Chương 5: Chết?
-Tên chó má chết tiện Lạc Thiên!!
Hải điên cuồn hét lên chửi rủa Lạc Thiên, bỗng dưng cho hắn hy vọng rồi cái lại ném hắn vào chỗ chết. Vốn đầu còn kính nể Lạc Thiên nhưng giờ Hải chỉ muốn chửi chết hắn.
Chửi một hồi xong nhìn xung quanh mình.. khắp nơi đều chỉ toàn màu xanh của cây cối.
-Đây là đâu? Mình không nhớ có khu rừng nào cây nào cây nấy to như tòa nhà cao ốc như này cả.
Hải tò mò lại gần một cái cây rờ lên thân cảm giác rất chân thật, sau đó cậu ta bắt đầu ngồi xuống suy nghĩ cách để sống sót.
-Tên đó bảo mình sống sót trong 30 ngày?? Không biết cả nhà có lo cho mình không bỗng dưng lại biến mất thế này.
Nếu mà 4 con người kia biến cậu biến mất thì cái chắc là sẽ quẩy um sùm lên cho mà xem..
Vụt!!!Phốc!!!!
-Cái khỉ gì!!!!
Từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một con vật kì lạ tấn công Hải làm cậu ta hết hồn.
Con vật đâm thẳng vào thân cây đằng sau lưng của Hải, nó vùng vẩy một hồi sau đó thoát ra…
-Cái khỉ gì thế này???
Hải nhìn con vật nhỏ nhắn trước mặt mình. Một con thú nhỏ giống thỏ nhưng có màu lông đỏ với những đường viền đen. Trên đầu nó là cái sừng nhọn dài hơn 20cm đầy sắt bén.
KÉT!!!!
Con quái kêu lên đe dọa đầy tức giận, cái miệng nó đầy răng nanh vàng khè nhọn hoắt. Nó ngay lập tức lao vào dùng cái sừng nhọn kia muốn đâm thủng bụng Hải…
-Chiết tiệt!!
Hải ngay lập tức né tránh và lăn nhanh ra chỗ khác… con thỏ một sừng kia vẫn không bỏ cuộc nó tiếp tục đâm thẳng đến Hải. Dù gì cũng từng tập võ phản xạ cũng có chút tốt nên không bị chết ngay vì đâm thủng ruột.
Cậu ta tiếp tục né tránh nhưng vẫn có lúc bị trúng tuy không phải chỗ hiểm nhưng vẫn rất đau, máu chảy ra tuy vậy không có thời gian để cầm máu vì con thỏ kia vẫn tiếp tục kiên trì muốn xử Hải.
-Cứ thế này không được !!! Chạy ư? Chắc gì thoát khỏi nó…A!
Nhận ra cơ hội Hải canh ngay khi con thỏ đâm hụt lần nữa thì xoay người chạy đến một gốc cây.
Con thỏ thấy tưởng Hải định trèo lên cây chạy thoát nó liền ngay lập tức lấy đà đâm mạnh, cú này nó vận rất nhiều sức nên cực kì nhanh và xa…
-Ha! Dính rồi nhá!!
Phập!!!
Hải khi đến gần cái cây ngay lập tức cuối người xuống thật sâu, con thỏ đâm hụt nó lao thẳng đến thân cây đâm thẳng vào và bị kẹt ngay đó.
-Chết đi!!
Nhân cơ hội Hải dùng con dao đâm thẳng vào bụng con thỏ.. Phập!!!! Lưỡi dao xuyên qua cả thân hình nhỏ nhắn của nó. Máu bắn ra khắp nơi ướt đấm cả bàn tay cầm dao của Hải.
Phịch!!
-Ha ..ha…ha…
Hải mệt mỏi ngồi xuống nền đất, hai bàn tay có chút run rẩy… cậu co chút cảm thán vì việc vừa rồi, cũng may mà cậu canh thời gian đúng chứ không thì đã mất mạng rồi.
-Mình chưa bao giờ thấy sinh vật này bao giờ cả? Rốt cuộc đây là nơi quỷ nào??
Hải đứng dậy nhìn con thỏ đang bị treo lên thân cây bởi chính sừng của nó thân thì đang chảy đầy máu vì dao đâm xuyên cả người.
Vừa định lấy lại con dao thứ vũ khí duy nhất mà Hải có thể dùng để bảo toàn mạng thì bỗng nhiễn một cái hàm khổng lồ ở sau thân cây xuất hiện.
PHẬP!!
Một cú táp đừng cả thân cây kéo luôn cả con thỏ đầy máu và cả con dao…
Nhoàm nhoàm…
Từng tiếng nhai kinh khủng vang lên, con quái vật vừa xuất hiện kia nó không hề quang tâm đến mình đang ngậm một cái thân cây mà chỉ việc nhai nhai..
Hải kinh hoàng nhìn con quái vật này… Một sinh vật giống giá xấu nhưng có 6 chân, to hơn cả voi. Cái hàm đỏ như máu đầy răng nanh, cả người thì đầy gai và vẩy…
Chạy chạy chạy!!!
Hải ngay lập tức xoay người chạy đùa chứ con quái vật kinh khủng kia dù có súng trên tay Hải cũng chưa chắc làm gì được nó. Chạy là cách tốt nhất…
Quên đi cái thể chất yếu đuối Hải cứ chạy thẳng vào trong rừng sâu không quan tâm mình đang đi đâu, chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của con thú này..
GÀO!!!!!
Nhưng không con quái vật này vốn đã nhìn thấy Hải, nó xong khi nhai xong cũng ngay tức khắc đuổi theo Hải….
Hải là con mồi còn nó là thợ săn….
… Ở trên cao Lạc Thiên cười cười nhìn về phía dưới và nói…
-Ngươi sẽ làm gì đây…
….….
Chuyện gì xảy ra tiếp sau đó thì mọi người đã biết rồi đấy…
….…
Ở trong một lâu đài phương tây đầy khí tức u ám và tang hoang, từng đàn dơi bay bay vào. Lâu lâu lại có những tiếng hét không biết là của động vật hay của con người.
Sâu trong một căn phòng, ánh sáng từ những ngọn nến lập lòe làm rộ ra một cỗ quan tài màu đen, những họa tiết màu đỏ trải dài khắp cái quan tài.
Kẹt!!!!
Nắp quan tài mở ra, một bóng hồng bước ra…. Cả cơ thể nàng như tạc ra từ những bức tượng nữ thần, mái tóc đỏ dài đên hông. Khuông mặt tựa như thiên sứ, bầu ngực vểnh cao cùng với bờ mông căng tròn nàng cứ như hội tụ những gì đẹp đẽ và quý phái nhất.
Chỉ là sau lưng nàng là từng dải máu dài chảy xuống chân và lan khắp sàn nhà…
Khuôn mặt xin đẹp nhăn lại vì đau đớn, nàng cúi người phần tóc bị vạch ra hai bên để lộ tấm lưng trần đang chảy đầy máu. Sau lưng nàng là một hình xăm màu đỏ, hình dạng một vầng trăng khuyết ở dưới là một cây thánh giá với 3 cặp cánh đỏ tươi..
-Chuyện gì xảy ra với mình vậy… tại sao…. phong ấn lại bị phá vỡ…
.……….
Hải bừng tỉnh?? mắt mở to nhìn vào khuôn mặt mờ ảo kia…
Lạc Thiên nhìn Hải và mỉm cười chào…
-Welcome back… cảm giác khi chết thế nào thích chứ
Hải ngay lập tức bật dậy, cậu ta sờ sàng khắp cơ thể nhìn sau đó tác chính mình một cái. Má Hải đỏ lên hình bàn tay, thẫn thờ trong chốc lát quay sang hỏi Lạc Thiên.
-Chẳng phải tôi đã chết rồi chứ??? Cả người bị ăn mất rồi rơi xuống vực sâu cơ mà??? Sao giờ lại ở đây rồi????
Lạc Thiên bình tĩnh nhặt con dao ở dưới đất lên không nói gì từ từ tiến lại gần Hải..
-Này sao không nói gì vậy?
Hải có chút nghi ngờ khi Lạc Thiên không nói gì hết…
-Kia..kia là mình mà?
Hải cảm thấy cả bầu trời quay cuồng, tầm nhìn của cậu bị luộn ngược. Trong tầm mắt của cậu là Lạc Thiên dùng con dao kia một chém lấy đầu của Hải, cú chém nhanh và ngọt đến nổi Hải còn chả cảm thấy đau hay nhận thức được gì. Và khi sự sống kết thúc Hải chả còn thấy gì ngoài hắc ám….
-A!!!
Hải một lần nữa tỉnh dậy, cơn sợ hãi chạy khắp cơ thể. Ngay lập tức cậu dùng tay rờ lên cổ mình cảm nhận sự liên kết giữa đầu và người thì mới an tâm.
-Cái khỉ gì vậy???
Hải la lớn hỏi Lạc Thiên trước mặt của cậu người vẫn đang cầm con dao tung hứng dường như việc giết Hải vừa rồi chả là gì.
-Thì ta vừa giải thích mọi chuyện cho ngươi rồi đấy..
Nghe Lạc Thiên ôn tồn nói Hải bừng tỉnh, không lẽ hắn có khả năng hồi sinh ư? Cứ mỗi lần chết là hắn lại sống lại lần nữa?
-Không ngươi không có hồi sinh đâu.. lúc nãy ngươi đã chết thật sự rồi.
Lạc Thiên đem trả lại con dao sau đó nói với Hải.
-Thứ ta làm là quay ngược thời gian của không gian này đem linh hồn thể xác của người quay về khoảng thời gian ngươi vẫn sống.
-Chuyện.. chuyên đó mà cũng được ư???
Quay ngược thời gian ư? So với việc hồi sinh càng thêm phần khủng bố hơn ấy. Người gọi Lạc Thiên này rốt cuộc là thứ gì sao lại có thần thông kinh khủng như vậy?
-Vậy chả phải ta chả cần sợ cái chết ư?? Vậy việc sống sót qua 30 ngày đơn giản rồi!!
Lạc Thiên biết được Hải đang nghĩ gì hắn liền cười khinh và nói.
-Lạc Minh Hải à.. ngươi ngây thơ quá rồi. Đúng là khi ngươi chết ngươi sẽ quay ngược thời gian và sống lại nhưng có đều là khoảng thời gian quay lại là lúc ta thả ngươi xuống nơi này.
Nói như thể dù rằng khi Hải sống được 29 ngày nhưng rồi lỡ tay ăn nấm độc rồi chết đi thì hắn sẽ bị reset quay về ngày đầu… nếu như cậu tiếp tục chết thì cậu sẽ hoàn toàn kẹt mãi trong nơi này.. Cái này còn đáng sợ hơn cái chết…
-Ngươi..!!
Hải có chút giận định chửi bới thì bỗng nhiên một cỗ uy áp từ người Lạc Thiên tỏa ra làm cậu ngã bệch ra nền đất.
-Vượt qua nỗi sợ của cái chết và trở nên mạnh mẽ, dù rằng bị sẽ xé xách hàng trăm hàng nghìn lần đi nữa …đó chính là cái giá của sức mạnh!
Hải nghe vậy cả người bừng tỉnh, nhớ lại khoảng khắc lúc mà cậu bị con quái kia rượt chỉ vì sợ hãi không dám nhảy mà bị chậm một nhịp cuối cùng chết trong miệng thú. Nghĩ về những lần bị đánh mà không thể đánh trả được một cái nào, ngay cả người yêu rời bỏ vì sự yếu đuối của hắn.
Hải không muốn lúc nào cũng thảm hại nữa, hắn không muốn yếu đuối nữa.
Nhớ về bốn thân ảnh kia Hải càng thêm quyết tâm, hắn muốn mạnh mẽ hắn muốn bảo vệ bọn họ chứ không để họ phải bảo vệ hắn nữa. Những ánh mắt thương hại, tội nghiệp Hải chịu đủ rồi!
Đôi mắt quyết tâm ngước nhìn Lạc Thiên như muốn nói rằng cậu đã hiểu…
Lạc Thiên mỉm cười nhẹ trước ý chí của Hải…
-Có quyết tâm rồi đúng không? Nhưng có chút vẫn chưa đủ …để ta cho ngươi xem thứ này…
Nói xong Lạc Thiên phấc tay, một hố đen xuất hiện … hắn ta kéo Hải đi vào cái hố đen ấy…
…...
Một lúc sau hai người dần đi ra khỏi cái hố đen ấy… chỉ là không giống như lúc đầu Lạc Thiên xách Hải kéo vào mà lần này Hải tự đi ra đằng sau là Lạc Thiên…
Kì lạ là Hải cả người căng lên, nắm tay nắm chặt đến rỉ máu. Khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, đôi mắt đầy sát ý tỏa ra đến Lạc Thiên cũng có chút ngạc nhiên…
Lạc Thiên biết Hải lúc này không nói chuyện gì được, hắn bay lên búng ngón tay sau đó một đàn sói xuất hiện bao vây xung quang của Hải. Từng đều to bằng một con bò với hàm rằng sắc nhọn cực kì, trên lưng thì được phủ lớp vẩy bò sát màu xám.
-Vì ngươi đã có ý chí để chiến đầu thì ta cũng sẽ tăng độ khó lên. Mục tiêu thí luyện vẫn là sống sót trong 30 ngày chỉ là số yêu thú sẽ nhiều hơn hung hãng hơn.
Lạc Thiên nhìn một vòng bầy sói hài lòng với số lượng thì hắn nói tiếp.
-Và ta cũng có món quà cho ngươi… nhưng cái giá không hề rẻ, hãy giết hết đàn sói này. Chúng gọi là Lân Ma Lang một loài yêu thú rất hung hãn và thông minh… và giờ…
Lạc Thiên chưa nói xong thì Hải ngay lập tức lao đến con sói gần nhất và cũng nhỏ nhất đàn vung con dao chém thẳng vào nó.
HÚ!!!!
Thấy vậy cả bầy ngay lập tức lao lên cắn xé Hải.. hỗn chiến ngay lập tức xảy ra
Lạc Thiên trên không trung mỉm cười hài lòng..
-Điều kiện đầu tiên của Linh Quyết sẽ sớm được hoàn thành… chỉ là ngươi sẽ mở khóa ai đây..
Nói xong Lạc Thiên biến mất…