Chương 7.
Rốt cuộc có thể ăn được đồ ăn mỹ vị!! Tay nghề của Quân Duệ Ngôn tay nghề thật sự là làm người ta không đành lòng nhớ lại.
Nhẹ nhàng sờ sờ mũi, Quân Duệ Ngôn không tiếng động cười cười, bộ dạng Minh Nguyệt nhìn những quán đồ ăn đến chảy ra nước miếng thật sự quá thú vị, đối lập với ánh mắt ghét bỏ lúc trước dành cho hắn, Quân Duệ Ngôn khó được vì tay nghề ‘khiếm tốn’ của mình mà hổ thẹn một chút.
Mấy thứ này giá cả cũng thực tiện nghi, Quân Duệ Ngôn rất hào phóng cho Chu Lỗi ăn từ bên này đường sang bên kia đường. May mắn bụng yêu thú tiêu hóa tương đối tốt, bằng không Quân Duệ Ngôn cũng thật lo lắng Chu Lỗi có thể bị no chết hay không.
Ăn một bụng no căng, Chu Lỗi thích ý phe phẩy đuôi, đi theo phía sau Quân Duệ Ngôn.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời đã tối, Quân Duệ Ngôn quay đầu nói với Chu Lỗi, “Minh Nguyệt, hôm nay chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai lại mua ít đồ vật, sau đó sẽ về Lăng Không Sơn.”.
“Uông!” Chu Lỗi lên tiếng, trong lòng lại đang nói, ngươi đương nhiên muốn ở lại một đêm, nếu không sao có thể gặp được yêu trong số mệnh đây. ╮, ╯▽╰, ╭.
Quân Duệ Ngôn cất tốt túi Càn Khôn, mang theo Chu Lỗi đi đến khách điếm duy nhất trong trấn.
Mới vừa tiến vào khách điếm, liền gặp ngay một vị bạch y nữ tử.
Nữ tử này thoạt nhìn cùng Quân Duệ Ngôn không sai biệt lắm, bộ dáng khoảng 17, 18 tuổi, mi mục như họa, mắt hàm xuân thủy, dáng vẻ yêu kiều. (tui chém đó, mệt với mấy câu tả người ghê)
Chỉ là lúc này mặt nàng lại chứa vài phần không kiên nhẫn, thời điểm nhìn thấy Quân Duệ Ngôn, giữa mày nhẹ nhàng nhíu nhíu, tuy không rõ ràng, nhưng không tránh được đôi mắt Quân Duệ Ngôn.
Quân Duệ Ngôn vẫn như cũ thái độ ôn hòa, không dấu vết đánh giá đối phương vài lần, đối phương mặc trên người chính là váy Lưu Quang, chân đi ủng Đặng Ly Vân, trên đầu cài Chu Thoa, ngọc bội bên hông toàn bộ đều là pháp khí thượng phẩm. Hơn nữa, phía sau còn có bốn gã hộ vệ khí thế trầm ổn đi theo, thực rõ ràng, thân phận thiếu nữ này không bình thường, ít nhất, là người mình không thể trêu chọc.
Yên lặng thu hồi ánh mắt, Quân Duệ Ngôn ôn hòa có lễ tránh đường. Thời điểm ánh mắt nữ tử chạm đến Chu Lỗi có hơi hơi cứng đờ, trên mặt rõ ràng toát ra biểu tình chán ghét.
Chu Lỗi ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn lại mình, lông mao trắng tinh này dính vào một tầng nước bùn đen hôi, còn có mấy chỗ bởi vì chiến đấu cùng Linh Tín Xà mà có chút trọc, lúc này hắn thoạt nhìn đích xác không giống bộ dáng của Khiếu Nguyệt Thiên Lang uy phong lẫm lẫm, ngược lại càng giống như là một con cẩu bị rụng lông.
Có chút chật vật.
Chu Lỗi yên lặng nghĩ, nhưng nghĩ đến vị nữ tử trước mắt này chính là nữ chủ, hắn vẫn là nhịn không được muốn lại gần nhìn kĩ một chút.
Không nghĩ tới hắn mới vừa mới bước tới hai bước, một người hộ vệ từ phía sau nữ tuer kia đột nhiên hét lớn một tiếng, “Cút ngay!”.
Một cổ uy áp trầm trọng đột nhiên rơi xuống trên người Chu Lỗi, hai chân Chu Lỗi run lên, toàn thân như muốn nổ tung.
“Dừng tay!” Quân Duệ Ngôn ánh mắt phát lạnh, lạnh giọng quát.
“Lưu thúc!” nữ tử kia ôn nhu mở miệng, ngữ điệu tùy mềm nhẹ, nhưng lại không có phép từ chối.
“Tiểu thư.” Nam tử trung niên sợ hãi thu hồi uy áp.
Ánh mắt nữ tử bình thản nhìn hắn một cái, “Cha ta cho các ngươi đi theo ta, là để các ngươi lấy thế áp người sao?”.
“Không dám!” nam tử trung niên lập tức quỳ một gối xuống đất nói.
Nữ tử không nói chuyện, chỉ là sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt khi chạm đến vẻ ngoài tuấn mỹ Quân Duệ Ngôn, trong nháy mắt có chút thất thần.
Tu chân giới cũng không thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng Quân Duệ Ngôn lại có một cái gì đó hấp dẫn ánh mắt người khác, lại có lễ độ, khí chất. Hơi thở của hắn thập phần bình thản, làm người khác sinh ra một loại cảm giác muốn thân cận, hơn nữa trên mặt hắn là ý cười ấm áp, làm người cao ngạo như nàng cũng nhịn không được thoáng thất thần. (tui:…)
“Tiểu thư?” hộ vệ phía sau tuy rằng thu hồi uy áp, nhưng khí thế vẫn như cũ chặt chẽ khóa trên người Chu Lỗi.
Lông mao toàn thân Chu Lỗi đều dựng thẳng lên, rất giống một cục bông lớn, hai mắt hắn t lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn tên hộ vệ kia, cái đuôi gắt gao kẹp giữa hai chân, quỳ rạp trên mặt đất, rắm cũng không dám phóng.
Động. Không động đậy.QAQ.
Chu Lỗi chỉ cảm thấy toàn thân đều nổi một tầng da gà, bị ánh mắt của tên hộ vệ kia nhìn chằm chằm, phảng phất như có lưỡi dao sắc bén treo trên đỉnh đầu, tùy thời đều có thể rơi xuống.
Từ khi xuyên qua đến bây giờ, đây là lần đầu tiền hắn cảm giác được rõ ràng, thế giới này nhiều nguy hiểm, giết người đoạt bảo đều là chuyện thường thấy, càng đừng nói là giết một con linh thú.
Từ khi xuyên qua đến giờ, sâu trong nội tâm hắn đều cho rằng mình biết rõ cốt truyện, có thể tùy ý mở bàn tay vàng, nhưng lúc này những ý nghĩ đó của hắn đều bị cổ khí thế rõ ràng đánh nát hoàn toàn, hắn hiện tại chân thật cảm thấy, cho dù là ở bên người nam chính, cũng không đại biểu là tuyệt đối an toàn.
Hắn tin tưởng, trên thế giới này, nam chủ khả năng sẽ không chết, bởi vì hắn chính là nam chính, nhưng linh sủng của hắn cũng không nhất định, huống chi là theo cốt truyện ‘hắn’ đãng lẽ ra phải chết trên tay Quân Duệ Ngôn, hiện tại vì hắn xuất hiện mà trở thành linh sủng của Quân Duệ Ngôn.
Chu Lỗi, QAQ, ông trời! Cầu buông tha.
“Vị đạo hữu này, ta thay hộ vệ của ta xin lỗi ngươi.” Liễu Thi Hàm hơi hơi rũ mắt, gương mặt nhiễm một mạt ửng đỏ, ôn nhu nói.
Tên hộ vệ bị gọi là Lưu thúc kia ánh mắt liền trở nên không tốt, tựa hồ đối với việc tiểu thư phải xin lỗi tiểu tử này cảm thấy rất bất mãn.
Quân Duệ Ngôn vẫn như cũ một mạt ôn hòa, tươi cười treo trên mặt, nhưng lại không chạm tới đáy mắt, “Không sao, chỉ là không biết Minh Nguyệt như thế nào đắc tội nhị vị?”.
Liễu Thi Hàm nhìn thoáng qua Chu Lỗi đang kẹp chặt cái đuôi nức nở bò phía sau Quân Duệ Ngôn, đuôi lông mày nhẹ nhàng run rẩy một chút, “Tiểu nữ tử từ nhỏ đối với loại linh thú nhiều lông có chút sợ hãi, hộ vệ của ta bất quá là quá mức lo lắng thôi.”.
Quân Duệ Ngôn ánh mắt dừng trên người Chu Lỗi người đầy bùn đất, trong lòng cười lạnh, “Chỉ sợ không chỉ có sợ linh thú nhiều lông mà là càng ghét bỏ chúng ta trên người dơ bẩn đi.”
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Quân Duệ Ngôn sẽ không ngốc đến nổi biểu lộ ra trên mặt, nữ tử trước mắt tuy rằng chỉ có luyện khí tầng tám, nhưng hộ vệ kia tu vi hắn lại nhìn không thấu. Tuy rằng không rõ thực lực của đối phương, nhưng tên hộ vệ kia phóng xuất uy áp đủ để hắn ý thức được giữa hai người chênh lệch bao nhiêu.
“Như thế là ta không phải.” Quân Duệ Ngôn nghe vậy, xoay người lạnh giọng nói với Chu Lỗi vất vả giấu mình phía sau hắn, “Minh Nguyệt, còn không mau xin lỗi đạo hữu này.”.
“Uông!” Chu Lỗi lòng tràn đầy ủy khuất, hắn chỉ muốn lại gần một chút để xem nữ chủ ra sao, nhưng không ngờ sự thật hung tàn làm hắn suýt chút nữa bỏ mạng. Dù sao người này sớm hay muộn thì về sau cũng sẽ cùng Quân Duệ Ngôn ở bên nhau, ngươi sợ cái con khỉ gì mà động vật có lông a!.
Liễu Thi Hàm mắt hạnh trợn lên, tựa hồ không nghĩ tới Quân Duệ Ngôn cư nhiên sẽ bảo linh thú của hắn xin lỗi mình, hơn nữa Khiếu Nguyệt Thiên Lang cao lớn vẻ mặt ủy khuất kêu gâu gâu, làm nàng cũng thật buồn cười, xì một tiếng bật cười.
“Chuyện này, đều là hộ vệ ta sai, hắn quá mức khẩn trương.” Liễu Thi Hàm hơi hơi gật đầu, hướng Quân Duệ Ngôn cười nói.
Quân Duệ Ngôn chỉ cười không nói, hai người tầm mắt đan xen, một cổ ái muội nhàn nhạt lưu chuyển.
Chu Lỗi yên lặng cho Quân Duệ Ngôn một like, tuy rằng không có tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nam chủ vẫn như cũ thành công hấp dẫn ánh mắt của nữ chủ.
Đừng tưởng rằng cúi đầu hắn liền nhìn không được biểu tình thẹn thùng của nữ chủ, từ góc độ này của hắn, nhìn không sót một cái gì.
“Vị đạo hữu này, tại hạ là Liễu….”.
“A! Các ngươi cư nhiên còn chưa đi, vừa lúc, vậy đừng đi nữa!”.
Không đợi nữ chủ nói ra tên của mình, từ phía xa một nam tử thân mặc áo bào trắng, trên mặt bầm tím đi đến. Theo phía sau hắn là một đại hắn thô cao, tên đại hán kia đi chân trần, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, Quân Duệ Ngôn nhìn không ra tu vi của hắn, nhưng cảm giác tên đại hán này tựa hồ so với hộ vệ kia kém hơn một chút.
Tên nam tử trên mặt bầm tím kia tựa hồ có chỗ dựa vào, kiêu ngạo mắng to, “Tiện nhân! Tiểu gia coi trọng ngươi đó là vinh hạnh của ngươi, nếu thông minh, liền lập tức cùng tiểu gia hồi Lăng Tiêu Môn làm tiểu thiếp thứ 19 của tiểu gia, bằng không. Hừ hừ.”.
Chu Lỗi chớp chớp mắt, tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân vì có hắn nên không còn bây giờ lại xuất hiện? Vị tu nhị đại* xui xẻo này bị đánh một lần còn không thỏa mãn, cư nhiên còn tới tìm đánh lần thứ hai?. (* tợ như phú nhị đại vậy ó)
Quả nhiên là không tìm đường chết sẽ không chết.
Hộ vệ của người ta đều là tu sĩ Kim Đan kỳ hậu, chỗ dựa lớn nhất của ngươi là gia gia ngươi bất quá cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, loại địa vị này ngươi là người có thể chọc đến sao?.
Bất quá.
Chu Lỗi nhìn Quân Duệ Ngôn, lại nhìn đại hán chân trần kia, yên lặng vì Quân Duệ Ngôn thắp một cây nến.
Nguyên văn thì đùa giỡn nữ chủ chỉ có tên tu sĩ tu nhị đại kia, mà tên tu nhị đại hiện tại mới chỉ có tu vi luyện khí tầng năm, Quân Duệ Ngôn là kiếm tu Luyện Khí tầng bảy, ngược hắn là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại tên đại hán kia ít nhất cũng có tu vi Trúc Cơ kỳ trở lên, cái danh anh hùng này chỉ sợ không dễ làm.
“Tiểu tặc lớn mật! Cư nhiên khẩu xuất cuồng ngôn!” Lưu thúc giận tím mặt, một thân uy áp Kim Đan kỳ mênh mông phóng ra, nháy mắt đè trên người tu nhị đại cùng đại hán kia.
Tu nhị đại tức khắc bị đè trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, đại hán kia tuy rằng không thê thảm như vậy, nhưng ánh mắt nhìn nam nhân trung niên cũng mang theo hoảng sợ vạn phần.
Kim Đan. Đây là tu sĩ Kim Đan kỳ!.
Chu Lỗi quay đầu xin lỗi nhìn Quân Duệ Ngôn, hắn thật sự không phải cố ý, ai có thể nghĩ đến bất quá là ăn nhiều thêm chút đồ vật, cư nhiên đem màn anh hùng cứu mỹ nhân bỏ lỡ,,,з” ∠, may mắn Quân Duệ Ngôn không biết chuyện này, bằng không.
Chu Lỗi ở trong lòng âm thầm quyết định, hắn tuyệt không sẽ đem chuyện này tiết lộ cho Quân Duệ Ngôn biết một chút xíu nào!.
Mắt thấy tên hộ vệ kia đại phát thần uy, chỉ bằng uy áp liền đem tu nhị đại kia tra tấn đến chết khiếp, Chu Lỗi vẻ mặt tiếc nuối chứng kiến mọi việc, chậc chậc, thật đáng tiếc, nếu là Quân Duệ Ngôn ra tay, nhất định sẽ đem quần áo đối phương đánh nát, hắn đã lâu không nhìn thấy nam nhân trần truồng, thật vất vả mới có một cơ hội, còn bị chính hắn bỏ lỡ OJZ.
“Minh Nguyệt, đi thôi.”.
n? Chu Lỗi quay đầu lại, phát hiện Quân Duệ Ngôn căn bản không đi xem sự tình phát sinh bên kia, ngược lại vỗ vỗ hắn đầu, mang hắn đi về hướng khách điếm.
Chu Lỗi,, ⊙ o ⊙, a! Chờ, chờ một chút! Ngươi còn chưa cùng nữ chủ trao đổi tên đâu, nhue thế nào đã đi rồi?.
-----------------------
Tui: Mừng ngày 2/9 muộn tặng mọi người thêm 1 chương. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^