Tầng bảy là bên ngoài cửa phòng chúng tôi, không có gì khác thường, cũng không có dấu vết giống như từng bị cháy.
Cũng đúng, dù sao đều trôi qua vài thập niên rồi.
- Nơi này trước kia là tầng thượng, ngọn lửa bùng lên từ tầng hai tới tận đỉnh.
Người đàn ông đi đằng trước nói với tôi:
- Đúng rồi, tôi tên là Uất Trì Kiến.
- Dạ anh Uất Trì, tôi tên là Vương Cảnh.
Tôi lễ phép đáp một câu, có thể bởi vì thái độ của tôi hợp tác, hắn còn nói một câu:
- Cậu nhớ kỹ, nhất định đừng đi xem bói, gặp chuyện cũng đừng nghĩ tới việc tìm cao nhân giúp cậu giải quyết.
- Vì sao?
Tôi không hiểu.
- Tóm lại cậu nghe lời tôi không sai đâu.
Chỉ một cuộc đối thoại đơn giản, đã đi tới cuối hành lang tầng bảy, ở chỗ rẽ phía bên trái cuối hành lang tầng bảy có một căn phòng trống, cửa phòng mở, bên trong tối tăm, tôi nhìn thấy bên trên bàn đặt các vị thần tiên.
Chỉ nhìn thoáng qua, cửa đột nhiên bị gió thổi đóng phịch lại, tôi bị tiếng đóng cửa dọa giật nảy mình, đợi tới khi bình tĩnh lại, Uất Trì Kiến đưa cho tôi một tờ giấy, mực bên trên còn chưa khô, là một dãy số điện thoại.
- Cái này cho cậu.
- Đây là?
Tôi nghi hoặc nhận lấy.
- Cổ đông lớn nhất của khách sạn, cậu gọi điện cho người đó báo tên tôi, có lẽ sẽ biết được một chút chuyện liên quan đến buổi tối hôm ấy.
Uất Trì Kiến nói xong, đã đi đến cửa phòng 703:
- Không còn chuyện gì thì tôi đi nghỉ đây, đúng rồi, nick cũ trên diễn đàn của tôi đề cập đến quá nhiều sự kiện bất bình thường, cậu theo dõi nick mới của tôi đi: ‘có việc chớ quấy rầy’.
Nói xong câu đó, hắn liền đóng cửa, tôi nhìn chằm chằm số điện thoại trong tay một hồi lâu, lấy di động ra ấn gọi.
Người nghe là phụ nữ.
Tôi vừa mới nói là Uất Trì Kiến cho tôi số điện thoại, bà ta đã đưa địa chỉ cho tôi, bảo tôi đến tìm.
Địa chỉ là khu nhà giàu, biệt thự số 101, đường Thúy Uyển.
Tôi vốn tưởng cổ đông lớn nhất của khách sạn phải là một ông chú tuổi đã xế chiều, không ngờ lại là một người phụ nữ năm mươi tuổi rất quý phái.
Người có tiền bao giờ nhìn cũng trẻ hơn so với người bình thường rất nhiều, bà ta mặc một bộ váy liền dài màu đen, mái tóc đen dài lộ rõ đã nhuộm qua xõa xuống trước ngực.
- Ngồi đi.
Bà ta nhã nhặn đưa tay ra, ra hiệu cho tôi có thể ngồi lên chiếc sô pha cao cấp phía bên kia.
Tôi có chút thấp thỏm ngồi xuống sô pha, bà ta đứng dậy rót cho tôi cốc nước, ngồi bên phía đối diện với tôi:
- Cậu muốn tìm hiểu về vụ hỏa hoạn sáu mươi năm trước à?
Tôi gật đầu:
- Chị, chị nói hết những gì chị biết cho em nghe chị nhé.
- Cậu gọi tôi là chị? Tôi chắc còn lớn hơn cậu hơn hai mươi tuổi đấy.
Lời tuy nói như vậy, nhưng nét vui mừng trên mặt lại không giấu diếm nổi.
Tôi cũng phụ họa khẽ cười vài tiếng, trong lòng cảm thấy may mắn trước kia từng làm về nhà đất, tuy rằng công trạng không cao, nhưng tốt xấu gì cũng biết nói lời dễ nghe.
- Tôi có thể nói cho cậu biết tất cả những chuyện xảy ra sáu mươi năm trước, nhưng…
Bà ta còn chưa nói xong, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cãi lộn ồn ào, còn cả tiếng đập phá đồ đạc.
Một người hầu hấp tấp mở cửa chạy vào, cô ta khom lưng cúi đầu:
- Lâm phu nhân, cô Tô Ly lên cơn sốt cao, ông chủ muốn đưa cô đến bệnh viện cách ly.
- Có việc này?
Lâm phu nhân từ từ đứng dậy, cất bước ra bên ngoài.
Tôi cũng đi cùng theo xem có chuyện gì.
Chỉ thấy dưới biệt thự xa hoa, hai người một nam một nữ đang cưỡng chế một cô gái, muốn kéo cô ấy ra ngoài cửa, cô gái ra sức giãy dụa, vừa ném đồ vừa thét lớn:
- Tôi không bị bệnh! Tôi không bị! tất cả các người đều là quỷ, tất cả đều là quỷ!
Tôi phát hiện mặt cô ấy rất đỏ, không giống như bị sốt, càng giống bị nóng hơn.
- Dừng tay.
Lâm phu nhân lớn tiếng ngăn lại, những người dưới tầng dừng động tác, bình hoa cổ trong tay Tô Ly cũng ngừng không ném xuống, cô ấy nghiêng đầu nhìn Tô phu nhân đang bước xuống nhếch môi cười quỷ dị, sau đó nhắm mắt, ngất xỉu ngã vật ra đất.
Bịch!
Rầm!
Bình hoa cũng rơi vỡ khi cô ấy ngất xỉu, tôi thấy Tô lão gia mặt mày tiếc nuối nhìn chằm chằm những mảnh vỡ nhỏ dưới đất.
Tôi vốn tưởng Tô phu nhân đến ngăn cản bọn họ đưa Tô Ly đi, kết quả bà ta lại nói:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? mau đưa nó đến bệnh viện, trong nhà từ trong ra ngoài đều phải khử trùng hết một lượt.
- Chờ một chút.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước từ cửa biệt thự vào, ánh mắt ông ta sắc bén quét qua căn nhà một vòng, lúc liếc thấy tôi dừng lại vài giây:
- Các người đang làm gì vậy?
- Chú đến rồi, à, Tô Ly bị sốt cao, e là bị nhiễm covid, vì an toàn cho tất cả mọi người, đang chuẩn bị đưa tới bệnh viện chữa trị ấy mà.
Lâm phu nhân tiến lên nghênh đón, Tô Ly đã bị một người hầu đeo kín khẩu trang bế lên.
- ồ? Tình hình hiện tại còn đưa Tô tiểu thư vào viện, đây rõ ràng là muốn ném con bé vào hố lửa, các người làm bề trên như thế à?
Trong ngoài căn biệt thự có mười mấy người, hình như quyền uy của Lâm phu nhân cao nhất, nhưng người đàn ông vừa mới đến này hiển nhiên không kiêng kị bà ta. Thậm chí còn có chút bất mãn với bà ta.
Tôi phát hiện sau khi Tô Ly ngất xỉu mặt không chỉ càng đỏ, ngay cả đôi tay và phần cổ lộ ra bên ngoài cũng đỏ rực.
Trong biệt thự vẫn luôn tản ra một mùi như có gì đang được đốt, không nghiêng không lệch, vừa vặn tản ra từ trong căn phòng phía bắc.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện căn phòng phát ra mùi hương nhìn rất tối tăm, bên trong thỉnh thoảng hiện lên các bóng đen.
- Phu nhân.
Bởi vì sự xuất hiện của người đàn ông mặc âu phục, cả biệt thự lập tức rơi vào im lặng, tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng, ánh mắt của tất cả những người trong biệt thự đều đổ dồn lên người tôi.
Tôi mấp máy môi:
- Cô Tô Ly rất có thể đã bị thứ không sạch sẽ bám lấy, chứ không liên quan gì đến bị sốt.
- Cậu em, vì sao cậu lại cho rằng như thế?
Người đàn ông mặc âu phục hứng thú lên tiếng hỏi tôi, trong ánh mắt giống như mang theo ý tán thưởng.
Tôi giơ một ngón tay chỉ lên trên:
- Chẳng lẽ mọi người không ngửi thấy mùi khét à? Không phải mùi dây điện bị cháy, mà là mùi thịt khét.
- Hình như hơi giống….
Không biết ai nói một câu.
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, bọn họ nhanh chóng sát lại gần nhau, rụt cổ lại căng thẳng nhìn ngó xung quanh.
Tôi giẫm trên thảm đỏ bước xuống tầng, đi đến trước mặt người hầu đang bế Tô Ly, đưa tay ra sờ trán và tay cô ấy:
- Cô Tô Ly hiện tại đang bị nhốt trong biển lửa ý thức bản thân, phải nhanh chóng kéo cô ấy ra.
- Làm như thế nào?
Người đàn ông mặc âu phục hỏi.
Tôi kêu người hầu đặt Tô Ly lên sô pha, sau đó đi lấy kim châm, lửa, một chậu nước lạnh và năm nén hương.
Chuẩn bị xong mấy thứ này, tôi bẻ hương thành ba dài hai ngắn. sau đó đốt một nén hương hoàn chỉnh, đặt trên chóp mũi Tô Ly.
Quả nhiên, khi hương tản ra khói trắng, lỗ mũi Tô Ly tham lam hít lấy hít để, tôi kêu người hầu cầm giúp, sau đó lấy một cây kim châm đâm vào vị trí nhân trung. ( nhân trung là ấn đường, chỗ giữa hai hàng lông mày ý.)
Kim đâm xuống, mắt Tô Ly bỗng mở to, tròng mắt cô ấy giăng kín tơ máu đỏ, chỉ cần muộn thêm chút nữa có thể sẽ nổ tung.