Chương 24: chưa giải quyết

Cửa bị phá tan đúng vào lúc tôi chuẩn bị đi vào giữa vòng vây, chỉ thấy ông chú Lý mặc áo đạo sĩ mệt mỏi đuổi tới.

- Vương Cảnh!

Ông ấy gọi tên tôi, hai chân bị khống chế lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hai cây liễu ngoài cửa đã bị nhổ tận gốc.

Gió lạnh ùa vào, thổi tắt tất cả nguồn sáng trong phòng, một chất lỏng lạnh giá bám chặt lấy cánh tay tôi, tôi bị kéo mạnh ra bên ngoài.

Ngã xuống đất, tôi mượn ánh sáng lờ mờ bên ngoài, nhìn thử tình hình trong nhà.

Ông chú Lý và Thu Nguyễn Nguyễn liên thủ xông vào, nhưng bà mối cũng không bị trận thế của hai người dọa sợ, ngược lại còn cười ha ha.

Nhân vật phản diện đều thích cười ma mị như vậy à? Tôi muốn đứng dậy, nhưng không biết trên đất có thứ gì dính tôi lại, tôi căn bản chẳng đứng dậy nổi.

- Một lão già, một tiểu quỷ, vì một mối họa ngàn năm mà đối đầu với tao, mất mạng cũng xứng đáng.

Cười xong, bà mối thản nhiên nói.

Thu Nguyễn Nguyễn liếc nhìn tôi một cái, lạnh lạnh nói:

- Tôi chỉ muốn bà phải trả giá đắt cho hành vi năm đó của bà.

- Chỉ dựa vào mày?

Ngữ khí của bà ta trở nên sắc bén, dưới nền đất lập tức ngoi lên một người giấy, trong những người giấy này có hai người tôi thấy quen mắt, là người chết trong vụ hỏa hoạn.

Người giấy vây quanh ba người ở phòng khách, tôi không nhìn thấy tình hình bên trong, muốn đứng lên cũng không đứng được.

Mây đen trên trời kéo đến dày đặc, mây đen hạ xuống rất thấp, xung quanh cuồng phong gào thét, cây liễu bị nhổ tận gốc đổ dưới đất cũng bị cuốn vào trong gió mạnh.

Lần này tôi có thể động đậy rồi, nhưng lại không tới gần căn nhà được.

Mỗi lần tôi bước lên, lại bị gió đẩy lùi ra sau, tôi lờ mờ nhìn thấy cái bóng của mình dưới đất. là do ánh sáng sao? vì sao tôi lại cảm thấy cái bóng này có rất nhiều lớp?

Hơn nữa bọn họ đều đứng thẳng tắp, nhưng hai tay tôi rõ ràng đang che trước trán…

Lúc tôi đang chống trọi với cuồng phong, trong nhà lại vang lên tiếng cười chói tai của bà mối, người giấy bị gió mạnh quật nát, tôi quay đầu nhìn, cuồng phong đã biến thành một cơn lốc, tấn công cả xóm nghèo.

Tôi không biết đây là năng lượng tự nhiên hay năng lực bọn họ tạo ra trong cuộc chiến, nhưng tôi biết, cứ tiếp tục thế này chúng tôi cũng sẽ bị gió cuốn đi.

Sau khi người giấy bị đập nát, tôi nhìn thấy Thu Nguyễn Nguyễn và ông chú Lý đang nằm sõng soài dưới đất, bà mối vẫn ngồi ngay ngắn tựa thái sơn trên xe lăn, thoạt nhìn một chút thương tích cũng không có.

- Đi mau, đi!

Sắc mặt ông chú Lý tái xanh, nhìn tôi hô to.

- Không được, cháu không thể bỏ ông lại.

Lần này, cuối cùng tôi cũng có thể đến gần căn nhà.

Gương mặt của bà mối ngồi trên xe lăn bỗng chốc biến thành bộ dạng hơn bốn mươi tuổi, cơ thể bà ta từ từ di chuyển đến trước mặt tôi, bàn tay da bọc xương kẹp chặt cổ tôi, móng tay dài đườn bấu vào da thịt.

Hai tay tôi nắm chặt cổ tay bà ta, muốn đẩy ra, nhưng tay bà ta kiên cố như sắt thép.

- Được lắm thằng ôn con, xem ra ông nội mày đã sớm liệu được ngày hôm nay.

Bà mối nói một câu như vậy.

Tôi chỉ cảm thấy mình rất khó thở, đầu càng lúc càng thiếu ô xi.

Thu Nguyễn Nguyễn và ông chú Lý trong nhà chính bò dậy, ông chú Lý lấy ra một lá bùa, cắn đứt đầu ngón tay, kẹp lá bùa xông tới chỗ bà mối.

Mắt bà mối đảo tròn, dùng sức ném tôi sang một bên, xoay người lại giao thủ với ông chú Lý.

Ông chú Lý hiển nhiên không phải là đối thủ của bà ta, rất nhanh đã bị đánh gục, sau khi ông ấy bại, Thu Nguyễn Nguyễn xông lên thay thế, mái tóc dài vô hạn giống những tơ nhện cuốn lấy bà mối, kéo bà ta vào trong nhà chính, sau khi vào trong, Thu Nguyễn Nguyễn thét to:

- Động thủ!

Cửa nhà đóng sầm lại, ông chú Lý dán lá bùa vừa rồi lên giữa khe cửa, bùa dán lên, gió to xung quanh ngừng lại, căn nhà bắt đầu bốc cháy.

Lửa càng lúc càng bén to, tôi nghe thấy gào la thảm thiết của bà mối phát ra từ trong nhà.

Sau đó, hai mắt tôi tối sầm ngã vật ra đất, chờ đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong tiệm chụp ảnh của ông chú Lý.

Người đi lại bên ngoài tấp nập, nhưng không ai đeo khẩu trang.

Sắc mặt bọn họ vui mừng, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tôi vội vàng đứng dậy định ra ngoài hỏi, còn chưa ra khỏi cửa, tiếng ông chú Lý đã vang lên từ phía sau:

- Cháu tỉnh lại rồi đấy hở, tôi suýt nữa thì gọi cho nhà tang lễ rồi ấy.

- Chú, đây là….

Chẳng lẽ những gì tôi vừa nhìn thấy là đang nằm mơ? Hay là hiện tại tôi vẫn còn đang trong giấc mộng?

- Cháu ngủ ba ngày ba đêm rồi.

Ông chú Lý lên tiếng.

Ông ấy cầm gạc tàn đi đến trước quầy hàng ngồi xuống, mở ngăn kéo lấy kính lão đeo lên:

- Trên bàn có báo, tự xem.

Tôi nghi hoặc đi đến cầm tờ báo lên xem, lật một lúc tìm thấy tin tức đưa tin từ hai ngày trước.

Takegawa qua đời tại nhà riêng, khu ổ chuột phía tây Công Lập viên bị gió mạnh phá sập toàn bộ nhà ở, may mắn thay nơi đó đã sớm bị bỏ hoang không có người ở, mấy ngày nay thành phố quyết định sẽ xây dựng thành một tiểu khu mới.

- Takegawa chết rồi, vậy bà mối có phải cũng chết rồi không?

Tôi hỏi.

- Coi là vậy đi.

Ông chú Lý cười cười, khen ngợi:

- Vụ án từ sáu mươi năm trước cũng được cháu lật lại, không tồi, có năng khiếu làm trinh thám.

- Vậy Thu tiểu thư đâu?

Tôi nhớ trước lúc ngất đi, Thu Nguyễn Nguyễn vẫn còn ở trong nhà với bà mối.

- Đương nhiên đi cùng với bà mối rồi, sáu mươi năm rồi, coi như đã hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.

Ông chú Lý xoay người, lấy ra một hộp giấy từ trong ngăn tủ.

Biết tin Thu Nguyễn Nguyễn đã vùi mình trong biển lửa với bà mối, ngực tôi nghèn nghẹn nói không nên lời.

- Thằng nhóc, cháu lại đây.

Ông chú Lý lên tiếng gọi tôi, lấy ra một chiếc máy ảnh màu đen đưa cho tôi.

- Đây là bảo vật, cho cháu.

Tôi ngơ ngác nhận lấy, cẩn thận lật qua lật lại xem xét:

- Không phải chỉ là một cái máy ảnh thôi sao?

Ông chú Lý cười khà khà, thần thần bí bí đi đến cạnh tôi:

- Đây không phải chiếc máy ảnh bình thường, nó có thể biết được quá khứ và tương lai.

- Gì cơ ạ?

Tôi ngỡ ngàng.

- Dùng một thời gian cháu sẽ biết, yên tâm, tuyệt đối có thể thay đổi vận mệnh của cháu.

Ông chú Lý vỗ vỗ bả vai tôi:

- Tôi cũng đã quan sát cháu rất lâu mới đưa bảo vật cho cháu đó, cháu vẫn còn cứu được.

- …..

Tôi thực sự chẳng hiểu ý của ông ấy là gì, cái gì mà thay đổi vận mệnh, cái gì mà tôi vẫn còn có thể cứu chữa?

Chẳng lẽ cái máy ảnh này có thể giúp tôi phát tài?

Nghĩ tới những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, tôi phấn chấn hẳn lên, phát tài thôi bỏ qua, giúp tôi bình an là được rồi.

Cầm cái máy ảnh ông chú Lý cho mình trở về nhà, tôi cứ có cảm giác cổ mình nằng nặng.

Nhưng chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao? chắc không phải người cõng ma chứ….. có lẽ ngủ nhiều quá, bị sái cổ rồi.

Không nghĩ nhiều, về nhà tôi định tắm rửa, sau đó tóm tắt những chuyện gần đây, làm thành tư liệu, dùng để quay video dần.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.