Chương 26: ông chú Lý không tồn tại

Uống xong cốc bia cuối cùng, mặt La Thần đã đỏ như đít khỉ, một tay tôi khoát trên vai anh ta, một tay chỉ vào đầu mình:

- Có không?

Tôi hỏi.

La Thần mơ màng lắc đầu:

- Không có, không có, nhưng lúc trưa anh nhất định không nhìn nhầm, chắc chắn là do anh đã đưa ngọc bội cho chú.

Tôi cảm thấy sự tình nhất định không đơn giản như vậy, vì thế tôi lấy cớ đi WC, đi vào một nhà vệ sinh công cộng cách quán ăn một trăm mét rẽ sang bên phải.

Xung quanh nhà vệ sinh công cộng là bãi rác thải, gần đó không có người, lâu lắm rồi không ai tới đây dọn dẹp, nhẫn nhịn cơn buồn nôn, tôi bước vào nhà vệ sinh.

Tuy rằng nhà vệ sinh là kiểu nhà xí công cộng có niên đại từ những năm tám mươi, nhưng cũng khá may là còn có bồn rửa tay, trên tường dán một tấm gương nhỏ rẻ tiền.

Lúc nhìn thấy hình ảnh trong gương, đầu óc đang hơi mê man của tôi tỉnh táo lại một chút.

La Thần nhìn thấy đều là thật, đúng là có ma nữ cưỡi trên cổ tôi.

Ma nữ không phải ai khác, đúng là Thu Nguyễn Nguyễn!

Nhưng cô ấy không còn lạnh lùng cao ngạo như trước nữa, hiện tại, cô ấy giống hệt ma nữ trong phim, tóc tai bù xù, mắt không có lòng đen.

Cô ấy ngồi trên cổ tôi, đôi chân thon dài buông thõng trước ngực, tay cô ấy bịt mắt tôi, cúi đầu, mái tóc dài che đi nửa gương mặt…

- Thu…. Thu tiểu thư?

Tôi khẽ gọi một tiếng, nhưng không có phản ứng.

Tôi vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, ra đến bên ngoài tôi gọi cho ông chú Lý.

Không liên lạc được, lúc đi đến lối rẽ ra khỏi con đường này, tôi gặp Uất Trì Kiến, lúc nhìn thấy tôi hắn vô cùng kinh ngạc, trợn to mắt chỉ tay vào mặt tôi:

- Cậu…. cậu* sao lại thành ra thế này?

Tôi nghi hoặc, nhưng lập tức nghĩ câu nói này có thể hắn không phải đang nói với tôi.

( ngôi xưng trong tiếng Trung giống tiếng anh, thường chỉ có WO ( tôi) , NI ( bạn). nên tình huống này nam chính mới tưởng Uất Trì Kiến hỏi mình )

- Rốt cuộc là thế nào, các người đã xảy ra chuyện gì?

Quả nhiên, sau khi kinh ngạc, hắn buông tay xuống hỏi tôi.

Tôi nhớ đến lời Thu Nguyễn Nguyễn nói với mình trong hang động, lập tức sinh lòng phòng bị với Uất Trì Kiến. hắn thấy tôi không nói gì cũng chẳng hỏi nhiều, hoặc là nói hắn là nửa người nửa quỷ, có lẽ đã nhìn được ra Thu Nguyễn Nguyễn bị làm sao.

- Cậu muốn cứu cô ta không?

Uất Trì Kiến hỏi tôi.

Tôi nhìn hắn không đáp, hắn lại nói:

- Kim Thiền thoát xác, cậu có biết có nghĩa là gì không? cô ta bỏ đi ba phách giữ mình, hiện tại không khác cô hồn dã quỷ ngoài đường xó chợ là bao, nếu cậu không cứu cô ta, vậy thì có lẽ cả đời này cô ta đều cưỡi trên cổ cậu.

- …..

Có lẽ do đã tiếp xúc với Thu Nguyễn Nguyễn một thời gian, cô ấy còn cứu tôi hai lần, kể cả ban đầu cô ấy tiếp cận tôi là có mục đích, nhưng hiện tại cô ấy biến thành thế này…

- Anh nói đi, làm thế nào mới cứu được cô ấy?

Ngữ khí của tôi lạnh nhạt.

Uất Trì Kiến móc một bao thuốc lá ra:

- Hút không?

- Không.

Hắn châm lên, sau khi rít một hơi, chậm rãi nhả ra một làn khói:

- Hài cốt của cô ta cậu giao cho ai rồi? đi tìm hài cốt của cô ta và người có quan hệ huyết thống với cô ta, dùng máu rỏ lên xương sọ của cô ta, có thể triệu hồi ba phách về.

- Thế thôi à?

- Thế thôi.

- Cho nên lần này anh xuất hiện, chính là vì muốn nói với tôi những lời này?

Tôi không cảm thấy mọi chuyện lại trùng hợp nhiều đến vậy.

Uất Trì Kiến cũng không giấu diếm:

- Đúng.

- Các người rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

Thu Nguyễn Nguyễn chẳng phải đã nói Uất Trì Kiến không phải người tốt sao? vâỵ cách mà hắn nói, là để hại Thu Nguyễn Nguyễn, hay thật sự có thể giúp cô ấy tìm được ba phách.

Uất Trì Kiến ý vị thâm trường liếc nhìn tôi, khóe miệng run rẩy cười cười:

- Yên tâm đi, tôi không cần phải dùng loại thủ đoạn đó để hại cô ta.

Nói xong, hắn vứt đầu thuốc xuống đất giẫm chân lên:

- Viên ngọc trên cổ cậu, tôi khuyên cậu nên đeo ít thôi.

- Vì sao?

Tôi theo bản năng đưa tay về hướng cổ.

- Nếu như chuyện gì cũng có vì sao, tôi cũng sẽ không xuất hiện tại đây.

Ngừng một lát, hắn nghiêng đầu nhìn La Thần say bí tỉ đang nằm bò ra bàn:

- Trên thế giới này ngoài cha mẹ cậu ra, tuyệt đối không có ai đối tốt với cậu. làm chuyện gì cũng phải động não, đừng nhẹ dạ cả tin bất cứ kẻ nào, đi đây.

Uất Trì Kiến xoay người bước đi, tôi phát hiện, dù đang ở dưới ánh đèn đường, nhưng hắn lại không hề có bóng.

Dìu La Thần về nhà, tôi ngồi trong phòng khách gọi điện cho Triệu Nghị, nhưng không liên lạc được.

Cảm giác nằng nặng trên cổ lại xuất hiện, dù không nghiêm trọng như lần trước, nhưng chuyện này nếu không xử lý nhanh, lâu dần lưng tôi sẽ gù mất.

Tôi mới hai mươi tư tuổi, sau này còn phải lấy vợ sinh con, cũng không thể để Thu Nguyễn Nguyễn cứ cưỡi trên cổ mình cả đời.

Lại gọi cho ông chú Lý, một người phụ nữ bắt máy:

- Ai vậy ạ?

Tôi giới thiệu rõ thân phận, sau đó nói muốn tìm ông chú Lý, không ngờ cô ta lại nói trong tiệm chụp ảnh không hề có ông chú Lý, chỉ có mỗi cô ta và chồng kinh doanh ở đây.

Tôi không tin, vội vàng chạy xuống tầng bắt xe đi đến tiệm chụp ảnh ở đường Hưng Nguyên.

Trong tiệm đúng là có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nhưng mới chỉ trôi qua nửa ngày thôi? Buổi sáng ông chú Lý còn đưa cho tôi một cái máy ảnh…

Tôi đi vào trong quán, người phụ nữ nghe điện tiến lên hỏi tôi có phải muốn chụp ảnh không.

- Chị, em là người vừa gọi cho chị ạ.

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười trên mặt người phụ nữ dần tan biến, cô ta dùng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn tôi:

- Nào có ông Lý nào. Tôi và chồng đã mở tiệm được năm năm rồi, trong thời gian dịch bệnh vẫn luôn đóng chặt cửa, chiều hôm nay mới mở hàng.

Tôi không tin, muốn tìm chút dấu vết gì đó của ông chú Lý còn sót trong tiệm, nhưng lại bị chồng cô ta dùng bạo lực đuổi ra ngoài.

Nhìn người phụ nữ đang mắng mình xơi xơi trước mắt, tôi chỉ cảm thấy đất trời xoay chuyển, tất cả đều như một giấc mơ.

Mà nếu đây là một giấc mơ, vậy thì trong tủ quần áo của tôi không thể có một chiếc máy ảnh.

- Này, thằng nhóc cháu đứng ngây ra đấy làm gì đó.

Phía sau vang lên tiếng nói quen tai, tôi quay mạnh đầu lại, thiếu chút nữa sái cổ.

- Chú?!

Tôi mừng rỡ kinh ngạc kêu lên, nhìn ông chú Lý đứng sau lưng, còn suýt thì chảy nước mắt.

Ông chú Lý lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi:

- Đi theo tôi.

Thế là tôi đi theo sau lưng ông ấy đến một căn nhà cũ ở cuối phố Hưng Nguyên:

- Tôi sống ở đây, sau này có chuyện gì cứ đến đây tìm tôi.

Hai chúng tôi lên đến tầng ba, ông ấy móc chìa khóa trong túi ra mở cửa, nói với tôi.

- Chú, quán chụp ảnh kia….

Tôi vẫn rất nghi hoặc.

- À, đó cũng là nhà tôi, cho bọn họ thuê đó mà.

Ông chú Lý mặt không đổi sắc giải thích.

- Nhưng vì sao cháu nói tìm ông chú Lý, bọn họ lại không biết ông?

Tôi không tin.

- Tôi không nói tên của mình cho bọn họ biết, với lại, cho thuê nhà đều là chuyện của người môi giới, từ đầu tới cuối cũng không chạm mặt nói chuyện nhiều với họ.

- Hóa ra là vậy…

Tôi khẽ thở phào.

Ông chú Lý cười lạnh, rót cho tôi một chén trà:

- Vừa mới sáng sớm, đã chạy đến chỗ tôi, sao, lại gặp chuyện gì rồi?