Xem ra bác tài cho rằng tôi là cảnh sát đang đuổi bắt tội phạm, phim HongKong không ít phân cảnh này…..
Tôi đang định mở miệng nói không phải, kính xe đột nhiên kêu ‘bịch’ một tiếng.
Bác tài đạp mạnh chân phanh, cả người tôi lao lên trước, đầu bị va đập mạnh.
Vừa nãy hình như đụng trúng cái gì rồi, sau khi phanh xe lại, bác tài lo lắng hỏi han tôi, tôi ngồi thẳng dậy chau mày xua tay nói không sao, chú ta mới tháo dây an toàn xuống xe.
Sau xe cái gì cũng không có, nhưng lớp tuyết phía sau xe lại xuất hiện một vũng máu, bác tài nằm úp xuống đất nhìn gầm xe, nhưng dưới gầm cũng không có gì cả.
- Chàng trai, vừa rồi cậu có nhìn thấy đụng phải cái gì không ?
Bác tài đứng dậy hỏi tôi, sắc mặt vô cùng hoảng sợ:
- Nếu đụng trúng người là tôi xong đời rồi đó!
Tôi không nghĩ ngợi gì nói luôn:
- Chú đừng lo lắng quá, chú xem vũng máu này rất nhiều, không thể nào vừa bị đâm đã chảy nhiều như vậy được.
Cắn cắn môi dưới, tầm mắt của tôi quét khắp xung quanh một vòng, rồi đảo đến đằng trước xe:
- Chỗ này chỉ có vết bánh xe, căn bản không có dấu chân.
- Nhưng vũng máu phía sau kia là thế nào….
Bác tài nghe tôi nói vậy khẽ thở phào một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn rất căng thẳng.
Tôi thở dài trong lòng, chiếc xe của Triệu Nghị đã hoàn toàn biến mất, chắc là thủ đoạn của hắn?
Bác tài xế sau khi xác nhận năm lần bảy lượt, chắc chắn không đụng phải người, lúc này mới lái xe quay về đường cũ, đưa tôi về cổng tiểu khu ban đầu.
Về nhà tôi tắm rửa qua loa, gọi đồ ăn ship, mở máy tính bắt đầu điều tra chuyện năm 1961.
Năm 1961, ở thành phố Cáp Nhĩ Đinh tổng cộng xảy ra hai sự kiện nghe rợn cả người. một là vụ cháy khách sạn xa hoa nhất Cáp Nhĩ Đinh, hai là cái chết kỳ lạ của Thu Nguyễn Nguyễn.
Rất trùng hợp chính là, thời gian khách sạn xảy ra hỏa hoạn, chỉ cách cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn bảy ngày. Vụ hỏa hoạn khiến bảy người chết bảy người bị thương, tuổi tác của những người chết đều là hai mươi tư, người bị thương tuổi đều mười tám.
Về sau liên tục có những bài báo nói về bảy người bị thương trong khách sạn, tất cả đều không sống quá hai mươi tư tuổi.
Đây không phải trùng hợp .
Rất nhiều cư dân mạng đều để lại bình luận trên diễn đàn, nói do quỷ hồn của Thu Nguyễn Nguyễn gây ra. Nhưng tôi không cho rằng như vậy.
Tôi cảm thấy được đây rất có thể là âm mưu tà giáo, giống sự kiện cậu bé váy đỏ mười mấy năm trước. nhưng chuyện của Thu Nguyễn Nguyễn đã trôi qua quá lâu, cho nên không nổi tiếng bằng vụ cậu bé váy đỏ.
Tôi tải hình ảnh Thu Nguyễn Nguyễn treo cổ trên BAIDU về máy, phóng to lên quan sát cẩn thận.
Sau khi phóng to, căng mắt nhìn hình ảnh bị vỡ thành từng hình vuông, tôi phát hiện thời điểm Thu Nguyễn Nguyễn treo cổ tự tử, trên tay còn đeo một sợi dây thừng màu đỏ.
Sợi dây rất dài, hình như có người đã từng dùng sợi dây thừng này để trói hai tay cô ấy lại.
Nhưng tiếp tục tìm tòi trong nhưng ‘lời bình luận’ trên diễn đàn, tôi phát hiện, không chỉ có tôi chú ý đến chi tiết này, thậm chí có vài người còn so sánh cái chết của Thu Nguyễn Nguyễn với cậu bé váy đỏ.
Có một bình luận như thế này: “cậu bé váy đỏ chẳng phải chính là bản đơn giản hóa của Thu mỗ sao? chỉ thiếu một bước tự hại mình.”
Tên nick của người này trên diễn đàn là “không có việc miễn làm phiền”. thời gian hắn để lại bình luận này là mười năm trước. kéo xuống dưới vẫn còn một câu bình luận nữa của hắn : “trước lúc bị treo cổ, bốn phía quanh phòng bị hất máu, sau khi chết oán khí nhất định rất nặng, có người muốn mượn tính mạng cô ấy luyện hồn, nhưng thủ đoạn này vô cùng nguy hiểm, nếu không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không lâu sau cô ấy sẽ quay về báo thù, cũng không biết ai đen đủi như vậy đây.”
- Trời má!
Nhìn thấy dòng chữ cuối của hắn, tôi theo bản năng phun ra một câu chửi tục, dòng bình luận này được viết vào thời điểm mười năm sau, cách hiện tại không quá lâu!
Tôi vội vàng ấn vào nick hắn, theo dõi, trạng thái của hắn đều được đăng vào năm năm trước, về sau giống như đã bỏ nick, không đăng nhập thêm lần nào.
Nhưng tôi vẫn thử ôm hy vọng nhắn cho hắn một loạt tin nhắn, nói với hắn tôi chính là người đen đủi kia, còn để lại cách liên lạc.
Tiếp tục kéo xuống dưới, không còn tìm thấy tin tức gì hữu dụng, tôi tắt trang mạng, lấy bút và vở ra ghi lại những phát hiện có ích.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, thế cho nên hiện tại dù tôi đã xác định Thu Nguyễn Nguyễn bị người giết chết, nhưng cũng không tìm thấy người nào để thu thập tin tức.
"Leng keng ——" điện thoại di động trên bàn reo lên, tôi cầm điện thoại nhìn, là tin nhắn báo tiền vào tài khoản của ngân hàng, hai vạn.
Không lâu sau, Triệu Nghị nhắn tin đến: “chuyển tiền cho cậu rồi đấy.”
Tôi lập tức gọi cho hắn một cuộc, hỏi hắn mang hài cốt của Thu Nguyễn Nguyễn đi đâu rồi, Triệu Nghị đánh trống lảng, không muốn nói cho tôi biết, tôi lo lắng nói:
- Anh zai, anh đừng làm vậy, hài cốt của cô ấy nhất định phải giao cho bà cụ Thu giải quyết, anh mau đem trả lại đi, tiền tôi chỉ lấy một nửa, được không?
Triệu Nghị bên kia trầm mặc một hồi, đáp:
- Việc này cậu đừng quan tâm nữa, cứ vậy đi.
Nói xong, hắn dứt khoát cúp điện thoại.
Tôi nhìn chằm chằm màn hình di động, đầu óc rối bời, nhìn khắp phòng một lượt, trong lòng thầm nghĩ, không biết có phải Thu Nguyễn Nguyễn đang ở góc nào đó trong này nhìn tôi chằm chằm không?
Tôi không giao được hài cốt cô ấy cho bà cụ Thu, cô ấy sẽ không trách tội tôi chứ? Với lại lúc trước Triệu Nghị nói tôi là người được Thu Nguyễn Nguyễn chọn, bọn họ hẳn là có quen biết…. nếu quen biết, vậy chắc không sao, Triệu Nghị có lẽ biết cách xử lý.
Tìm được cái cớ giúp bản thân an tâm, tôi tắt máy tính, sắp xếp lại tài liệu điều tra được, đi ngủ.
Ngày hôm sau tôi bị tiếng kèn Xô-na dưới tầng đánh thức, hôm nay hình như là ngày hạ táng bác Phùng.
Rời giường đi tới cạnh cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy con cái của bác Phùng đang quỳ gối dưới tầng gào khóc thảm thiết, khóc một lúc mới ôm di ảnh bác Phùng ra khỏi tiểu khu.
Đội ngũ không dài, người cũng không nhiều. Dù sao đang trong thời kỳ đặc biệt, chuyện kiểu này không được làm quá long trọng.
Tiếng kèn Xô-na từ từ xa dần, tôi dụi dụi mắt, xoay người đi vào nhà tắm rửa mặt.
Rửa xong mặt tôi đứng nhìn bản thân trong gương, tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, đây là tôi sao? tôi giơ tay chỉnh lại mái, ‘tôi’ trong gương cũng làm động tác giống hệt.
Không biết vì sao tôi cứ có cảm giác, người trong gương không phải là tôi, lại không nói được ra chỗ nào không giống. động tác của hắn mặc dù giống tôi như đúc, nhưng đôi mắt cứ nhìn tôi chằm chằm.
Cảm giác này khiến tôi thấy rất khó chịu, vì để xác định bản thân đã suy nghĩ nhiều, tôi tạo vài dáng đứng, ‘tôi’ trong gương cũng làm theo.
Tôi nhớ tới một câu nói trên mạng, chỉ cần chơi oẳn tù tì với gương, chơi vài ván là có thể biết người không gương có phải là mình hay không.
Vì thế tôi, tôi bắt đầu chơi ‘oẳn tù tì’ với bản thân mình trong gương.
Ván đầu tiên tôi ra đấm, trong gương cũng ra đấm.
Ván thứ hai tôi ra kéo, cũng thế, ván ba tôi ra bao, giống hệt, ván thứ tư tôi vẫn ra bao, nhưng ‘tôi’ trong gương lại ra kéo!