõi Valoran, phân chia lục địa thành hai phầm bằng nhau. Trong khi hầu hết những thành bang của Valoran nằm ở phía Bắc thì phía Nam Vách Ngăn Vĩ Đại là những hoang mạc và những cánh rừng bụ tàn phá bởi cuộc chiến cổ ngữ.

Đỉnh cao nhất của Vách Ngăn Vũ Đại là đỉnh núi Targon, và ở phái Nam vách ngăn là nhà của bộ tộc Rakkor và bộ tộc Minitaun.

Vượt lên những đám mây cao nhất của ngộn núi Targon, tồn tại một bộ tộc chiến binh dũng cảm, Tộc Rakkor, những chiến binh lấy chiến đấu là lẽ sống, lấy cái chết trên chiến trường là quang vinh. Những thành viên của bộ tộc đư9cj nuôi dưỡng, đào tạo chiến đấu từ khi còn nhỏ, với kỉ luật và sự can trường.

Những chiến binh Rakkor được đào tạo để không chỉ giết người bằng hai bàn tay không. Hị còn được đào tạo để có thể biến bất cứ thứ gì trên tay họ thành vũ khí, chiến đấu và tiêu diệt kẻ địch, và Pantheon được xem là chiến binh giỏi nhất của họ.

Trước năm 16 tuổi, mỗi thành viên Rakkor phải trải qua buổi lễ Kor, một buổi lễ mà 2 thanh niên của tộc phải chiến đấu cho đến chết, và người còn sống sẽ nhận được món vũ khí mà tổ tiên để lại. Đây là một buổi lễ man rợ, nhưng cần thiết với nguồn lương thực ít ỏi của bộ tộc. Các đứa trẻ sẽ được huấn luyện thật kĩ cho buổi lễ quan trọng này, nếu chúng từ chối, chúng s2x bị kết án tử hình.

Pantheon - Chiến bi hạnh nhất của bộ tộc, là người trẻ tuổi nhất còn sống sau buổi lễ man rợ đó, anh ta thực thi những nhiệm vụ khó nhất của bộ tộc, và điều hoàn toàn xuất xắc. Anh có hai người bạn thân, một là Leona hai là Diana mặc dù họ đều lớn lên bên nhau từ nhỏ tuy nhiên Leona là người mà Pantheon thầm yêu mến.

Trên bộ tộc Rakkor, có một nhóm người đi theo tiếng gọi cao cả, và họ được gọi là hội Solari. Họ sẽ chút bỏ áo choàng, áo giáp của mình để tôn thờ vị thần mặt trời. Theo truyền thuyết thì hội Solari được một chiến binh sáng lập ra, người có thể triệu hồi sức mạnh mặt trời làm vũ khí và ông đã cho làm đền thờ vị thần mặt trời trên đỉnh cao nhất bộ tộc Rakkor, nơi gần mặt trời nhất, cho lòng sùng kính mặt trời của mình, một truyền thống được truyền qua nhiều thế hệ của hội Solari. Không phải ai trong bộ tộc Rakkor cũng được phép trở thành thành viên của hội Solari, dường như không có ai.

Cho đến một ngày, Leona tin rằng giá trị thực sự của một chiến binh nằm ở khả năng phòng hộ và bảo vệ. Khi thời điểm nghi thức Kor của cô đến, một buổi lễ mà hai thiếu niên Rakkor phải chiến đấu đến chết để dành sở hữu một vũ khí cổ, Leona đã từ chối chiến đấu. Chính vì điều này, những người lánh đạo Rakkor đã ra lệnh hành hình Leona.

Leona trong trang phục của một thiếu nữ của tộc, tay chân bị những chiếc xiềng xích xiết chặt, khuôn mặt xinh đẹp trước kia trở lên hốc hác lạ thường, ánh mắt cô nhìn về phía người bạn thời thơ ấu của mình - Pantheon, cậu ấy đang bị rất nhiều các chiến binh trong tộc giữ lại.

Pantheon liên tục kêu lớn:" Mau that cô ấy ra...hãy để ta được thay thế cô ấy...đừng hành hình Leona..."

Leona mỉm cười nhìn hắn nói:" Đừng hành động như vậy, cậu bây giờ là chiến binh giỏi nhất của tộc, cả tương lại tộc chúng ta đều nhờ vào sự bảo vệ của cậu cả đấy Pan." (Pan là tên mà Leona gọi thân mật với Pantheon.)

"Đừng..." - Pantheon đau đớn hét lên.

Nhưng khi lưỡi đao hạ xuống thì những tia mặt trời nổ ra, tắm đỉnh Targon trong ánh sáng. Khi ánh sáng mờ đi, Leona đứng đó không chút hề hấn trong khi những người hành hình thì nằm bất tỉnh xung quanh cô. Pantheon thấy Leona vẫn bình an, cả cơ thể cô đang được sức mạnh của mặt trời bảo vệ, hắn chạy thẳng lên pháp trường, ôm chầm lấy Leona sung sướng.

Hội Solari ngay lập tức giữ lấy Leona và tuyên bố bản án được bãi bỏ. Cô được trao bộ giáp vàng của Solari và thanh kiếm cùng chiếc khiên truyền lại từ chiến binh mặt trời huyền thoại.

Những người trong tộc ai nấy cũng đều vui sướng, tuy nhiên chỉ duy nhất một người là không, Diana mặc dù là bạn từ nhỏ của Leona và Pantheon nhưng cô lại không tôn thờ sức mạnh của thần mặt trời như những gì người trong tộc vẫn thường làm, cô luôn tin rằng, đâu đó vẫn còn một sức mạnh khác vượt qua sức mạnh của mặt trời, đấy là lý do vì sao khi thấy Leona người bạn từ nhỏ của mình được thừa hưởng sức mạnh ấy, cô lại không tỏ ra chút vui mừng nào.

Diana xoay người rời đi, mặc cho đám đông đang reo hò, cô lẻ loi rời khỏi tộc, hướng về dãy núi trước mặt.

Diana lặng lẽ rời đi, một ngày, hai ngày, cuối cùng cô cũng đến được chân núi. Co bắt đầu trèo lên những vách núi lởm chởm đầy trơn trượt ấy, cô đang đi tìm một thứ gì đó chăng?

Đúng là như bậy! Cô luôn cho rằng sức mạnh mặt trời không phải lúc nào cũng thống trị, vì vậy suốt nhiều năm cô tìm hiểu và đọc rất nhiều sách, cho đến khi cô tìm ra được đâu đó trong ngọn núi trước mặt có chứa một điều bí ẩn mà chưa ai từng biết.

Diana sau khi trèo lên vách núi cô bắt đầu theo những con đường rải đầy đá tiếp tục tìm kiếm, cho đến một ngày cô đột nhiên phát hiện ra một người thanh niên đang nằm trong vũng máu, Diana hốt hoảng lập tức chạy lại bên cạnh người thanh niên đang nằm bất tỉnh kia.

Người thanh niên kia trên người toàn các vết thương kinh khủng, lớn có nhỏ cũng có, thậm chí có thể thấy cả xương trắng lộ ra. Diana nhìn sơ qua không giống như là vết thương do dã thú gây nên, Diana đưa tay lên mũi thì nhận ra hắn vẫn còn thở, cô cố sức lôi hắn ra khỏi vũng máu kia, hái những thảo dược cầm máu có trong khu rừng rồi đắp lên vết thương. Diana nhìn bầu trời, những tia nắng bắt đầu tắt dần, nhường lại màn đêm u tịch.

Màn đêm dần buông xuống, bên trong khi rừng hoang vắng đâu đó vang lên vài tiếng thú hoang đang kêu gọi bầy đàn.

Ở bên trong một hang động, Diana nhóm một đống lửa để sưởi ấm, đêm nay không hiểu sao trời vô cùng lạnh, cô xoay người nhìn thanh niên trẻ tuổi vẫn còn bất tỉnh ấy, quần áo trên người hắn không giống với bất cứ ai ở quanh đây, càng không phải là người của bộ tộc mình, cô tiến lại gần nhìn kĩ.

Các vết thương trên người cậu ta đã được cô cầm máu lại, trong lúc cô đang trị thương cho hắn, cô kinh hoàng khi phát hiện ra chàng thanh niên ấy bị mất đi một cánh tay phải.

Cả người chàng thanh niên kia đột nhiên đỏ bừng, trán bắt đầu đổ nhiều mồ hôi hơn.

Diana vô cùng hốt hoảng, bởi lẽ bây giờ họ đang ở trong một khu rừng trên núi, nếu muốn gọi người cầu cứu thì không thể nào kịp. Diana thường ngày rất lạnh lùng, nhưng không vì thế mà cô lại bỏ mặc để chàng thanh niên kia chết.

Diana nhanh chóng chạy ra khỏi hang cô tìm thấy một ít thảo dược có công dụng hạ sốt, tuy nhiên chàng thanh niên kia vẫn đang bất tỉnh, làm cách nào để đưa số thảo dược vào tro g người của hắn đây, Diana đột nhiên nghiến chặt răng, dường như cô đã thầm quyết định gì đó, cô bỏ hết toàn bộ số thảo dược kia vào miệng rồi nhai ngấu nghiến, sau đó cô khẽ nâng đầu của chàng trai kia lên, môi liền môi, lưỡi cô tách môi của chàng trai kia ra, cô mớm từ từ những thảo dược trộn với nước miếng của mình qua miệng chàng trai.

Cơn sốt bắt đầu hạ dần, Diana khuôn mặt đỏ bừng, cô không thể tin được mình lại làm điều đó với một chàng thanh niên xa lạ không hề quen biết.

"Chỉ là cứu người...chỉ là cứu người..." - Cô tự nhủ với bản thân mình như thế.

Diana mệt mỏi bắt đầu thiếp đi, một đêm trôi qua nhanh chóng, sáng hôm sau khi Diana thức dậy lúc đó mặt trời còn chưa lên khỏi núi, cô nhìn khuôn mặt người thanh niên kia đã có chút khởi sắc, hơi thỏ cũng đã ổn định dần, cô đứng dậy đi ra bên ngoài.

Khi Diana quay trở về, trên tay cô đang cầm hai con gà rừng, cô phát hiện ra chàng thanh niên kia đã tỉnh lại, tiến lại gần hắn, cười nói:" Anh đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá?"

Chàng thanh niên kia hỏi:" Tôi đang ở đâu đây? Tại sao tôi lại ở đây?"

Diana đáp:" Nơi này là Vách Ngăn Vĩ Đại, anh đến đây mà không biết đây là đâu sao?"

Chàng thanh niên đôi mắt mông lung bắt đầu nhớ ra mọi chuyện, nói:" Không nghĩ được cánh cổng ấy lại dẫn mình đến một nơi xa như thế."

"Hả? Anh nói gì thế?" - Diana khó hiểu.

Chàng thanh niên kia đột nhiên cảm thấy điều gì đó kì lạ khuôn mặt hắn tái đi:" Tay phải, tại sao tôi không cảm nhận được gì từ cánh tay phải của mình?"

Diana khuôn mặt có chút buồn bã nói:" Anh không biết sao? Lúc tôi cứu anh thì anh đã mất đi cánh tay phải rồi."

"Mất rồi!" - John khuôn mặt kinh hoảng:" Sao lại như thế? Sao lại như thế...tay của tôi...á..." - John như điên dại hét lên, dù hắn đang nằm với mình đầy vết thương, không thể ngồi dậy hay di chuyển.

Diana đột nhiên ôm chặt giữ hắn lại nói:" Anh hãy bình tĩnh lại...đừng xúc động...sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy."

Đôi mắt hắn bắt đầu chảy ra hai hàng nước, hắn nhìn Diana nói:" Nói cho tôi biết, tại sao tôi lại bị mất tay phải...tại sao?"

Diana không thể trả lời cho hắn câu này được, bởi lẽ khi cô cứu hắn thì cánh tay kia đã không hề thấy đâu.

Chàng thanh niên kia bắt đầu nhớ lại, lúc hắn bị cuốn vào bên trong cánh cổng của vụ nổ kia, hắn cảm giác có một thứ sức mạnh hủy diệt gì đó quét qua cánh tay hắn, sau đó hắn bất tỉnh và không nhớ điều gì nữa.

"Không lẽ ta bị mất cánh tay từ lúc đó sao?" - Chàng thanh niên kia bắt đầu lẩm bẩm trong miệng.

Diana thấy hắn đã bình tĩnh lại liền nói:" Anh đừng có như vậy nữa, nếu không vết thương sẽ lại tái phát, như vậy công sức tôi băng bó cho anh cả ngày hôm qua sẽ..."

Chàng thanh niên kia nhìn cô với ánh mắt cảm kích nói:" Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi."

Diana cười kiều diễm, mái tóc đen dài óng mượt không gió tự lay động, cô nói:" Đừng nói vậy, ở một nơi hẻo lánh thế này mà tôi gặp, rồi cứu anh thì coi như chúng ta có duyên đi, sau này anh cứ gọi tôi là Diana."

"Diana?" - John kinh ngạc nhìn Diana, bởi lẽ theo trí nhớ của hắn thì Diana mà hắn biết không giống thế này. Diana kì lạ nhìn hắn hỏi:" Có chuyện gì sao? Tôi còn chưa biết tên anh."

Chàng thanh niên kia đáp:" Cô cứ gọi tôi là John được rồi, cô có thể giúp tôi ngồi dậy được chứ?"

Diana gật đầu sau đó giúp John ngồi dậy, dựa lưng vào vách đá, John lúc này mới thực sự nhìn thấy được cánh tay bị mất của mình, hắn vô cùng thống khổ, khuôn mặt u buồn đầy đau đớn kia xuất hiện trên gương mặt của John, hắn thầm nghĩ:" Bây giờ mình đã trở thành một phế nhân, liệu sau này có còn mặt mũi nào gặp lại những người mà mình yêu thương được chứ?"

John cố sức thử vận dụng sức mạnh phép thuật trong người lên cánh tay còn lại, nhưng thật đáng buồn, không có một chút sức mạnh nào hiện lên, đúng như hắn nghĩ, bây giờ mất đi một cánh tay, sức mạnh phép thuật trong người cũng theo đó mất đi sự cân bằng vốn có.

Diana nói:" Có phải anh không sử dụng được sức mạnh phép thuật trong người đúng không?"

John gật đầu buồn bã, Diana cười nói:" Thực ra điều này cũng dễ giải quyết mà thôi, chỉ cần anh luyện cho tinh thần lực của mình trỏ nên thật tốt thì có thể sử dụng ý nghĩ mà điều khiển sức mạnh phép thuật trong người."

John kinh ngạc hỏi:" Điều này là thật sao? Làm sao cô biết vậy?"

Diana cười đáp:" Trong tộc tôi cũng có vài người vì đi làm nhiệm vụ mà bị thương giống như anh, ban đầu họ sử dụng sức mạnh về thể chất để điều khiển sức mạnh phép thuật trong người, nhưng về sau khi mất đi một bộ phận trên cơ thể khiến sức mạnh bị mất cân bằng, họ tu luyện tinh thần lực và tất nhiên, kết quả là có thể sử dụng được."