Chương 23: tìm thấy người đứng sau

Tôi sợ hãi tới mức không dám thở mạnh, không phải bởi vì biết được thân phận của Uất Trì Kiến, mà là hành động của Thu Nguyễn Nguyễn.

Từ nhỏ tôi đã biết khi phụ nữ tức giận sẽ vô cùng đáng sợ, càng đừng nói một nữ quỷ lợi hại, tôi rất sợ quá lâu không giúp cô ấy tìm được hung thủ, cô ấy chờ không kịp sẽ nổi giận giết chết tôi.

Nhưng sự thật chứng minh, suy nghĩ của tôi thật có chút dư thừa.

Sau khi nguôi giận, thân ảnh cô ấy chợt lóe qua rồi biết mất trong hang động, còn bỏ lại một câu:

- Mau rời đi.

Lúc này tôi mới nhớ, Takegawa phái rất nhiều người tới bắt tôi, tôi hớt hải bạt mạng chạy, chân không ngừng nghỉ về đến tận nhà.

Từ giờ đến tết ông Táo càng ngày càng gần, về đến nhà tôi lập tức lật sách chuyện lạ Kinh Đông ra, tiếp tục nghiên cứu về mượn hồn tục mệnh.

Mượn hồn tục mệnh không chỉ cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, còn phải chú trọng ngày tháng năm sinh. thời đó, sinh thần bát tự chỉ có cha mẹ, trưởng bối biết, và cả bà mối đến làm mai tận cửa.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của tôi khựng lại, đem mục tiêu tập trung lên bà mối.

Cha mẹ không thể hại chết con mình? Nếu vì tiền, những năm sáu mươi gia đình Thu Nguyễn Nguyễn đủ giàu có rồi, hoàn toàn không cần thiết phải dùng tính mạng của con mình làm chuyện như vậy.

Cho nên mục tiêu chỉ có bà mối.

- Thu tiểu thư, cô có ở đây không?

Nắm rõ được mọi chuyện, tôi lên tiếng nói với không khí, không lâu sau, Thu Nguyễn Nguyễn xuất hiện trước mặt tôi:

- Điều tra được cái gì à?

- Ừ.

Tôi nghiêm túc gật đầu, nhìn cô ấy:

- Trước lúc cô xảy ra chuyện, có phải có bà mối đến nhà làm mai không?

- Có, nhưng là chuyện cách đó nửa năm.

Thu Nguyễn Nguyễn trả lời.

- Bà mối đó trông như thế nào?

Trầm mặc một lúc, Thu Nguyễn Nguyễn giơ tay lên, lòng bàn tay khẽ chạm lên trán tôi, một bức ảnh đen trắng có hình một người phụ nữ hiện lên trong đầu tôi, đây là bà mối trong trí nhớ của Thu Nguyễn Nguyễn, nhìn bề ngoài cũng khoảng bốn mấy rồi.

- Nói nghe xem.

Thu tay lại, Thu Nguyễn Nguyễn lần đầu tiên không khách khí ngồi xuống phía đối diện.

- Xét theo chuyện giữa cô và Takegawa, đây rất có thể là một cuộc tế phệ mượn hồn tục mệnh, mượn hồn tục mệnh cần có được ngày tháng năm sinh, tôi thấy chắc chắn không thể là bố mẹ cô, vậy thì chỉ có khả năng là bà mối rồi.

Sau đó tôi lại phỏng đoán:

- Hơn nữa, bà mối chỉ đến nhà hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô, rời đi nửa năm, cũng không quay lại sắp xếp hôn sự cho cô đúng không?

Đôi mắt Thu Nguyễn Nguyễn sáng quắc:

- Phải.

- Vậy đúng rồi! thân phận thật của bà ta căn bản không phải bà mối, đó chỉ là thân phận giả, để đi khắp nơi sưu tập ngày sinh tháng đẻ của các thiếu nữ vừa tròn mười tám.

Tôi vỗ bàn quả quyết nói.

- Anh có chứng cứ gì?

Thu Nguyễn Nguyễn không quá đồng ý với phán đoán của tôi, sắc mặt không mấy vui vẻ.

- Chứng cứ chính là, khuôn mặt vừa hiện ra trong đầu tôi kia, nửa năm trước tôi từng gặp.

Khi đó tôi còn đang làm môi giới nhà đất, dẫn theo một người đàn ông trung niên đi xem nhà, ông ta nhìn trúng một ngôi nhà vừa được xây dựng mới lại ở phía tây Công Lập viên, đối diện ngôi nhà đó, có một xóm nghèo.

Tôi và người đàn ông đi qua, vừa hay chạm mặt bà mối kia.

Nơi đó là xóm nghèo, nhưng bà mối lại đeo vàng đeo bạc, cách ăn mặc cực kì quý phái, đây là điểm khiến tôi chú ý đến bà ta, cho nên mới có ấn tượng đến giờ.

Thu Nguyễn Nguyễn bán tín bán nghi, nhưng chúng tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể không gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, đi tới khu xóm nghèo.

Nói là xóm nghèo, nhưng hiện tại chẳng có mấy ai ở đó.

Lần theo trí nhớ nửa năm trước, tôi tìm ra nơi mình gặp bà mối, nhưng nhà ở trong khu ổ chuột đều giống nhau, muốn tìm từng nhà một cũng có chút khó khăn.

Lúc tôi đang vò đầu bứt tai suy nghĩ phải làm thế nào, mắt Thu Nguyễn Nguyễn bỗng tối sầm lại, xoay người đi thẳng về một góc phía tây, tôi đi theo sau.

Đến cuối góc tây, tôi phát hiện có một căn nhà bốn phía đều trồng cây liễu, trên cửa gỗ có nhưng hàng phù văn khắc bằng dao nhỏ, thứ đen sì trên đường khắc, chắc là máu chó mực.

Đúng là nơi này, nhưng sắc mặt Thu Nguyễn Nguyễn khó coi, có lẽ cô ấy không vào được.

Tôi hít một hơi thật sâu, nâng bước tiến lên định gõ cửa, tay còn chưa đụng vào, cửa đã tự mở ra.

Đây là phòng khách, bên trong phòng khách đặt một chiếc bàn gỗ sát chân tường, giữa bàn gỗ để một ngọn nến màu đỏ, dưới ngọn nến có bức tượng phật be bé.

Tượng phật này nhìn rất kỳ quái, không giống tượng thần của nước ta, có chút giống búp bê ma bên Nhật, là tà vật!

Nhìn lướt qua, tôi tiến vào trong, cánh cửa phía sau đóng sầm một tiếng, tôi theo bản năng xoay người muốn mở cửa, nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được.

- Ha ha ha ha ——

Trong căn buồng phía bên trái bỗng phát ra tiếng cười chói tai, sau đó là tiếng lộc cộc, một người già ngồi xe lăn được người giấy đẩy ra ngoài.

Người kia không phải ai khác, chính là bà mối tôi từng nhìn thấy.

- Nếu đã hao tâm tổn trí tìm đến đây, sao nhanh như vậy lại muốn đi rồi?

Giọng nói và diện mạo của bà ta có hơi không cân xứng, tiếng nói chanh chua chỉ như phụ nữ tầm bốn mươi.

Căn phòng tối om chỉ có chút ánh nến chiếu sáng, hình ảnh quỷ dị trước mặt khiến sống lưng tôi lạnh toát, nhưng tôi biết tôi không thể chạy, cũng chạy không thoát, đành phải cả gan đối diện với bà ta:

- Tất cả đều do bà làm!

Tôi không đặt câu hỏi, mà trực tiếp khẳng định.

- Bọn trẻ bây giờ thật càng ngày càng thông minh, không dễ qua mắt giống cái bọn năm đó.

Bà mối chẹp chẹp miệng hai tiếng, cặp mắt đục ngầu nhưng vẫn có thần nhìn tôi chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới.

Ánh mắt của bà ta khiến tôi cảm thấy rất sợ, tay vẫn âm thầm gắng sức đẩy cửa ra, nhưng làm thế nào cũng không động đậy.

- Thu tiểu thư cũng chẳng vừa, chết nhiều năm thế rồi vẫn còn muốn báo thù.

Bà mối thu hồi ánh mắt, chậm rãi mở miệng:

- Đừng phí sức nữa, mày không mở được cửa đâu, cho dù có mở, con đó cũng không vào được.

Nói xong, đột nhiên xuất hiện ngọn lửa xanh biếc, búp bê ma trên bàn bật cười ha hả.

Lần này tôi thật sự luống cuống đến nhũn chân rồi, không còn âm thầm nữa, mà dồn hết sức đập cửa hô to:

- Thu tiểu thư, tôi tìm thấy thủ phạm hại chết cô rồi! bà ta đang ở bên trong!

Bánh xe lăn của bà mối di chuyển về hướng tôi, hai chân tôi run run đứng không vững, nhưng chợt nhớ ra chẳng phải chỉ là một bà già thôi sao? tôi còn đánh không lại một bà già?

Nhưng tôi còn chưa động thủ, bả vai bỗng nặng trĩu, bị trọng lực ép quỳ gối xuống đất.

Xe lăn của bà mối dừng trước mặt, cơ thể bà ta hơi rướn lên, bàn tay gầy gò như bộ xương khô vuốt ve gương mặt tôi:

- Đồ tốt, thật sự là đồ tốt!

Bà ta nói xong, trong buồng bay ra mấy con dơi, dơi bay vòng quanh phòng khách vài vòng, đột nhiên máu tươi chảy tòng tòng xuống.

Mượn ánh lửa xanh biếc, tôi thấy máu dơi rơi xuống đất ‘vẽ’ thành một đạo phù, nghe được tiếng bước chân nặng nề di chuyển xung quanh.

Ngay sau đó, hai chân tôi khống kiểm soát nổi, đi về phía đạo phù kia.

- Không….