Chương 57: thoát ra

- Cháu không xuống tàu, cháu có một người bạn cũng đi một chuyến tàu khác, nhân lúc tàu dừng, muốn nói với bạn ấy vài câu.

Tôi nói dối.

- Thế à.

Bác gái gật đầu, buông tay xoay người trở vào toa tàu.

Ba người chúng tôi cùng lúc thở phào, còn ba phút nữa đến trạm, càng sắp đến giờ chúng tôi càng căng thẳng, sợ trong ba phút này sẽ xuất hiện thêm biến cố khác.

Cũng may hết thảy thuận lợi, tàu đến trạm cửa mở ra, ba chúng tôi lao như bay ra ngoài.

Lúc xuống cầu thang, tôi nhịn không được ngoái đầu lại nhìn tàu hỏa, chỉ thấy đèn trong tàu sáng trưng, hành khách trong tàu mặt ai cũng xanh mét, bọn họ hình như phát hiện chúng tôi đang nhìn, cũng quay đầu nhìn sang bên này.

- Đừng nhìn , đi mau!

Nữ sinh kéo tôi xuống tầng, lúc này mới phát hiện vali to của cô ta được cậu thanh niên vác, còn cô ta thì đeo ba lô của cậu thanh niên.

Ra khỏi nhà ga, ba chúng tôi ngồi xổm bên đường cái, bắt đầu thảo luận chuyện này.

Chuyện đầu tiên tôi làm là gọi cho Tô Ly, chất vấn cô ấy đã mua cho tôi cái vé gì.

Tô Ly sửng sốt:

- Vé tàu gì? tôi đâu có đồng ý mua cho anh? Anh nhầm lẫn gì rồi?

Tôi nhíu mày, bật loa ngoài, ấn mở WECHAT.

Trong WECHAT, cuộc trò chuyện ba ngày trước của chúng tôi không hề có đoạn tin nhắn nào cô ấy hỏi tôi số căn cước.

Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người nói chuyện với tôi ngày hôm qua không phải Tô Ly?! Tô Ly đầu dây bên kia tiếp tục nói:

- Hiện giờ anh đang ở đâu?

Tôi không nói chuyện này cho cô ấy nghe, mà trực tiếp cúp điện thoại.

Vé không phải Tô Ly mua, vậy là ai? Rốt cuộc là ai muốn hại tôi?

- Tôi tìm được rồi!

Cậu thanh niên cầm điện thoại đi đến trước mặt tôi và nữ sinh:

- Chuyến tàu K140 năm 1978, quỹ đạo vận hành sai nên đã xảy ra tai nạn, cả con tàu rơi xuống sông, người trên tàu không một ai sống sót, sau khi chuyện này xảy ra, rất nhiều người nói đã từng nhìn thấy K140 còn đang vận hành….

- Thật là đáng sợ.

Nữ sinh cắn môi, xoa xoa hai cánh tay:

- Vì sao bọn họ lại bán loại vé này cho chúng ta?

Cậu thanh niên cũng tỏ vẻ muốn biết. nhìn tôi.

Nếu tôi biết, tôi đã không lên chuyến tàu này.

- Đi thôi, chúng ta tìm khách sạn ở tạm một đêm trước đã.

Thấy nữ sinh lạnh tới mức run cầm cập, tôi nói.

Chúng tôi tìm một nhà nghỉ gần nhà ga, bởi vì đang là mùa xuân, người rất nhiều, cho nên cũng chỉ còn lại một căn phòng đôi hai giường.

Tôi và cậu thanh niên không có vấn đề gì, nhưng….

- Một phòng thì một phòng, bao nhiêu tiền?

Nữ sinh đã không để ý được nhiều, cô ta lấy ba trăm tệ trong túi ra, đặt lên quầy lễ tân.

- Một đêm hai trăm ba, tiền cọc một trăm, căn cước của ba người đều lấy cho tôi mượn chút.

Bà chủ đứng trước quầy lễ tân nói.

Nhà nghỉ bài trí rất đơn giản, phòng hai giường cũng chỉ khoảng ba mươi mét vuông, rất chật hẹp mà cũng mất hai trăm ba một đêm.

Ngọn đèn mờ nhạt trong phòng rọi lên người ba chúng tôi, đã 1 giờ sáng, nhưng nữ sinh và cậu thanh niên đều không hề buồn ngủ.

Tôi thì quen rồi, nhưng khiến tôi hoang mang là rốt cuộc ai muốn hại tôi? nghĩ không ra ngủ cũng không được, tôi cầm di động đi ra ngoài hành lang, quay một đoạn video, đăng tải lên app.

Sáng sớm hôm sau tôi đến quầy bán vé mua một chiếc vé về Đại Hưng Yên, không còn, về Cáp Nhĩ Đinh cũng không còn, tấm vé cuối cùng về Cáp Nhĩ Đinh cũng là một tuần sau, còn là vé đứng.

Nữ sinh và cậu thanh niên đều không mua được vé như tôi.

Lúc chúng tôi đang buồn rầu, Tô Ly gọi đến:

- Tôi hỏi anh đang ở đâu?

- Ga tàu hỏa Nạp Hà.

Tôi lạnh lùng trả lời, nói thật có chút giận cá chém thớt với Tô Ly.

- Anh ở đó làm gì?

Ngữ khí của cô ấy cũng không yếu thế.

- Về nhà, giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, buộc phải nán lại chỗ này.

- ……

Cô ấy trầm mặc một hồi:

- Cũng không về được Cáp Nhĩ Đinh?

- Đúng.

- Tôi mua vé cho anh, anh về không?

- Tôi đều đã đến Nạp Hà rồi, cách nhà chỉ còn nửa chặng đường, sao cô cứ không muốn tôi về vậy? rốt cuộc cô đang muốn gì?

Nói xong lời cuối tôi bực dọc gầm lên:

- Dẹp đi, không cần cô giúp tôi.

Nói xong, tôi tắt điện thoại, quyết định bắt taxi về nhà.

Tô Ly gửi tin nhắn WECHAT cho tôi: “Không phải tôi ngăn cản không cho anh về, là cao nhân bảo tôi làm như vậy, anh còn nhớ tờ giấy chúng ta nhận được ở huyện Trầm Châu không? tôi tìm người điều tra rồi, nơi đó là ruộng lúa mạch ở thôn nhà anh.”

Tôi đã sớm đoán ra.

“Vương Cảnh, có người muốn hại anh, nếu anh về, người nhà anh cũng sẽ bị liên lụy.”

Đây là tin nhắn cuối cùng Tô Ly gửi cho tôi.

Nhìn dòng tin nhắn của cô ấy, tôi ngồi trước cửa nhà nghỉ hút thuốc cả buổi sáng, ai muốn hại tôi? rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai?! Hay đây chính là lời nguyền trăm năm?

- Anh, chúng em đều mua được vé rồi, anh thì sao?

Cửa phòng bị đẩy ra, nữ sinh nói với tôi.

- Ồ, vậy thì mọi người dọc đường cẩn thận nhé.

Tôi dí đầu thuốc lá vào gạc tàn, trong lòng cũng đã có đáp án.

- Kết bạn WECHAT đi, nói không chừng sau này có lẽ còn liên lạc với nhau.

Thanh niên lấy di động ra chĩa về phía tôi, nữ sinh cũng vậy:

- Kết bạn với nhau nhé.

Kết bạn xong hai người thu dọn một chút liền rời đi, tôi gọi cho Tô Ly một cuộc, bảo cô ấy giúp tôi mua vé.

Lần này vì để đảm bảo, tôi còn gọi video với cô ấy, cũng kể qua chuyện trên chuyến tàu hỏa K140, cô ấy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm thán lắc đầu:

- Mạng anh cũng lớn thật, nhưng cũng có thể là cậu bé kia đã âm thầm giúp anh.

Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng cậu bé cũng là người trên tàu hỏa, có lẽ….

- Nhưng có một điểm rất kỳ lạ, mặc dù người trên tàu đều chết rồi, vì sao bác gái nhìn thấy vẻ ngoài của cậu bé lại không giống anh?

Tô Ly tò mò hỏi.

- Có lẽ giống phán đoán của tôi, chỉ là bọn họ đã vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Tôi nói.

- Cứ vậy đi, về đến nơi tôi liên lạc với cô sau.

Tắt cuộc trò chuyện với Tô Ly, tôi gọi cho mẹ một cuộc, nói với bà ấy do trên đường xảy ra chút việc, nên không về được.

Mẹ tôi nghe thấy tôi nói không trở về được lại bắt đầu khóc, lẩm bẩm lo lắng cho tôi ở bên ngoài gặp nguy hiểm.

Bố tôi ngồi một bên:

- Cảnh Nhi à, không về được cũng không sao, chỉ cần con an toàn là tốt rồi.

Những lời này của bố tôi có thâm ý khác, hình như biết tôi đã gặp nguy hiểm trên đường.

Đây không phải là biểu hiện lo lắng cho con mình ở bên ngoài của cha mẹ bình thường.

- Phương, em đừng khóc nữa, mới đầu tháng giêng em cứ khóc lóc hoài, không may mắn đâu!

Bố lại an ủi mẹ, mẹ nghe thấy bố nói vậy, nức nở vài tiếng, dặn dò tôi:

- Cảnh Nhi, bố con nói đúng, con nhất định phải cẩn thận, không được kết bạn bừa bãi, lúc nào cũng phải giữ liên lạc với người nhà.

- Con biết rồi mẹ, bố mẹ ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe, lát nữa con chuyển ít tiền về.

- Cảnh Nhi, sao tự nhiên con có nhiều tiền vậy? những tiền đó con làm cái gì ra? Con đừng lấy những đồng tiền không sạch sẽ!

Tâm tình vừa mới bình tĩnh của mẹ lại lần nữa bùng nổ.