Chương 4: Lạc Thiên
Sau khi được xuất viện ra về, hay nói đúng hơn là tự ý bỏ về…. vốn là tình hình của Hải các bác sĩ bảo cần phải ở lại để mà có thể chuẩn đoán tình hình thì Lạc Ngọc Ánh lại không chịu, nàng không tin tưởng vào tay nghê của những người này nàng vốn có bằng tiến sĩ ngành y đấy nên nàng quyết định về nhà tự mình sẽ chăm sóc Hải. Trước sự quyết liệt của Ánh thì các bác sĩ cùng Thúy cũng đành chịu để cho Hải xuất viện sớm về nhà dưỡng thương với điều kiện là phải báo cáo hàng tuần cho họ.
Từ đó đến nay trải qua 3 ngày rồi, nay đúng giữa tháng âm. Sau khi ăn bữa tiệc chay mà Ánh đích thân làm để có thể chắc chắn dinh dưỡng cho Hải cùng với hàng loạt việc kiểm tra đánh giá thì nàng cũng tha cho cậu lên phòng nghỉ.
Nằm dài trên phòng Hải nhớ đến việc tên người thần bí kia nói….
-Vẽ đồ đằng gì đó …. mà thôi quên đi chắc lúc đó mình nằm mơ thôi.
Hải nghĩ thầm như thế với lại cái hình mà tên đó bảo vẽ Hải đã thấy được hết đâu còn nói gì đến việc nhớ nó như nào, đã thế còn bảo cậu dùng máu để vẽ ư ? nằm mơ ấy.
Đang chuẩn bị chìm vào giấy ngủ thì bỗng nhiên cánh tay trái run lên…
-AA!!!! Cái.. cái gì thế này!!!!
Hải bất ngờ nhìn vào cổ tay trái của mình …. từng vết rạch xuất hiện trên tay hắn, máu chảy lên láng cả sàn nhà. Sau đó từng vếch rạch được rạch nhiều hơn, cứ như có con ma nào đó đang dùng dao rạch lên tay Hải vậy.
Hải lập tức dùng áo quấn xung quanh tay mình ngăn chảy máu nhưng có vẻ như vô ích. Vài dây sau trên cổ tay trái của Hải xuất hiện một vết sẹo màu đỏ kỳ lạ, nhìn cứ như là hình xăm của cái bộ tộc cổ xưa nào đấy..
-Cái này là… có chút quen… Cơ mà mình bị ma ám hả?? Hết quỷ hút máu rồi đến cái này ?? Rốt cục là sao.
Bỗng nhiên cái sẹo phát ra ánh sáng rực rỡ đủ màu và rồi…
Phốc!!!
Hải biến mất khỏi căn phòng của mình… ngay cả những vết máu trên sàn cũng lặn lẽ biến mất theo…. quỷ dị đến cực điểm.
Một lần nữa Hải xuất hiện tại vùng không gian kỳ lạ kia….
-Chuyện này là thế nào đây??? Sao mình lại ở đây …vụ đó không phải mơ à??
Hải kinh ngạc nhìn khủng vừa lạ vừa quen xung quanh mình, vẫn là không gian kì lạ kia…
Sau đó Hải nhìn xuống tay mình nơi vẫn đang chảy máu, cơn đau làm Hải nhăn mặt nhìn vào cái vết sẹo kì lạ kia. Bỗng nhiên từ sau lưng vang lên gióng nói quen thuộc….
-Nghe lời ta thì cậu đã không phải chịu đau đớn rồi…
Hải kinh ngạc nhìn ra phía sau mình, không biết từ khi nào một người đàn ông đã xuất hiện đằng sau.
Là một người nam tử cao lớn, vai dài lưng rộng, vóc dáng đầy uy dũng.. Trên người khoác một bộ đồ mà Hải chưa thấy bao giờ, nó có chút giống với những bộ đồ cổ truyền.
Điểm kì lạ nhất là khuôn mặt người này…. nơi đáng lẽ phải là bộ mặt thì chả có gì, Hải không biết phải diễn tả như nào nhưng cảm giác đó vẫn có một khuôn mặt nhưng lại rất mờ ảo dù có như nào vẫn không thể nhìn ra. Cảm giác khuôn mặt người này vừa có vừa không ..rất chi là quỷ dị.
-Ông …ông là ai? Sao ông lại ở đây?? Nơi này là nơi nào??
Hải nghĩ rằng người này chắc hẳn là kẻ sinh sống trong không gian này và dựa trên âm điệu thì đây chính là kẻ mà đâm thủng ngực của cậu và bảo cậu quay lại đây hôm nay.
Tuy sợ hãi và đầy nghi hoặc nhưng Hải có cảm giác cậu biết người này.. nhưng đồng thời cũng chả biết hắn là ai… Lần đầu tiên trong cậu tràn đầy những cảm giác kì lạ ..
-Cái cảm giác này gọi là deja vu đúng không nhỉ…
Hải thầm nghĩ trong lòng, mặt vẫn nhìn về người đàn ông kì lạ này.
-Từ từ nào … chuyện quan trọng thì nên đến nơi nào đó tốt hơn ở đây đã.
-Nhưng nơi này làm gì còn….
Hải chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông vẫy tay một cái nhẹ…
Không gian ngay lập tức rung lên… 4 khối đá kia lại xuất hiện chỉ là lần này khoảng cách chúng khá xa.
Sau đó bỗng nhiên mặt nước rung chuyển.. ầm ầm ầm …. một kiến trúc xuất hiện ở giữa vị rí trung tâm 4 khối đá kia.
Hải nhìn khối kiến trúc này…. Hải kinh ngạc không thôi..
Trôi nổi trên bầu trời tọa lạc tại một phần của một khối đá lớn.. cái mái hình tứ giác giống như những cái mái theo phong cách cổ xưa phương đông.
Xung quanh là bốn cái cột to lớn màu đỏ chống đỡ phần mái, bốn cái cột màu đỏ với những họa tiết màu vàng kim khắc trên.
Mỗi cái cột sẽ co 1 sợi dây xích khổng lồ quấn quanh nối với từng khối đá. Xung quanh là phần đất xanh tươi với những cây hoa đào rực rỡ, những cánh hoa rơi trong gió tạo thành mĩ cảnh thiên nhiên.
Ở giữa là một cái bàn ngọc hình tròn và 2 hàng ghế hình bán nguyệt, nhìn đầy khí tức cổ xưa và kì bí…
Người đàn ông kia vẫy tay một cái nữa, trước mặt 2 người từng khối đá nhỏ bay lên làm phần nước tràn xuống bề mặt không gian ở dưới. Từng khối đá tạo thành từng bậc thang dẫn lên kiến trúc kì bí kia.
-Đi nào…
Không đợi xem Hải phản ứng thì người đàn ông từng bước đi lên những bậc thang và tiến vào bên trong.
Hải ngân ngơ một lúc…. dạo này quá nhiều chuyện điên khùng xảy ra trước mắt cậu quá rồi, cậu nghi ngờ rằng có hay không mình là một thằng nhóc nhìn đời bằng con mắt mù….
Hải từng bước bước lên những bậc thang… khi đến nơi thì không biết từ đâu người đàn ông lấy ra một tách trà mà nhâm nhi ra hiệu cho Hải ngồi xuống.
Cậu ta đành ngồi xuống trong khi cảm thán vẻ đẹp của những cây hoa đào, hương thơm của chúng làm tâm trạng mệt mỏi của Hải như được giải thoát.
Người đàn ông đó vẫn cứ ngồi đó uống trà, Hải thì nhìm chằm chằm vào ông ta chả ai nói gì.. Hải không nói vì cậu có quá nhiều thứ muốn hỏi, còn người đàn ông kia thì…chắc do đang uống trà.
Im lặng một hồi lâu thì người kia lên tiếng
-Làm một tách trà chứ….
-À..vâng cảm ơn…
Vừa nói xong trước mặt của Hải xuất hiện một ly trà, rõ ràng trước đó trên bàn trống không cơ mà???
Hải suy nghĩ một chút … người kia vẫy tay một cái mà cũng tạo thành nguyên một cái chốn bồn lai như này vẩy tay biến ra một ly trà cũng quá đơn giản đi.
Trong đầu Hải hàng vạn câu về thân phận người này.
-Không lẽ người này là thần tiên trong mấy câu truyện cổ tích? Có thể biến ra mọi thứ? Không lẽ mình như nữ chính trong mấy bộ phim của Ameri?? Được tiên phù hộ???
Nghĩ đến việc đó Hải nghĩ người này thần bí nhưng trông có vẻ chả giống tiên chút nào…. sao không phải là tiên nữ xinh đẹp nhỉ..
-Đang nghĩ sao ta không phải tiên nữ xinh đẹp hử? Cậu quả thật háo sắc nhỉ…
-Ể?
Hải ngạc nhiên .. Người này đọc được suy nghĩ của mình ư???
-Đọc suy nghĩ của người phàm như cậu với ta thì nó đơn giản hơn cả việc nhắm mở mắt..
-Ông …ông đọc được suy nghĩ của tôi thật ư??? ông…ngài thật sự là ai? Thần Tiên trong truyền thuyết ư??
Nghe đến hai chữ thần tiên người đàn ông cười lên một tiếng đầy khinh bỉ..
-Thần Tiên à… dù sao trong mắt các cậu những tên đó rất là toàn năng và tốt đẹp mà nhỉ…
-Tiên Ma Quỷ hay Yêu gì đấy ta đều không phải… ta cũng chỉ là nhân loại thôi và ta cũng có tên đừng gọi là ông hay ngài gì đấy.
Đối với người này việc nhìn Hải khúm núm xưng hô tôn trọng với mình, hắn cảm giác rất buồn cười…
-Vậy.. tên của ông là gì?
-Tên ư…hừm…
Người đàn ông đặt tách trà đang uống dở xuống , tay xoa cầm suy nghĩ ..
-Hừm..biển…thì…. gọi ta là Lạc Thiên là được.
Nhìn cái thái độ vừa rồi Hải trăm phần trăm người này mới bịa ra cái tên này vừa nãy. Nhưng mà Hải cũng chả có tư cách gì trách vấn hắn ta nên câu chả quan tâm lắm..
-Vậy ..Lạc Thiên tiên nhân đây là đâu và tại sao tôi lại ở đây? Đúng hơn là tại sao ông lại bảo tôi đến đây.
Nghe Hải hỏi Lạc Thiên có vẻ như biết trước cậu sẽ hỏi những gì…. cứ nhè nhẹ cầm tách trà lên uống một ngụm sau đó mới trả lời .
-Gọi là Lạc Thiên là được…. còn nơi này là trung gian giữa Âm và Dương, nằm ngoài Thời Gian và Không gian. Vận mệnh và Số phận không thể tác động đên…. đây là không gian trong cơ thể của cậu.
Hải nghe chả hiểu những gì mà Lạc Thiên nói với cậu, nghe cứ như mấy cái lời thoại trong phim chưởng ấy..
-Nhưng làm sao tôi có thể tạo ra cái này được?? Tôi chỉ là con người bình thường thôi…cái thứ phi khoa học này … chắc ông đang đùa thôi phải không?
-Nơi này từ khi sinh ra ai đều có nó trong người, là nơi mọi sinh mệnh, tri thức hội về…chỉ cần ngươi có trí tuệ dù là bật thấp nhất thì đều có nơi này.
-.… Vậy nơi này là não bộ của tôi à?
Lạc Thiên biết Hải sẽ nói vậy nên có chút cười và nói..
-Ồ không không… tuy có chút giống chức năng của não bộ nhưng nơi nằm không phải là cơ quan nội tạng. Nó vừa ở trong cơ thể của cậu mà cũng vừa tách biệt với thế giới vật chất..
-????
Não Hải quay cuồng càng nói cậu càng không hiểu gì cả, cảm giác cứ như đang ở trong tiết Triết học mà cậu từng được chị Ánh dạy cho vậy..
Nhìn Hải đang đau đầu khó hiểu, Lạc Thiên càng cười…
-Nói cho dễ hiểu nơi này giống như thứ gọi là đan điền, não hải,… mà người thường thấy trong các bộ truyện mà người hay đọc vậy.
-Ồ…thì ra là vậy… Ể vậy có nghĩa là chuyện tu tiên, tung chưởng bay núi là có thật à??
-Hừm…. mỗi nơi sẽ có cách gọi khác nhau nhưng quả thật là có chuyện này.
Hải đơ cả người… cậu ta như vừa được tiếp nhận cái thông tin kinh khủng nhất trong đời cậu… Cũng phải quỷ hút cũng gặp rồi thì tu tiên cũng sớm chiều…
-Nói như thế vậy tôi cũng tu tiên được ư????
Hải mừng rỡ cái khả năng tu tiên, dùng pháp thuật quả thật rất mê người… biết đâu đây chính là câu trả lời mà cậu tìm kiếm bấy lâu nay.
-Hahaha…Ha ha ha!!
Lạc Thiên bật cười, ông ta cười nghiên ngả tay đập liên tục trên bàn cứ như vừa nghe được cái chuyện hài hước nhất trần đời vậy. Phong hạm thần thánh trước bị mất hoàn toàn…
Hải nhìn phản ứng của Lạc Thiên cậu ta đỏ bừng cả mặt xấu hổ không thôi.
Sao tên này lại cười??? Chả phải nãy hắn bảo tu tiên là chuyện có thật cơ mà??
-Ha ha.. ta cười chết mất…. muốn tu đạo nguyên thì ngươi phải có dòng máu của Cổ tộc hoặc là Công pháp Nguyên Sơ. Mà ngươi thì chả thứ gì cả.
Thật ra công pháp tu đạo nguyên thì Lạc Thiên có rất nhiều ngay có cái Thần Pháp Nguyên Sơ để thành thần hắn cũng có chỉ là làm vậy có khác gì tự vả đâu.
Hải nghe thế buồn bả ngồi xuống nhưng tức khắc cậu liền hỏi liên miên những thứ khác như pháp thuật, đột biến, siêu năng lực,… mong muốn trở nên mạnh mẽ lất án đi cái nỗi kính sợ Lạc Thiên lúc ban đầu.
Mà Lạc Thiên cũng chả quan tâm hắn càng nghe Hải hỏi thì càng thấy buồn cười thầm nghĩ “Từ khi nào mà trở nên thảm hại thế này..”
-Pháp thuật ư không có hạt giống hỗn nguyên học làm thầy bói à, đột biến ư? muốn đầu thai à. Siêu năng lực ư? Ngươi bán toàn bộ gia sản cũng chả đủ… vâng vâng và vâng…
Mọi thứ Hải nói ra đều bị Lạc Thiên phản bác mọi thứ… Hải vô lực ngồi trên ghế thẫn thờ… không lẽ cơ hội đổi đời của cậu không bao giờ có ư??
Lạc Thiên nhìn Hải có chút thất vọng mà lắc đầu, bỏ tách trà xuống đứng dậy và nói.
-Những thứ ngươi vừa hỏi ta đều là những khả năng ngoại lực tuy là có thể học được dù cái giá trả khá đắt…
Hải nghe vậy mừng rỡ định cầu xin Lạc Thiên chỉ cho cậu.
-Nhưng ta sẽ không bao giờ dạy cho người cách đạt chúng bằng cách nào cả!
Hải sững người, có chút không hiểu hỏi Lạc Thiên.
-Tại sao? Tại sao lại không thể??
Lạc Thiên nhìn Hải thật lâu và nói…
-Chả lẻ người không có tí gì tin tưởng vào tiềm năng của cơ thể người à?
-Đừng nói chuyện buồn cười vậy chứ! Lạc Thiên ông có thể đọc suy nghĩ của tôi thì ông cũng hẵn biết tình trạng của tôi như thế nào rồi đấy, bây giờ ngay cả nữ sinh cấp 2 đánh nhau với tôi tôi còn chả đánh lại….
-Nếu như ta nói ta có cách chữa thì sao?
Hải ngạc nhiên nhìn Lạc Thiên… Đúng rồi người này thần thông quản đại biết đâu có cách nào đó!
Lạc Thiên không để ý đến vẻ mặt của Hải, ông ta vẫy tay một cái cả hai người liền xuất hiện ở trên bầu trời.
Bỗng nhiên thấy mình lơ lửng trên không trung Hải có chút hú hồn, sau đó nhìn vào Lạc Thiên thấy ông ta hai tay đang liên tục làm đủ loại động tác như kết ấn…
ẦM!! ẦM!!! ẦM!!!!
Và rồi bốn khối đá kia bay về phía vị trí của Hải và Lạc Thiên và rồi dừng lại trên không trung.
Lạc Thiên sau đó dùng hai tập chập lại thành hình tam giác và hô..
-Linh Quyết! Hồi Nguyên!!
Bốn khối đá rung lên bần bật, cả không gian cũng rung chuyển theo… và rồi những luôn ánh sáng Trắng Đen Vàng Đỏ từ bốn khối đá sáng rực và xuyên phá bầu trời…
Lạc Thiên kéo Hải lại sau đó dùng 2 ngón tay điểm lên vị trí trán và ngực cậu…. Trên người Hải từng hình vẽ kỳ lạ xuất hiện khắp toàn bộ cơ thể.
Hải đau đớn tột cùng, cảm giác như cả người đang bị xé thành từng mảnh..
Trên trời cột sáng màu Trắng chuyển hướng biến thành một cái vật nhỏ hình thoi và rồi bay thẳng vào tay phải của Lạc Thiên.
Cùng lúc đó cả người Hải vốn đầy những hình xăm đủ màu dần dần chuyển sang màu Trắng và phát sáng… sau đó biến mất vô tung.
Lạc Thiên buôn Hải ra cười cười nhìn Hải và nói.
-Vật đã về mọi thứ còn lại là tùy thuộc vào ngươi.
Mặc cho Hải đang lăn lộn ở đấy Lạc Thiên vẫy tay thêm cái nữa. Cả không gian thay đổi hoàn toàn..
Hải từ đau đớn mà từ từ tỉnh dậy, nhìn xung quanh không hiểu sao cậu lại xuất hiện trên một khu rừng nào đấy.
-Đây là đâu?
Lạc Thiên thấy Hải đã tỉnh liền nói..
-Đây sẽ là nơi luyện tập của ngươi…. hãy cố sống sót qua 30 ngày..
GÀO!! GẦM!!!
Từ trong khu rừng xuất hiện những tiếng gầm rú kinh khủng, Hải ở trên đầy sợ hãi nhìn những hình bóng to lớn đáng sợ ở dưới kia.
-Lạc ..Lạc Thiên đại nhân ngài đùa đúng không? Tên nhóc chân yếu tay mềm như tôi xuống đó là chết ngay tức khắc chứ nói gì đến sống sót???
Lạc Thiên không nói gì sau đó liền ném cho Hải một con dao sau đó dịch chuyển xuống đất rồi ném cậu ta ra.
-Vậy thì cố chết cho đẹp nhá…
Nói xong Lạc Thiên biến mất để mặt Hải ngơ ngác giữa rừng rậm…