Chương 6: Linh Thú Công Lược - Mặc Vũ Yên Dạ

Chương 6.

Nhớ kỹ! Quân Duệ Ngôn là của nữ chủ! Chu Lỗi, ngươi đều đã biến thành cẩu như thế nào cái tật háo sắc còn không bỏ!!.

Đúng vậy. Ta đã biến thành cẩu, nhưng cũng không thể đi tìm cầu khác nói chuyện yêu đương đi. Ai khi ở cạnh mỹ nam đều muốn được hưởng chút phúc lợi cũng không quá phận đúng không!.

Nghĩ thông suốt, Chu Lỗi liền yên tâm thoải mái mà thưởng thức mỹ nam trước mắt.

Quân Duệ Ngôn vóc người thon dài, dung nhan tuấn mỹ, trang phục bình thường của đệ tử môn phái mặc trên người hắn có vài phần khí thế xuất trần.

Chu Lỗi nhìn nhìn, nhịn không được mà chảy nước miếng, nima vì sao hảo nam nhân như vậy không phải gay a! Quá làm người ta bi phẫn.

n?.

Bị ánh mắt ‘ nóng rực ’ nhìn chằm chằm trong thời gian dài, Quân Duệ Ngôn thần thức mẫn cảm, tự nhiên sẽ không hoàn toàn không phát hiện, chỉ là khi hắn quay đầu lại nhìn liền dở khóc dở cười nhìn cẩu ngốc nhà hắn đang nhìn hắn ‘âu yếm’, bên khóe miệng còn có vệt nước miếng nhỏ khả nghi, hắn … đỡ trán.

Minh Nguyệt đây là đang đói bụng sao? Nhưng đói bụng thì sao lại nhìn mình chằm chằm a?.

Quân Duệ Ngôn phát hiện, hắn thật là càng ngày càng không hiểu tâm tư yêu thú nhà mình.

Trong nháy mắt Chu Lỗi đối mắt với tầm mắt của Quân Duệ liền chột dạ dời mặt, trong đầu YY với nam chính tiểu thuyết cái gì, hắn thật sự thiếu làm, thời điểm khi đối mặt với người này hắn vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng a?.

“Minh Nguyệt, ngươi đói bụng sao?” Quân Duệ Ngôn hòa nhã nói.

Đói? Chu Lỗi ngẩn người, ngay sau đó mới phản ứng lại, vội vàng dùng chân trước xoa xoa khóe miệng .

Sát! Quả nhiên ướt!.

Nima thân thể Khiếu Nguyệt Thiên Khuyển này sao lại tốt như vậy! Phản úng chảy nước miếng thế nào lại nhanh như vậy!!.

“Uông!”, không đói bụng!, Chu Lỗi hung tợn trả lời.

Hoàn toàn không thể lý giải cảm xúc chột dạ của Chu Lỗi, Quân Duệ Ngôn nhún vai, xoay người tiếp tục xem xét những pháp khí khác.

Chu Lỗi hậm hực nằm xuống, trong đầu cho mình mấy bàn tay, cho ngươi YY này, cho ngươi não bổ này! Lúc nãy cũng quá mất mặt đi! Làm trò trước mặt người ta, còn chảy nước miếng, Chu Lỗi ngươi đáng tội chết aaaa!!.

Trên giá, mỗi loại pháp khí đều yêu cầu để lại ấn ký linh hồn, Chu Lỗi rất nhàm chán a, lại bắt đầu đi xung quanh xem xét.

n? Hắn tổng cảm thấy giống như đã quên cái gì, Chu Lỗi cân nhắc nửa ngày, bừng tỉnh đại ngộ, hắn vừa rồi không phải muốn đi xem cái viên cầu kia sao? Hắn như thế nào lại quên a!.

Dùng móng vuốt dùng sức cho mình một cái tát, Chu Lỗi cảm thấy đầu óc mình thật sự là càng ngày càng kém, loại sự tình này cũng có thể quên!.

Quân Duệ Ngôn đứng đưa lưng về phía Chu Lỗi, nhưng không bỏ qua hành động ngốc ngốc đó của hắn, nhịn không được kéo kéo khóe miệng.

Nhảy đến bên cạnh cái giá, làm lơ ánh mắt nghi hoặc của Quân Duệ Ngôn, Chu Lỗi tùy tiện bò trên mặt đất.

Muốn nói khi biến thành cẩu lúc nào là tốt nhất chính là lông trên người rất dày, không cần lúc nào cũng mang theo đệm, mặc kệ là nằm dưới đất cũng có lấp lông giữ ấm.

Quân Duệ Ngôn hiểu lầm là Chu Lỗi cố ý chạy đến nằm bên cạnh mình là vì không muốn cách hắn quá xa, tâm tình tức khắc sung sướng cười cười.

Mà lúc này, Chu Lỗi không bị tươi cười của hắn làm u mê mờ mắt nữa, ngược lại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm viên cầu dưới cái giá.

Nói thật, viên cầu kia trên mặt có một lớp bụi đất dày, vừa nhìn liền biết đã đặt ở đây rất nhiều năm. Nhưng Chu Lỗi lại có thể cảm giác được, hắn đối với viên cầu kia luôn có một loại lực hấp dẫn kỳ lạ, làm hắn không cách nào dời mắt đi được.

Ngẩng đầu nhìn nhìn, Quân Duệ Ngôn đã cầm lấy kiện pháp khí thứ tư, lúc này đang tập trung tinh thần lưu lại ấn ký trên đó, cũng không có chú ý tới mình. Chu Lỗi nhịn không được vươn móng vuốt, cố sức chụp lấy viên cầu kia.

Vuốt thịt cẩu mềm mum múp, không linh hoạt được như nhân loại, Chu Lỗi hao phí công sức thật lớn đều là đem viên cầu đẩy đến xa hơn.

Tức giận, Chu Lỗi bắn ra móng vuốt, hai cái móng vuốt dùng sức ôm lấy.

Ngao! Đau quá!.

“Minh Nguyệt, sao thế?” Quân Duệ Ngôn nghe được Chu Lỗi hô đau, quan tâm hỏi.

Chu Lỗi nước mắt lưng tròng nhìn móng vuốt của mình, hắn tự lấy móng vuốt làm mình bị thương, loại sự tình ngu ngốc này hắn sẽ nói ra sao!!.

Hắn yên lặng xoay mặt qua, ý tứ truyền đạt chính là ‘Ta không có việc gì’.

Quân Duệ Ngôn nhướng mày, chậc, dù sao linh thú này của hắn thường xuyên làm nhiều chuyện ngoài dự đoán, hắn đã thấy nhiều không trách. ╮, ╯▽╰, ╭.

Chu Lỗi hung tợn nhìn chằm chằm viên cầu kia, nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, hại ca bị thương, xem ca làm sao dạy dỗ ngươi!!.

Vô tội nằm cũng trúng đạn tiểu viên cầu, ╮, ╯╰, ╭.

Lại lần nữa cố sức đi lấy viên cầu kia, nhưng Chu Lỗi phí sức chín trâu hai hổ vẫn là không lấy được.

Quăng ngã! Đổi móng vuốt khác tiếp tục!.

Chu Lỗi dùng móng vướt khác thay cho móng vuốt vừa rồi mới bị thương, toàn bộ thân thể tràn đầy sức lực duôi về phía trước.

Quân Duệ Ngôn trong lúc vô ý liếc mắt nhìn Chu Lỗi một cái, lập tức bị động tác của hắn làm sợ ngây người!.

Lúc này, bốn chân câu của Chu Lỗi cong lại, cằm để sát trên mặt đất, chân trước ra sức kều kều phía dưới cái giá, hai cái chân sau cũng không ngừng di chuyển, thoạt nhìn rất giống một con ếch xanh bị đè bẹp.

Quân Duệ Ngôn yên lặng xoay mặt đi, trong lòng không ngừng lặp lại, Thấy nhiều không trách, đây là điều bình thường.

Mắt thấy móng vuốt mình đụng được viên cầu kia, Chu Lỗi liền hưng phấn, hai chân dùng sức, chân trước hướng phía trước cố định lại viên cầu, dùng móng vuốt đè nó trên mặt đất.

Tốt rồi! Kế tiếp chính là lấy nó ra!.

Chu Lỗi tự cổ vũ cho mình trong lòng, nhưng nhanh chóng hắn liền cảm giác được có điểm không thích hợp.

Cái viên tiểu kia khi tiếp xúc với máu tươi trên móng vuốt của hắn nháy mắt liền đột nhiên biến mất.

Chu Lỗi,, ⊙ o ⊙, !.

Hắn vội vàng đem móng vuốt thu trở về, lại tìm một vòng phía dưới cái giá. Không có, thật không có! Như thế nào có khả năng??

Chu Lỗi không hiểu ra sao nhìn mặt đất trống rỗng, trong lòng vô cùng nghẹn khuất, viên tiểu cầu này là cố ý tới đùa giỡn hắn đi! Hắn phí công sức lớn như vậy, thật vất vả mới sờ được nó, vậy mà tiểu cầu cư nhiên biến mất.

Biến mất?

Không đúng!.

Chu Lỗi bừng tỉnh đại ngộ, nơi này chính là thế giới tu chân, lấy máu nhận chủ gì đó là rất bình thường!.

Hắn cẩn thận nhìn nhìn móng vuốt của mình, lông mao trắng tinh có dính một chút vết máu, móng vuốt sắc bén vẫn co duỗi tự nhiên được, ân? Móng vuốt còn có thêm một lớp bụi, lát nữa phải ra ngoài tẩy sạch mới được. Không đúng, lại lạc đề.

Khụ khụ, nhìn nửa ngày, cũng không nhìn được trên móng có hoa văn, ấn ký linh tinh gì đó. Nghĩ nghĩ, hắn quỳ rạp trên mặt đất, đem tâm thần chìm vào bên trong thức hải của mình.

Chu Lỗi nghệch mặt, nhìn viên cầu kia vui sướng bay tới bay lui bên thân thể đang bị phong ấn của mình.

Dùng sức lau mặt một phen, Chu Lỗi mặt vô biểu tình nghĩ, Đến đây đi đến đây đi, dù sao không gian thức hải của ca rất lớn, thêm chừng đó đồ vật cũng không chật đi được.

Từ thức hải đi ra, Chu Lỗi phát hiện Quân Duệ Ngôn đã đem mấy kiện pháp khí đều thu lại.

“Chúng ta đi thôi, Minh Nguyệt thật đúng là phúc tinh của ta.” Quân Duệ Ngôn cười tủm tỉm nói.

Chu Lỗi bình tĩnh gật gật đầu, không sai, có ca ở đây, ca bao ngươi các loại cơ duyên không ngừng.

Quân Duệ Ngôn nhìn Chu Lỗi vẻ mặt đương nhiên gật đầu, nhịn không được cười ha ha. Từ khi thu Minh Nguyệt làm linh sủng, hắn cảm thấy số lần mình cười, so với hai năm trước cộng lại còn nhiều hơn.

Dùng sức xoa xoa đầu Minh Nguyệt, cố ý đem ‘kiểu tóc’ soái khí của hắn xoa thành một đoàn lông rối loạn.

“Gâu, gâu gâu!”, kiểu tóc của ca!, Chu Lỗi phẫn nộ quát.

Quân Duệ Ngôn ý cười dạt dào, thậm chí nhịn không được hôn đầu Chu Lỗi một cái.

Chu Lỗi tức khắc bị hành vi này của hắn làm đỏ mặt, may mắn trên mặt hắn lông tương đối dày, bằng không thật sự là dọa người!.

Hai người một đường đi ra, may mắn là không gặp được yêu thú nào vượt qua tam cấp nữa. Với yêu thú tam cấp, thậm chí không cần Quân Duệ Ngôn ra tay, Chu Lỗi liền trực tiếp thu phục.

Ước chừng đi bộ cả ngày, lúc mặt trời buông xuống bọn họ cũng đến được bên ngoài rừng rậm

“Được rồi nơi này an toàn.” Quân Duệ Ngôn thở phào một hơi. Tuy rằng bên ngoài Kỳ Vân sơn mạch sẽ không có yêu thú cao cấp, nhưng số lượng tu sĩ lại không ít. Loại sự tình tu sĩ giết người đoạt bảo ở đây rất bình thường, hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng bảy, gặp được một người có tu vi Trúc Cơ kỳ mà nói sẽ rất nguy hiểm.

Bất quá, bên cạnh rừng rậm an toàn hơn nhiều, nơi này nhiều người nhiều chuyện, đặc biệt là còn khinh bỉ hắn trên người còn ăn mặc trang phục đệ tử của Lăng Không Kiếm Môn, trừ phi là cố ý khiêu khích Lăng Không Kiếm Môn, nếu không hắn vẫn tương đối an toàn.

So với Quân Duệ Ngôn thở phào, Chu Lỗi hưng phấn đến nỗi tim muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài!.

Chính là nơi này! Chính là ở trấn nhỏ cách Kỳ Vân sơn mạch không xa! Nam nữ chính ở đó gặp được nhau, tuy rằng là tiết mục cẩu huyết cũ kỹ anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cái loại cảm giác nhất kiến chung tình, gặp lại khuynh tâm này làm Chu Lỗi hâm mộ đến phải khóc.

Mà hiện tại, hắn lập tức sẽ thấy được một màn kinh điển này, hắn khẩn trương đến nhịn không được muốn cào tường.

“Minh Nguyệt, ngươi làm sao thế?” Quân Duệ Ngôn khó hiểu nhìn Chu Lỗi, từ lúc bắt đầu ra khỏi rừng rậm, Minh Nguyệt liền trở nên có chút không thích hợp, điều này làm Quân Duệ Ngôn không khỏi có chút lo lắng.

“Uông!”, không có việc gì, lão tử chính là cao hứng., Chu Lỗi tự nhiên không thể đem lời nói thật nói cho hắn biết, đành phải tùy tiện lừa gạt cho qua.

Quân Duệ Ngôn không dấu vết nhíu mày, thực nhanh lại buông lỏng, linh thú này của hắn không giống linh thú của người khác, bất quá không quan trọng, một ngày nào đó, hắn có thể khám phá ra toàn bộ bí mật của nó!.

Một người một khuyển cứ như vậy nhàn nhã đi vào trấn nhỏ, Chu Lỗi phảng phất giống như Lưu bà ngoại tiến Đại Quan Viên*, tò mò nhìn khắp nơi.

*Không biết là gì luôn @@

Thị trấn này là nơi các tu sĩ thường lựa chọn để làm một ít buôn bán, một nửa các cửa hàng ở đây đều là do các môn phái lớn nhỏ mở.

Loại hình đầy đủ hết, bán tài liệu, bán pháp khí, bán đan dược, trên cơ bản là muốn mua cái gì đều có thể mua được cái đó.

Quân Duệ Ngôn rất quen thuộc đem túi Càn Khôn chứa nội đan, da lông, thịt linh thú cũng đồ vật linh tinh đã được xử lý tốt bán đi, tổng cộng đổi được hai trăm sáu mươi tám khối linh thạch hạ phẩm.

Sờ sờ linh thạch, Quân Duệ Ngôn an tâm mỉm cười, những tạp vật đó có thể đổi được nhiều linh thạch như vậy, lát nữa hắn cũng mang những pháp khí vô dụng bán đi, như vậy khả nắng có thể để hắn chống đỡ đươc ba năm để chuyên tâm tu luyện.

Ra khỏi cửa hàng thu mua tài liệu, Quân Duệ Ngôn mang theo Chu Lỗi quẹo vào một hẻm nhỏ, ngoài dự đoán, bên trong hẻm nhỏ có rất nhiều người, hơn nữa hai bên hẻm nhỏ đều là thức ăn vặt tràn đầy màu sắc.

Bánh cuốn, bánh cam, mì sợi, tào phớ, rõ ràng đều là một ít đồ ăn bình thường, nhưng Chu Lỗi lại cảm thấy lệ rơi đầy mặt.