Chương 22: hắn muốn hại anh

Tôi hiểu ý bà cụ Thu, từ lần đầu tiên tôi đến tìm bà ấy, bà ấy đã bảo tôi trở về chuẩn bị hậu sự, dù sao cũng là thầy bói, nhất định có chút bản lĩnh.

Cũng phải, nếu không có Thu Nguyễn Nguyễn luôn che chở sau lưng tôi, nói không chừng tôi đã sớm thiệt mạng trong vụ tai nạn ô tô kia rồi.

- Bà, cháu nhất định phải vào trong làm một việc.

Tôi nói.

- Cháu không vào được, đi vào chỉ khiến cháu chết nhanh hơn.

Tiếng nói già nua của bà ấy vẫn lạnh tanh.

- Bà, bà có cách giúp cháu đúng không?

- Vì sao tôi phải giúp cháu?

Cuối cùng bà ấy cũng nghiêng đầu nhìn tôi, bởi vì tôi cao hơn bà ấy một cái đầu, cho nên khi quay lại nhìn, đầu còn hơi ngẩng lên.

- Nếu bà không muốn giúp cháu, sẽ không dẫn cháu lên đây.

Tôi nghiêm túc nói.

Bà ấy thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài, hai tay chắp sau lưng:

- Đúng là có đường có thể cho cháu đi vào, nhưng rất nguy hiểm.

Tôi vui vẻ:

- Bà nói đi!

- Đi từ trên này xuống, giữa eo núi có một hang động, đi vào có thể thông thẳng tới chỗ huyền quan dưới lòng đất, nhưng trong hang động có rất nhiều nhền nhện và dơi, chỉ cần sơ sẩy là mất mạng.

Bà cụ Thu vừa chỉ đường vừa nói.

Thời gian không còn nhiều, nói lời cảm ơn xong, tôi đi theo lời chỉ dẫn của bà cụ Thu xuống đến giữa sườn núi, quả thực phát hiện một hang động bị che khuất dưới tán cây gai khô vàng, tôi dồn sức dùng que lật bụi gai ra, một mình tiến vào hang động.

Trong hang động cực tối, một tay tôi cầm đèn pin, một tay dùng cây gậy vừa rồi gạt cây gai, căng thẳng bước đi.

Hang động không lớn cũng không nhỏ, vừa chỗ cho hai người đi song song với nhau.

Càng vào trong, tiếng bước chân của tôi phát ra càng lớn, còn có hồi âm, nhưng cho dù tôi đã cẩn thận hết sức, thì tiếng bước chân vẫn không thể tránh được.

Đi qua một con đường, bên trong là một hang động rất lớn, hang động đại khái cao khoảng bốn năm mét, xung quanh đều là đá và xác chết động vật, không ngờ phía bắc thành phố Cáp Nhĩ Đinh còn có một nơi như vậy.

Cầm đèn pin tiếp tục bước đi, tôi nghe thấy tiếng vỗ cánh.

Giữa hang động có một vũng nước nhỏ, bên phía đối diện thẳng với thông đạo còn có một thông đạo khác, có lẽ đó chính là lối đi thông với huyền quan của Takegawa?

Nếu tôi muốn qua đó, nhất định phải đi qua vũng nước, trời rất tối, tôi không biết vũng nước đó rốt cuộc nông hay sâu, với lại giẫm lên hồ nước chắc chắn sẽ phát ra tiếng động rất lớn, đến lúc đó những con nhện độc và dơi đang ngủ say trong hang đều sẽ bị đánh thức.

Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, dù sao cũng đều phải chết, tôi cắn răng, đạp lên hồ nước đi lên trước.

Rất lạnh, lạnh đến mức xương chân tôi đều sắp nứt ra.

Từ từ….

Nghĩ đến xương chân, lại nghĩ đến những bộ xương dưới đáy huyền quan, tôi vội vàng lùi vào bờ.

Ngay giây phút tôi vừa lùi về, một con cá láng lớn Bắc Mỹ há to miệng nhảy lên từ dưới hồ nước, rồi lại rơi vào trong nước, phát ra tiếng vang ‘phình phịch’.

Nơi này vì sao lại có cá láng lớn Bắc Mỹ ? không kịp nghĩ nhiều, dơi trong hang động đã bị âm thanh đánh thức, đập đập cánh bắt đầu bay ra khắp hang động.

Tôi vội vàng tắt đèn pin, đứng tại chỗ không dám động đậy.

Tiếng đập cánh kéo dài vài phút dần biến mất, hang động lại khôi phục sự yên tĩnh, tôi tưởng dơi không phát hiện ra mục tiêu nên quay về ngủ rồi, lặng lẽ mở đèn pin soi.

- Trời má!

Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, tôi nhịn không được thốt lên một tiếng, chỉ thấy dơi bay trên không trung giống như đã bị điểm huyệt không thể động đậy, cá láng lớn Bắc Mỹ cũng bị đóng băng một nửa, vũng nước kết thành băng.

Phía sau lạnh ngắt, Thu Nguyễn Nguyễn hiện thân đứng sau lưng tôi:

- Vào nhanh.

Cô ấy nói.

Tôi gật gật đầu lập tức đi vào trong thông đạo, sau khi đi qua đầm nước, tôi xoay người thấy Thu Nguyễn Nguyễn đứng tại chỗ không động đậy:

- Cô không đi cùng tôi vào trong à?

- Anh tự vào đi.

Nói xong thân ảnh cô ấy chợt lóe qua, rồi biến mất trong hang động. sau khi cô ấy biến mất, tôi đi xuyên qua mật đạo, tới huyền quan dưới mặt đất trong nhà Takegawa.

Đến nơi, tôi lấy cành đào giắt bên hông ra, nắm chặt cành đào đi đến cỗ quan tài nằm giữa, ra sức mở nắp quan tài, giơ tay quật cành đào vào người Takegawa.

Cành đào chạm vào người hắn, lập túc bốc lên làn khói màu đen, đáy quan tài tản ra mùi khen khét.

Xem ra Uất Trì Kiến nói đúng, tôi tiếp tục vung cành đào trong tay quật lên người Takegawa, khói đen càng lúc càng dày đặc, mùi khét cũng nặng hơn.

Cành đào của tôi đập lên người hắn lần thứ năm, bả vai tôi đột nhiên trầm xuống, không tự chủ được nửa quỳ xuống dưới đất.

Bên rìa quan tài đột nhiên thò ra một bàn tay, Takegawa lập tức ngồi bật dậy từ trong quan tài.

Hắn mở to mắt, tròng mắt không có lòng đen.

Tôi vội vàng đứng lên tiếp tục vung cành đào, giây phút cành đào hạ xuống, tức khắc hóa thành bụi, tro tàn vương lên vai tôi, cảm giác nặng trĩu hoàn toàn biến mất.

Trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân, một bàn tay lạnh ngắt nắm chặt lấy cổ tay tôi:

- Rời đi trước đã.

Là Thu Nguyễn Nguyễn, không phải cô ấy nói sẽ không theo vào sao?

Không kịp hỏi nhiều, tôi bị cô ấy kéo chạy vào trong mật đạo vừa nãy.

Mãi cho tới khi đến hang động, cô ấy mới buông tay, đối mặt với mật đạo trong hang động, hai tay cô ấy chấp vào nhau, khẽ thì thầm vài câu, khi mật đạo bị khối băng che lấp, cô ấy mới buông tay.

Dơi trong hang động bay tới bay lui trên đỉnh đầu, nhưng không có ý định tấn công chúng tôi.

Thu Nguyễn Nguyễn vỗ vỗ vai tôi, tôi đã không còn cảm thấy bất cứ đau đớn gì nữa, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ lạnh lùng của cô ấy khẽ nói:

- Uất Trì Kiến nói phương pháp này cho anh à?

Tôi gật đầu theo bản năng.

- Anh tránh xa hắn một chút, hắn muốn hại anh.

Cô ấy lại nói.

Hại tôi? hắn không phải đang giúp tôi à? Chứ không bây giờ trên vai tôi vẫn có con ma đứng trên đó…. tôi vô cùng kinh ngạc với lời Thu Nguyễn Nguyễn vừa nói, nhưng không nói những lời này ra khỏi miệng.

Thu Nguyễn Nguyễn hình như đoán được suy nghĩ trong lòng tôi, lại nói:

- Anh có tin nếu anh còn nán lại trong đó thêm một phút đồng hồ nữa, linh hồn của anh sẽ rời khỏi thể xác không!

Tôi không nói gì, bởi vì tôi không biết.

- Hôm nay là lễ trăng tròn mười lăm tháng mười hai, cành đào đánh lên người Takegawa, đúng là có thể khiến con quỷ trên vai anh rời đi, nhưng đồng thời, cũng đánh thức hắn, một kẻ đã chết nhiều năm.

Thu Nguyễn Nguyễn nói.

- Uất Trì Kiến muốn đánh thức Takegawa? Vì sao hắn phải làm vậy? cô và hắn có quan hệ gì? các người hình như đã quen nhau từ rất lâu về trước.

Cuối cùng tôi cũng mang nghi vấn cất trong lòng nói ra.

- Anh thực sự tin rằng hắn là người có duyên gặp mặt nên giúp đỡ?? Há… trên thế giới này làm gì có nhiều người có duyên giống như vậy.

- Cho nên hắn rốt cuộc là ai?

- Hắn không phải con người.

Hú hồn….

- Nói đúng ra, hắn nửa người nửa quỷ, giống như Takegawa.

Nói đến đây sắc mặt Thu Nguyễn Nguyễn hơi thay đổi, hình như đang nhớ tới mối thù nhiều năm trước.

Nói xong, cô ấy nâng tay vung nhẹ, chỉ thấy con cá Láng nhảy lên từ dưới đầm nước, nổ thật mạnh trên không trung, máu thịt bắn tung tóe.