Tắm rửa xong tôi ngồi trước màn hình máy tính, ghi lại chuyện xảy ra gần đây vào file word, xong việc, ánh mắt tôi chuyển lên trên chiếc máy ảnh.
Ông chú Lý nói nó có thể biết trước quá khứ tương lai, vậy biết trước thế nào? Chẳng lẽ chụp ảnh dự báo sao?
Nghĩ đến đây, tôi cầm máy ảnh lên, tiện tay chụp căn phòng này một tấm.
Nếu thật sự có thể nhìn được quá khứ và tương lai, vậy có thể chụp được căn phòng này trước lúc tôi dọn đến, hoặc là chuyện sau đó?
Sau khi chụp chờ mười giây, phim ảnh từ từ trượt ra từ phía bên phải máy, lại còn là loại máy ảnh chụp lấy ngay! Không tồi!
Thích thú chờ đợi năm giây, cuối cùng ảnh cũng trượt ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh bên trong tấm ảnh, tôi bị dọa hú hồn, đây không phải là máy ảnh chụp hình kinh dị đó chứ?
Nhưng nếu muốn chụp hình kinh dị, hiện tại khoa học kỹ thuật cũng chưa phát triển đến mức đó?
Chỉ thấy trong ảnh tôi ngồi xổm trước ngăn tủ tìm kiếm đồ, phía sau có một người nhìn không rõ mặt, giơ cao chai bia trong tay.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc hắn giơ cao chai bia chuẩn bị đập xuống đầu tôi, cùng lúc đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, tôi sợ tới mức run tay đánh rơi máy ảnh.
- Ai đó!
Tôi nhặt máy ảnh lên cất vào ngăn tủ, đi ra phòng khách hô to.
- Anh! La Thần đây!
Nghe tiếng của La Thần có vẻ đã uống hơi nhiều, tôi nhanh chóng ra mở cửa, La Thần mặt đỏ ửng đứng giữa cửa.
- Vương Cảnh, cậu làm gì cả ngày đóng cửa kín mít thế, có phải trong nhà giấu người nào không!
Nói xong, La Thần say khướt chui vào cửa, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ của tôi.
Tôi đóng cửa đi theo vào:
- Giữa trưa anh lại lên cơn thần kinh gì vậy, sao uống say thế.
La Thần cười khà khà, móc từ trong túi ra một viên ngọc:
- Dùng để trừ tà.
Tôi nhăn mày chịu đựng mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, nhận lấy ngắm nghía, ngọc bội Phật Di Lặc, chất liệu này chắc cũng phải mấy vạn?
- Anh chắc không phải lại quay về nghề cũ rồi đó chứ? La Thần, anh chỉ mới…
- Đương nhiên không phải, chú nghĩ gì vậy, anh đã mất rất nhiều công sức nhờ người ta kiếm ra cho, con đường chân chính!
La Thần cắt ngang lời tôi:
- Lần trước không phải chú gặp họa sao? đeo cái này có thể trừ tà!
- Bao nhiêu tiền.
Nếu là con đường chân chính, vậy thì tôi sẽ nhận.
- Chú còn nói tiền nong với anh?
La Thần đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, liếc nhìn màn hình máy tính còn chưa kịp tắt của tôi.
Tôi xoay người muốn cất viên ngọc vào ngăn tủ trước, dù sao cũng là thứ quý giá.
Nhưng tôi quay người đi còn chưa quá nửa phút, sau gáy bỗng truyền đến một cơn đau nóng rực, có chất lỏng chậm rãi chảy men theo cổ xuống, tôi chầm chậm quay đầu, thấy La Thần đang giơ cao chai rượu dính máu.
Không kịp thở ra tiếng, mắt tôi tối sầm ngã nhào xuống.
Bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng chân chạy vội vã, đợi tới khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, đầu lại bị băng một đống băng y tế dày cộm.
La Thần cầm thuốc bước vào phòng, anh ta trông có vẻ đã tỉnh rượu:
- Vương Cảnh, chú không sao chứ? Xin lỗi nhá, anh thực sự không biết… haizz.
Anh ta giơ tay lên đánh vào đầu mình, mặt mày lo lắng nhìn tôi:
- Vương Cảnh, anh nói chú đừng sợ nhé.
- Chuyện gì?
- Anh làm vậy, là bởi vì nhìn thấy có một con ma nữ cưỡi trên cổ chú, không biết có phải do anh uống say nên xuất hiện ảo giác không…
Đầu tôi lóe qua tia sáng:
- Ma nữ kia trông như thế nào?
- Ơ sao anh biết, ma nữ còn có thể để người ta nhìn thấy rõ mặt à?
La Thần nói xong, tôi rơi vào trầm tư, ngay lập tức nghĩ tới Thu Nguyễn Nguyễn.
Nhưng với tính cách của Thu Nguyễn Nguyễn, không giống một ma nữ sẽ cưỡi trên cổ tôi….
Bác sĩ nói vết thương của tôi không nghiêm trọng, trong ba ngày tiếp theo không được dính nước.
La Thần cầm thuốc đưa tôi về nhà, anh ta chủ động cầm chổi giúp tôi quét nhà một lượt, tôi đứng trước ngăn tủ lấy máy ảnh ông chú Lý đưa cho mình, bảo la Thần giúp tôi chụp một tấm.
- Muốn chụp lại khoảnh khắc anh đánh chú ra thế này, về sau dùng để bắt chẹt anh sao?
Anh ta cười đùa nhận lấy máy ảnh, chụp cho tôi một tấm.
Tôi không giải thích gì với anh ta, vội vàng nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đang từ từ trôi ra khỏi máy.
Kết quả, cái gì cũng không có.
Tôi quên mất, chiếc máy ảnh này có lẽ chỉ có thể chụp việc xảy ra vài phút trước đó và ở tương lai, chứ không chụp được ma.
Tôi lại lấy điện thoại của mình ra, tự chụp một tấm hình, trên cổ cái gì cũng không có.
Không thể, bình thường theo lý mà nói, di động có thể chụp được những thứ không sạch sẽ.
La Thần ngơ ngác nhìn tôi, tôi im lặng không nói gì.
Tôi quá hiểu La Thần, anh ta không phải là người có tích cách dễ kích động, cho nên anh ta nói anh ta nhìn thấy ma nữ cưỡi trên cổ tôi, vậy nhất định là anh ta đã xác định cẩn thận, không thể vì uống nhiều mà hoa mắt.
Với lại, ai uống nhiều lại có thể nhìn thấy ma? Anh ta không người phải làm về lĩnh vực đó.
Từ từ… uống nhiều?
Dịch bệnh đã hoàn toàn được đẩy lùi trong ba ngày tôi hôn mê, từ giờ đến tết càng ngày càng gần, con đường vắng tanh vắng ngắt khoảng thời gian trước, sau khi hết dịch lại đông vui náo nhiệt, thậm chí còn náo nhiệt phồn hoa hơn trước kia.
Dù sao mọi người cũng đã ở nhà mấy tháng, tù túng muốn chết, đến ngay cả mấy tên mập ú lười biếng thích nằm nhà cũng nhân cơ hội này ra ngoài dạo chơi, hít thở không khí mùa dịch đã qua đi.
Tôi và La Thần ra ngoài tìm một quán ăn ngon, gọi vài món nhậu và một thùng bia.
Hôm nay lúc rời khỏi bệnh viện, bác sĩ còn dặn dò tôi không được hút thuốc uống rượu, miệng vết thương sẽ khó lành, La Thần cũng muốn khuyên tôi:
- Hay là chú đừng uống nữa, anh uống, anh giúp chú xác định được không? với lại, chú đã đeo ngọc bội anh chuẩn bị cho chú rồi, nếu thực sự có thứ không sạch sẽ, chắc sớm bị dọa chạy mất dép rồi ấy?
- Em không sao, vết thương nhỏ mà thôi, cũng không phải bệnh nặng.
Nhấc chai bia mở nắp, tôi rót cho anh ta một cốc đầy:
- Đã lâu không uống bia với anh rồi, em cũng muốn kể cho anh nghe dạo này em gặp phải những chuyện gì.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, La Thần cũng không khuyên nữa, cầm lấy cốc cụng với tôi.
Một cốc bia trôi xuống bụng, tôi bắt đầu kể từ thời điểm ba tháng trước nhặt được tiền mượn mệnh, kể tới đoạn cuối cùng ông chú Lý đưa cho tôi chiếc máy ảnh, tôi lấy tấm ảnh trong túi ra, để lên mặt bàn.
Người đàn ông cầm chai bia đánh tôi vẫn không có mặt, nhưng là ai thì tôi và anh ta đều đã biết.
- Những gì chú nói anh đều tin, nhưng vì sao lại cứ phải là chú?
Gương mặt đỏ ửng vì rượu của La Thần sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng của tôi liền trở nên trắng bệch, anh ta nâng cốc rót đầy, một hơi uống cạn.
- Anh hỏi em, em hỏi ai?
Tôi bặm môi, nghĩ đến ông nội đã mất.
- Cũng đúng, có điều chuyện này đã được giải quyết rồi, nào, uống đi.
- Uống!
Một thùng bia bị hai chúng tôi uống hết sau một tiếng.
Nói thật uống bia chỉ khiến người ta trướng bụng, uống nhiều như vậy, tinh thần tôi vẫn rất tỉnh táo, chỉ là đầu óc thấy hơi mơ màng.
( Trích lời dịch giả: cảm ơn các bạn đã theo dõi và dành tình cảm cho truyện, các bạn muốn đọc nhanh hơn mỗi ngày hãy tham gia vào nhóm 'Sam Zhou và những người bạn mê truyện kinh dị' trên facebook nhé, bé Sam cảm ơn các bạn rất nhiều ^^! )