Chương 14: làm phép

- Cắm những nén hương tôi vừa bẻ vào nước lạnh.

Tôi nói.

- Hương có thể cắm vào nước lạnh à?

Người hầu có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Khi phát hiện hương có thể cắm thẳng tắp bên trong nước lạnh, tất cả mọi người ở đây đều cả kinh.

Chuẩn bị xong hết thảy, tôi đi đến bên cạnh chậu nước lạnh cắm hương, trong tay còn cầm một cái bật lửa.

Nhìn Tô Ly đang nằm trên sô pha, tôi không nóng không lạnh nói:

- Nếu không ra, đừng trách tôi không khách khí.

Nói xong, tôi bật máy lửa lên, chậm rãi tới gần hương trong chậu nước lạnh.

- A!

Tô Ly đau đớn kêu một tiếng.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một làn khói màu đen bỗng tản ra từ trên đỉnh đầu Tô Ly, mãi cho đến khi biến mất.

- Thần kỳ quá.

Có người nói.

Tôi cũng bị dọa sững người, mấy cái này tôi cũng chỉ mới đọc qua trên sách, không ngờ có một ngày lại phát huy được tác dụng.

Chẳng là, đang ở trước mặt nhiều người, tôi không thể biểu hiện ra ngoài rằng bản thân đang rất căng thẳng.

Hít một hơi thật sâu, tôi đứng lên ném bật lửa vào trong chậu nước:

- Những thứ này mang vất đi, tốt nhất là tìm một nơi đốt hết sạch.

Tô Ly từ từ hồi tỉnh, gương mặt tái nhợt dần hiện sắc hồng. cô ấy đau đớn ôm đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn những người trong biệt thự.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Tô lão gia vội vàng hỏi.

Tôi xoay người liếc nhìn cô Tô Ly, sau đó lại đưa lưng về phía cô ấy, giải thích với mọi người:

- Cô Tô Ly bị thứ không sạch sẽ ám lên người, tôi vừa dùng hương đút cho nó, sau đó lại dùng châm giữ chặt nó.bẻ hương thành ba dài hai ngắn sau đó đốt, là đang nguyền rủa. nếu tôi đốt hương lên, vậy thì con ma trú ngụ trong người cô Tô Ly sẽ bị nguyền rủa, nó đương nhiên không muốn, đành phải rời đi.

- Không tồi.

Người đàn ông mặc âu phục nhìn tôi, vỗ vỗ tay.

Nhưng Lâm phụ nhân thì lại tỏ ra bất mãn, cứ như tôi đã phá hủy chuyện tốt của bả.

Chẳng lẽ Tô Ly không phải là con gái của bà ta sao? thật khó hiểu, trong lòng nghĩ lần này xong đời rồi, bà ta không vui nhất định sẽ không nói cho tôi biết chuyện liên quan đến vụ hỏa hoạn sáu mươi năm trước.

Từ từ…. hỏa hoạn sáu mươi năm trước, phòng Tô Ly.

Tôi quay mạnh đầu lại nhìn Tô Ly đang ngồi trên ghế sô pha, lúc này cô ấy đã hoàn toàn bình thường, sau khi biết là tôi cứu cô ấy, ánh mắt cô ấy lóe qua ánh nhìn phức tạp.

Không thấy cảm kích à?

- Cậu đi đi.

Đúng như tôi đoán, Lâm phu nhân hạ lệnh đuổi khách.

- Lâm phu nhân.

Tôi vẫn còn ôm chút hy vọng cuối:

- Vụ cháy ở khách sạn sáu mươi năm trước thật sự rất quan trọng đối với tôi, phiền chị…..

Tôi còn chưa nói xong, hai cánh tay đã bị hai người hầu nam ôm chặt, lôi thẳng ra bên ngoài.

Tuyết bên ngoài giống hệt như tâm tình của tôi, giá lạnh lan khắp trên đất.

Tô Ly cũng đi theo, thấy tôi mất hồn mất vía, cô ấy cho tay vào túi của tôi, lấy điện thoại của tôi ra.

Điện thoại của tôi không cài mật mã, cô ấy gõ gõ mấy cái trên màn hình, lại đưa đến trước mặt tôi:

- Kết bạn WECHAT đi, không phải anh muốn biết chuyện về vụ hỏa hoạn sáu mươi năm trước à? Tôi biết.

Tô Ly là một mỹ nữ da trắng mặt xinh chân dài, kể cả là vừa rồi cô ấy hơi mất hình tượng, nhưng sau khi khôi phục lại bình thường, nhìn cô ấy vẫn rất cuốn hút.

Một người đẹp như vậy chủ động cầm điện thoại tôi kết bạn WECHAT, trái tim tôi bỗng đập liên hồi.

- Ngơ ra đó làm gì? tìm một chỗ, anh muốn biết gì tôi đều nói hết với anh.

Tô Ly nhướn mày, đi đến bên đường cái giơ tay bắt taxi.

Cô ấy chọn một quán cà phê sang trọng, trong quán còn có một người đàn ông đeo khẩu trang đang chơi đàn dương cầm.

- Chào anh chị, hiện tại tình hình dịch bệnh khá nghiêm trọng, nếu muốn dùng trong quán, vậy xin bao phòng.

Một cô gái mặc quần áo phục vụ tiến lên nghênh đón, dẫn chúng tôi lên một căn phòng nhỏ trên tầng hai.

Dù trong phòng đã đốt trầm hương, nhưng tôi vẫn ngửi thấy mùi nước khử trùng.

Gọi xong đồ, Tô Ly tháo khẩu trang xuống, đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi:

- Hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi.

Tôi bị cô ấy nhìn như vậy có hơi ngượng ngùng:

- Tiện tay mà thôi.

- Anh tìm hiểu rất kỹ về phương diện này, chắc cũng am hiểu nhiều về những chuyện kỳ lạ hả?

Cô ấy hỏi.

- Không phải am hiểu, là buộc phải như vậy.

- Ồ!

Tô Ly như có chút đăm chiêu gật gật đầu, cô ấy thay đổi tư thế, dựa lưng lên chiếc ghế phía sau:

- Cổ đông đầu tiên của khách sạn Long Vực là ông nội tôi, sau lại chuyển cho mẹ tôi, nhưng…

Nói đến đây, đôi mắt đẹp của Tô Ly bỗng tối lại, ngữ khí cũng trầm xuống:

- Vụ hỏa hoạn sáu mươi năm trước không phải chuyện ngoài ý muốn, là hành vi của con người!

- Tôi nghe ông nội nói, ngày xảy ra hỏa hoạn, ông vừa họp hội đồng xong, đang xuống tầng, phát hiện trên tầng thượng có tiếng bước chân, còn rất có tiếu tấu, vì thế ông một mình đi lên xem xét, kết quả cửa đi lên tầng thượng đã bị khóa chặt, nhưng nhìn qua khe hở giữa cửa sắt, vẫn có thể thấy một đám đàn ông mặc quần áo khoác đen rộng đứng thành một vòng, ở giữa vòng vây đặt một thứ đồ tròn tròn, dưới đất còn có trận pháp dùng máu tươi để viết, những người đó đi xung quanh vòng vây, trong miệng lẩm nhẩm những câu thần chú.

- Bọn họ đang làm phép.

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.

Tô Ly gật đầu:

- Không lâu sau đó, khách sạn bị cháy, những người kia cũng biết mất, ông ngoại tôi may mắn chạy thoát khỏi khách sạn, về sau ông điều tra ra được những câu thần chú đó, là tiếng Nhật.

Tôi nhíu mày, chống tay lên cằm suy nghĩ:

- Tôi cảm thấy thần chú chỉ là một mặt, có lẽ đã có người phóng hỏa ở tầng dưới.

- Tôi cũng thấy thế, nhưng những lời ông nội tôi nói không có chứng cớ xác thực. với lại người cũng chết rồi, sự việc chỉ có thể bỏ đó.

Tô Ly nói xong câu này, nhân viên bưng cà phê và đồ điểm tâm vào.

Tôi suy nghĩ một lát, nhìn cô ấy:

- Cô không thấy chuyện hôm nay có chút liên quan đến vụ hỏa hoạn sáu mươi năm trước à?

Cái tay đang cầm điểm tâm của Tô Ly dừng lại một chút, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi tiếp tục:

- Hôm nay tôi nhìn thấy trong phòng ở tầng ba của cô, hiện lên các bóng đen, nghĩ kỹ thì, đó hẳn là những người bị chết cháy khi ấy.

- Phòng tôi ở tầng một….

…..

Đồ vừa gọi còn chưa ăn được miếng nào, tôi đã bị Tô Ly kéo ra khỏi quán cà phê, bắt xe quay về biệt thự nhà cô ấy.

Trong thời gian chúng tôi rời đi, trong ngoài biệt thự đã được người hầu dọn dẹp xong một lượt.

Tôi Ly kéo tôi lên thẳng tầng ba, đạp mạnh cửa, nhưng bên trong trống trơn sạch sẽ không có gì.

- Ai từng tiến vào căn phòng này?!

Tô Ly xoay người, đi đến lan can chỗ hàng lang thét to.

Đám người hầu nghe thấy đều lắc đầu, nói ngoài phòng khách và sân ngoài ra, trong phòng đều chưa có người tới quét dọn.

- Ý tôi là, ai từng vào căn phòng này, động vào đồ của tôi!

Tiếng nói của cô ấy trở nên nghèn nghẹn, ánh mắt rơi lên trên người của một cô gái đang ngồi trong phòng khách tầng một.