- Hai bố con vừa xuống xe ấy, con chú ấy cứ nhìn cháu mãi, khiến cháu thấy hơi sợ.
Tôi nói.
- Hả?
- Hai bố con vừa ngồi bên đối diện đấy ạ.
- Đứa bé vẫn luôn đeo khẩu trang, đội mũ với mang kính râm đấy à? Sao cháu biết nó đang nhìn cháu?
Bác gái rất khó hiểu:
- Tôi còn nghi thằng bé bị nhiễm dịch bệnh nên mới phải bịt kín như vậy.
Lúc bác gái nói những lời này, tên thanh niên ngồi bên đối diện mở mắt, cậu ta đưa tay đẩy gọng kính trên mũi:
- Đừng tung tin vớ vẩn bà cô à.
Bị gọi là bà cô, bà ta rất không vui, khịt mũi hừ lạnh một tiếng:
- Mày ngồi cạnh nó, nói không chừng đã bị lây rồi.
Tên thanh niên không để ý bà ta, chuyển sang nhìn tôi:
- Anh bạn, anh nói cậu bé vừa rồi cứ nhìn anh chằm chằm sao, chắc chắn không?
Bọn họ đều nói cậu bé bịt kín mít, nếu tôi nói tôi nhìn thấy cả gương mặt nó, vậy chẳng phải gặp ma rồi sao?
Từ từ, gặp ma….
Suy nghĩ này vừa nổi lên, tôi lập tức nhớ ra miền nam có thuật cản thi Tương Tây, lẽ nào thằng bé chết rồi, bố nó dùng cách này để mang nó về nhà hạ táng?
Bình bịch~
Tàu hỏa vừa dừng không bao lâu, lại bắt đầu chuyển động, điện trong toa tàu lúc sáng lúc tối.
Hành khách đứng ở lối đi chờ xuống tàu sợ hãi la to, có vài người ở toa tàu phía trước vội vã chạy tọt ra đằng sau.
Nữ sinh nằm bò trên bàn ngồi cạnh tôi lúc này cũng bị tiếng ồn đánh thức, cô ta hoảng sợ nhìn tôi:
- Sao vậy? chuyện gì thế ạ?
Tôi và cậu thanh niên vội vàng đứng dậy đi tới nơi phát ra tiếng ồn ào, ngoài đầu người ra thì chẳng nhìn thấy gì.
Lúc này bé trai vùng ra khỏi tay bố nó chạy ngược lại, nó đứng cạnh tôi ngẩng đầu lên nhìn:
- Anh trai, tỉnh lại đi.
Cái gì?! tôi ngây mắt, vội vàng nhắm mắt phải dùng mắt trái nhìn khắp toa tàu, cả toa tàu vẫn giống hệt lúc tôi còn chưa nhắm mắt phải, nhưng bé trai đã biến thành hình hài giống lời bác gái nói.
Tôi lại nhắm mắt trái mở mắt phải, phát hiện cả toa tàu tràn ngập mùi máu tươi, bác gái ngồi bên cạnh tôi không biết từ lúc nào mặt đã xanh mét, nám đỏ hai bên má cũng chẳng còn.
Lại nhìn người trong xe, không còn ồn ào như lúc nãy.
Bọn họ đều đứng thẳng tắp trên lối đi, sắc mặt ai cũng tái xanh như một cái xác không hồn.
- Anh trai, nên tỉnh lại rồi.
Tiếng bé trai lại vang lên bên tai, đột nhiên tàu lắc mạnh, ‘rầm’ một tiếng, cả toa tàu lật sang phải.
Tôi giật bắn mình mở mắt, trước mắt là cảnh tượng yên tĩnh trong toa tàu.
Bé trai vẫn ngồi bên đối diện nhìn tôi, bố nó đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống xe.
Tôi vội vàng lấy di động ra nhìn, mười một giờ bốn mươi ba phút, lúc nãy tôi đi vệ sinh cũng là mười một giờ bốn mươi ba phút, trả lời tin nhắn của La Thần là mười một giờ năm mươi tám….
Tôi mở WECHAT, tin nhắn La Thần gửi vẫn chưa xem, càng đừng nói là trả lời anh ta một icon ‘OK’.
Tôi hiểu rồi! tôi đã rơi vào tuần hoàn thời gian, nói cách khác, chuyện tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra, hơn nữa còn lặp đi lặp lại.
Nếu tôi không nghĩ biện pháp giải quyết, tôi sẽ sợ hãi hết lần này đến lần khác, tỉnh lại, lại sợ hãi….
Mười hai giờ đúng tàu xe đến trạm Nạp Hà, mười hai giờ bốn phút tàu đột nhiên tăng tốc, từ giờ đến lúc đó vẫn còn mười mấy phút, lúc tàu đến trạm, tôi nhất định phải xuống.
Vừa nãy nhìn, hình như cậu thanh niên và cô nữ sinh là con người. vì vậy tôi lập tức đánh thức nữ sinh đang ngủ bên cạnh, còn gọi tỉnh cả cậu thanh niên.
- Anh làm gì thế?
Nữ sinh vẫn còn buồn ngủ, bực dọc hỏi, thái độ của cậu thanh niên tốt hơn, chỉ khó hiểu nhìn tôi.
- Ở đây tôi không thể giải thích với hai người, hai người nhanh thu dọn đồ, đi theo tôi.
Tôi nói.
Nữ sinh nhíu chặt mày, không khách khí mắng tôi một câu ‘đồ thần kinh’. Cậu thanh niên thì đẩy đẩy mắt kính, nhìn chằm chằm tôi thật lâu:
- Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? tôi sẽ đi cùng anh.
- Được.
Tôi không phải anh hùng, có thể tiện tay giúp người, nhưng nếu người kia không cảm kích, thời gian thì lại chẳng còn nhiều, tôi cũng không giúp nữa.
Tôi và cậu thanh niên thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, nữ sinh thấy hành động của chúng tôi cũng hoảng hốt, vẻ cáu kỉnh trên mặt chuyển thành ngơ ngác, cô ta cất son môi vào túi, đứng dậy:
- Rốt cuộc là sao? hành động của các anh khiến tôi rất sợ.
Nói xong, cô ta quét mắt nhìn toa tàu xung quanh.
- Tôi nói rồi chỗ này không tiện giải thích, đi cùng hay không tùy cô.
Nói xong, tôi dẫn đầu đi lên phía trước.
- Chàng trai, không phải cháu đến Đại Hưng Yên mới xuống à?
Phía sau truyền đến tiếng hỏi của bác gái, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nữ sinh cũng đang lấy đồ, đi theo sau chúng tôi.
Xuyên qua đám người, ba chúng tôi đi đến cạnh cửa toa không người.
- Chỗ này không người, có thể nói chuyện gì đã xảy ra chưa?
Thanh niên hỏi.
Nữ sinh thở phì phò, bởi vì hành lý của cô ta là một cái vali lớn, rất nặng:
- Đúng vậy, anh không thể bắt chúng tôi chẳng biết gì mà cứ đi theo anh như vậy chứ? Tôi vẫn còn là học sinh đấy, anh đừng nghĩ bắt cóc được tôi, lúc ngồi trên ghế tôi đã chụp ảnh anh gửi cho mẹ tôi rồi, tôi mà xảy ra chuyện các người đều phải chịu trách nhiệm.
Tôi cầm di động lên xem giờ, hiện tại là mười một giờ năm mươi mốt phút, vẫn còn chín phút.
- Tôi có mắt âm dương, chuyến tàu này, có lẽ hành khách đều không phải con người.
Nghe vậy sắc mặt nữ sinh trắng bệch, sắc mặt cậu thanh niên cũng hơi thay đổi.
- Anh đừng dọa tôi, nếu anh có mắt âm dương, hẳn là lúc lên xe đã có thể nhìn ra xung quanh đều không phải người, vì sao ngồi lâu như vậy rồi mới nói.
Miệng nói không tin, nhưng giọng cô ta cực kỳ bất an.
Ánh mắt cậu thanh niên rất phức tạp, cậu ta móc vé tàu hỏa trong túi ra:
- Lời anh ấy nói có lẽ là thật, tôi không mua được vé về quê, đây là mua được với giá thấp từ chỗ mấy tay cò vé, không chỉ vé nhìn rất cũ, mà thời gian in trên vé còn là năm 1978.
Cậu ta ngừng một lúc, tiếp tục nói:
- Hắn nói vé này có thể dùng….
Thanh niên nói xong, sắc mặt nữ sinh quả thật không thể dùng từ trắng bệch để hình dung nữa:
- Cho nên…. Chúng ta…. Đã ngồi lên chuyến tàu năm 1978….
- Ừ.
- Anh thì sao, anh lấy vé ở đâu?
Thanh niên hỏi tôi, nữ sinh cướp lời:
- Em quen một người bạn trên mạng, nó bán cho em.
Hai người nói xong, ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi, tôi cúi đầu xem WECHAT:
- Một lúc nữa cửa tàu mở chúng ta sẽ ra ngoài, những chuyện khác đợi xuống đã rồi nói.
- Ừ.
Loa phát thanh trong tàu lại nhắc nhở, tốc độ tàu chậm dần, phía trước chính là trạm Nạp Hà.
- Chàng trai, không phải cháu đến Đại Hưng Yên mới xuống tàu à?
Bác gái đột nhiên xuất hiện phía sau tôi, giơ tay vỗ vai.
Nữ sinh bị sự xuất hiện của bác gái dọa hú hồn, áp sát người vào người cậu thanh niên, hai tay ôm chặt cánh tay cậu ta.