Chương 12: nhân duyên

Nỗi sợ hãi chớp mắt đã bao trùm cả người tôi, tôi kinh hoàng nhìn bản thân mình trong gương, sợ tới mức lùi ra sau tựa vào cánh cửa.

Nhưng động tác của ‘tôi’ trong gương không giống tôi, hắn đứng thẳng tắp bên trong thế giới gương, nhỏe miệng nhìn tôi cười.

Tim tôi đã bị dọa tới độ sắp ngạt thở, chỉ sợ giây tiếp theo hắn sẽ chui ra khỏi gương, giống như Trinh Tử.

Không thể nhìn tiếp nữa! tôi xoay người mở cửa nhà vệ sinh, cầm lấy di động chạy ra ngoài, nhưng cửa làm thế nào cũng không mở nổi, giống như có người đứng bên ngoài giữ chặt.

Trong phòng tức khắc nổi lên từng trận gió lạnh, tôi run rẩy dựa lưng vào cửa, căng thẳng nhìn cửa nhà vệ sinh:

- Thu Nguyễn Nguyễn, là cô à?

Không có tiếng đáp lại.

Cánh cửa sau lưng đột nhiên kêu ‘cạnh’ một tiếng, cửa vừa mở cả người tôi ngã mạnh ra đằng sau.

Không quan tâm được nhiều như vậy, tôi bò dậy chạy ra ngoài, chạy một mạch đến dưới tầng, nhìn thấy dòng người đang đi lại trong tiểu khu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường đeo khẩu trang lên.

Vốn kế hoạch của tôi là đến gần trưa, phải tới khách sạn năm đó sảy ra sự cố xem một chút, nhưng hiện tại ra ngoài, cũng không còn nơi nào để đi.

Đành phải đến khách sạn ngay bây giờ.

Khách sạn xảy ra sự cố hồi đó tên là Hoa Thịnh, hiện tại đổi tên thành Long Vực. chuyện làm ăn của khách sạn không hề suy yếu, dù sao chuyện kia cũng đã trôi qua nhiều năm, thành phố Cáp Nhĩ Đinh có rất nhiều người nơi khác đến làm thuê, đương nhiên người biết chuyện cũng không nhiều.

Ngồi trên chuyến tàu điện ngầm đến khu Bình Sâm, tôi lấy di động ra đăng nhập vào diễn đàn, muốn xem người đàn ông kia đã trả lời tin nhắn hay chưa.

Lúc xuống tàu, có một người đàn ông lưng đeo túi ba lô du lịch rất lớn, va trúng người tôi, suýt nữa khiến điện thoại của tôi rơi xuống khe hở bên dưới.

Điện thoại rơi xuống ngay cạnh khe hở,trên màn hình là phần tin nhắn tôi gửi cho người đàn ông trên diễn đàn.

Người nọ không xin lỗi, chỉ dùng một ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Tôi cũng không so đo nhiều với hắn, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía lối ra. Không ngờ, hắn lại đi theo sau tôi.

Tôi không để ý, ra khỏi trạm tàu điện liền đi theo hướng chỉ trên bản đồ, tìm thấy khách sạn Long Vực.

Khách sạn đã sớm được ‘thay da đổi thịt’ từ sau vụ cháy sáu mươi năm trước, còn xây thêm bảy tám tầng, tôi từng tới khu Bình Sâm vài lần, cũng đi ngay qua khách sạn mấy bận.

Trước lúc bệnh dịch bùng phát, khách đến đây khá nhiều, hiện tại thì vắng tanh như chùa bà đanh.

Đứng nhìn khách sạn một lúc, tôi nhấc chân tiến vào, nhân viên đón khách niềm nở khom người với tôi, đi thẳng đến quầy lễ tân, tôi khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa lớn của khách sạn.

Không ngờ, người đàn ông vẫn còn theo tôi vào.

- Chào anh, xin hỏi anh muốn thuê phòng ạ?

Cô gái đứng trước quầy lễ tân ôn nhu hỏi tôi.

- Xin hỏi cô có số điện thoại của ông chủ các cô không? tôi có việc tìm người đó.

- Cái này….

Chị lễ tân hiển nhiên rất khó xử, nhưng do tính chất công việc, cô ấy không mắng tôi:

- Thật ngại quá, tôi cũng không biết ông chủ là ai.

Cũng đúng, một nhân viên lễ tân cỏn con ,thì sao mà biết ông chủ đứng sau lưng khách sạn là ai cơ chứ. Lại nói, khách sạn này lớn như vậy, phỏng chừng hẳn phải có vài ông chủ.

- Vậy….

- Phiền chị làm thủ tục cho tôi thuê phòng, nếu phòng 703 vẫn còn, hãy cho tôi ở căn phòng đó.

Người đàn ông đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời tôi, hắn đặt căn cước công dân lên trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cất lên tiếng nói khàn khàn trầm trầm với chị lễ tân.

- Vâng.

Tôi bị đẩy sang một bên có chút khó chịu, nhưng người đàn ông này to béo hơn tôi, còn cao hơn tôi một cái đầu, nếu mà có xô xát, tôi đánh không lại hắn.

Chị lễ tân rất nhanh đã làm xong thủ tục thuê phòng cho hắn, hắn cầm thẻ phòng lên, cất căn cước vào ba lô, liếc nhìn tôi nói:

- Đi theo tôi.

Nhìn bóng lưng hắn đang đi vào thanh máy, tôi nghi hoặc cau mày.

Vừa rồi hắn nói chuyện với tôi?

Khách sạn Long Vực rất lớn, thanh máy tổng cộng có hai cái. trong đại sảnh khách sạn đặt bức tượng thần, ngày nào cũng hương khói không ngừng, cho nên lúc vừa tiến vào khách sạn, tôi đã ngửi thấy mùi mộc hương nhàn nhạt, không ngờ là do đốt hương.

Đi theo người đàn ông tiến vào thang máy đi đến phòng 703, hắn ném balo lên giường, tự giới thiệu trước:

- Mười năm trước tôi bình luận trong diễn đàn, tôi chính là ‘không có chuyện gì miễn làm phiền’.

Sau khi nghe thấy lời giới thiệu của hắn, tôi cuối cùng cũng tin cái gọi là trùng hợp.

- Tôi tính chắc chỉ mấy năm nay thôi, nhưng không ngờ lại trong khoảng thời gian dịch bệnh này.

Người đàn ông ngồi dưới chân giường, lấy ra hai chai nước khoáng trong ba lô, ném cho tôi một chai.

- Vậy anh biết sáu mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì à?

Tôi hỏi.

Người đàn ông nhìn tôi thật sâu:

- Cậu thấy tôi trông khoảng bao nhiêu tuổi?

- Chắc hơn ba chục…

- Cho nên cậu cảm thấy tôi sẽ biết sáu mươi năm trước xảy ra chuyện gì?

Hắn lườm tôi, không đợi tôi xin lỗi, hắn lại nói:

- Nhưng ông nội tôi sáu mươi năm trước đã chết ở nơi này, năm ấy bố tôi mới ba tuổi.

Hắn ném vỏ chai đã uống cạn vào thùng rác.

- Cậu tìm tôi, có phải là vì cũng cảm thấy cái chết của cô gái kia có liên quan đến vụ hỏa hoạn trong khách sạn không?

Hắn lại hỏi.

Tôi gật gật đầu.

- Vì sao cậu cho rằng như vậy?

Hai tay hắn chập vào nhau, khuỷu tay tì lên đùi, cúi người nhìn tôi.

Tôi đi đến cạnh bàn gỗ trong phòng khách sạn, đặt chai nước khoáng lên bàn:

- Suy nghĩ của tôi cũng tương tự như lời bình luận của anh trên diễn đàn, đều cho rằng đây là một cuộc tế phệ tà ác, Thu Nguyễn Nguyễn là ngọn nguồn bị chọn trúng, những người bị chết cháy trong khách sạn, là người được chôn cùng.

- Có phải cô ta bảo cậu giúp cô ta tìm người năm đó sát hại cô ta không?

Tuy rằng biết người đàn ông trước mặt hiểu biết chun chút, nhưng những lời hắn nói vẫn khiến tôi kinh ngạc.

- ừ.

Hắn im lặng một lát, đứng lên đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra để ánh sáng bên ngoài rọi vào:

- kỳ thực chuyện này không khó điều tra, chỉ cần tìm được chủ khách sạn, có lẽ cậu sẽ tìm được chút tin tức hữu dụng từ trong miệng ông chủ.

Tôi gật đầu, hắn nghĩ giống tôi:

- Vì sao anh biết nhiều như vậy?

Hắn cũng chẳng kiêng kị gì nói với tôi:

- Cậu có tin vào giác quan thứ sáu không? Mỗi người đều có, nhưng trên thế giới luôn luôn có những người có nhân duyên, giác quan thứ sáu cực kỳ mạnh, mười năm trước tôi từng mơ một giấc mơ, mơ thấy Thu Nguyễn Nguyễn bị người ta đào lên.

Tim tôi giật bắn một cái, không tin nổi nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn tôi:

- Cậu giống tôi, nhưng có một việc tôi nhất định phải nói với cậu.

- Chuyện gì?

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, khiến tôi khá sợ hãi.

- Chuyện này hoặc là cậu bỏ ngoài tai, hoặc là phải chuẩn bị sẵn tâm lý.

Tôi không hiểu ý tứ của hắn:

- Anh trai, anh có thể nói rõ chút không?

- Tôi dẫn cậu lên tầng bảy đi dạo nhé?

Rõ ràng hắn không muốn nói nhiều, nên đã chuyển đề tài.

- Được.

Nếu hắn đã không muốn nói, tôi cũng không thể cưỡng ép hắn, chỉ là câu nói này của hắn khiến tôi rất bất an, cứ có cảm giác sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không hay.

Nhưng nếu tôi không quan tâm chuyện này, vậy thì Thu Nguyễn Nguyễn sẽ mang tôi xuống địa ngục .

Tôi chết không sao, nhưng ở quê còn có cha mẹ đang đợi tôi kiếm tiền gửi về, sau khi hết dịch tôi vẫn còn phải kiếm tiền học phí cho em trai.

Với lại căn nhà ở quê đã tồi tàn lắm rồi, nhưng vẫn luôn chưa có tiền sửa sang.