"Ngươi...ưm...ưm" không cho nàng nói thêm câu nào, Văn Khang đã đè lấy hôn lên bờ môi mềm mại của Văn Ngọc, bên trong miệng của Văn Khang đã ngậm sẵn một viên dâm dược.
Lưỡi hắn uống éo, bò trường như rắn bên trong miệng của Văn Ngọc, đưa viên dâm dược xuống cổ họng ép cho Văn Ngọc nuốt xuống, Văn Ngọc cảm thấy có thứ gì đang trôi xuống bụng mình.
Rất nhanh, viên dâm dược kia đã có tác dụng, nó đã ảnh hưởng đến Văn Ngọc, nàng cảm thấy vô cùng nóng, bên dưới âm vật bắt đầu chảy ra dâm thủy, Văn Khang buôn tay mình ra.
Ngay lập tức Văn Ngọc lật ngược người lại, nằm phía trên Văn Khang, hai tay nàng cầm lấy mặt của Văn Khang, miệng hôn điên cuồng lấy môi của Văn Khang.
Hiệu quả của viên dâm dược này rất đáng tiền, Văn Khang sở dĩ làm vậy là vì khá thích thú với dị năng hệ không gian của Văn Ngọc, hắn đã ở đó quan sát Lâm Phàm tấn công Nguyễn gia mà không làm gì.
Hắn khá bất ngờ khi người nội thân yêu của mình lại lấy tu vi cuối cảnh cùng bán thần cảnh lại đánh nhau lâu đến vậy, khi Văn Ngọc sắp chết hắn mới ra tay cứu nàng một mạng vì dị năng của nàng.
Không gian quả thật rất nghịch thiên, dù Văn Khang có thể mượn nhờ ý cảnh thời không của phân thân mình, nhưng mượn thì chắc chắn không bằng thứ của mình rồi, nên hắn muốn có dị năng của Văn Ngọc.
Văn Khang để nàng hôn lấy môi mình, tay thì cởi xuống từng lớp quần áo trên không thể của nàng xuống, loại dâm dược hắn bỏ ra cái giá không nhỏ để mua rất đáng tiền nha.
Văn Ngọc lúc này bị ảnh hưởng bởi dâm dược mà chỉ còn bản năng khát tình mà thôi, quần áo của nàng vừa cởi xuống hết thì lập Văn Khang lập tức lập ngược lại.
"Muốn nằm trên ta nàng không có cửa" Văn Khang nói, rồi cũng cởi quần áo của mình xuống, thanh dương vật của hắn đã cứng lên từ bao giờ.
Hắn chưa vội đút vào mà dùng hai mép âm vật của nàng cạ sát lấy dương vật của mình, nàng cảm nhận thứ to dài sần sùi và nóng hổi đang liên tục cạ sát lấy hai mép âm vật của nàng.
Dâm thủy của nàng trào ra như lũ lụt mỗi lần hắn di chuyển dương vật của mình lên xuống, Văn Khang hạ người xuống úp mặt vào hai cái bồng đào to tròn của Văn Ngọc.
Rồi hắn dùng tay bóp lấy hai cái vú của Văn Ngọc, miệng hé mở ra, từ từ di chuyển người lên trên cái vú của Văn Ngọc, Văn Khang dùng lười dài của hắn uống lượng xung quanh cái nhũ hoa hồng tươi của nàng, liếm lên xuống nó.
Thân thể của Văn Ngọc càng lúc càng nóng và vô cùng nứng, nàng cảm nhận cơ thể mình vô cùng sướng nhưng cũng lại rất ngứa ngáy khó chịu vô cùng, nàng cảm giác bên dưới mình sắp, sắp ra.
"Ahhh...ưmm...ah...ahhhhh" nàng rên rỉ lên, thân dưới của nàng ưỡn lên bắn ra âm dịch, âm dịch của nàng dính đầy lên dương vật của Văn Khang.
Cơ thể của nàng chảy ra đầy mồ hôi khi lên đỉnh, hơi thở của Văn Ngọc trở nên nhiễu loạn và hỗn hển, gương mặt trở nên đỏ ửng, cơ thể mềm nhũn ra như nước, hai cái núm nàng cứng và nhô cao lên.
Cảm thấy dạo đầu đã đủ, Văn Khang lấy đà một cái, để dương vật của mình ngay trước âm vật của Văn Ngọc, rồi nhấp một cái mạnh, đâm thẳng dương vật vào người của nàng.
"Ahhhhhh" nàng lần nữa lên đỉnh, Văn Khang cảm nhận dù đã sinh con nhưng âm vật của Văn Ngọc vẫn vô cùng bóp, nó như một con quái vật tham lam ăn trọn hết dương vật của hắn.
Nó trơn trượt như lại vô cùng bóp, vô cùng nóng, Văn Ngọc trong cơn mê man lần nữa cảm nhận cảm giác làm tình mà từ rất lâu nàng không làm, hai chân nàng vô thức kẹp chặt lấy người Văn Khang.
Bạch bạch bạch bạch bạch.
Hông của Văn Khang bắt đầu đẩy vào rồi lại rút ra, làm dương vật của hắn đi vào rồi lại đi ra liên tục khỏi âm vật của Văn Ngọc, âm vật của nàng càng lúc càng ẩm ướt và nóng rang hơn.
"Ah...ưm...ưm...ahhhhh" nàng rên rỉ mỗi lần cái đầu rùa của cái dương vật to lớn kia chạm vào hoa tâm của mình, Văn Khang nhấp nhả lên xuống, rồi đẩy nhanh và liên tục, hắn đâm vào vô cùng nhanh, cảm nhận Văn Ngọc sắp ra, thì Văn Khang rút dương vật của mình ra khỏi âm vật của Văn Ngọc luôn.
Văn Ngọc thở hỗn hển và dồn dập, nàng cảm thấy hơi hụt hẫng khi đang lên thì tuột xuống, Văn Khang cười lên một cái, rồi đâm mạnh vào một cái, dương vật một đường thẳng tử cung của Văn Ngọc.
"Aaaaaaaaaaa" nàng co giật người lên một cách dữ dội, lần lên đỉnh này đối với nàng là lần lên đỉnh sung sướng nhất của Văn Ngọc, Văn Khang hạ xuống liếm láp lấy mồ hôi trên nách của Văn Ngọc.
Hông Văn Khang liên tục đâm nhanh và mạnh hơn, kèm theo là tiếng rên sung sướng của Văn Ngọc, Văn Khang bị Văn Ngọc chơi đùa cả mấy ngày đến khi dâm dược hết tác dụng.
Văn Ngọc ngủ mê mang vì mệt mỏi, dù là cường giả cuối cảnh nhưng so với Văn Khang nàng chả là gì, bị hắn hành hạ cả mấy ngày không kiệt sức mới là việc lạ.
Văn Khang ngồi dậy mặc lại đồ, sau đó cảm nhận dị năng ngự trị không gian của Văn Ngọc, đang vô cùng mạnh mẽ hoạt động bên trong cơ thể của mình, thì khá hàI lòng, hắn kết hợp với thời không ý cảnh mượn từ phân thân.
Thì chỉ cần một suy nghĩ Văn Khang lập tức dịch trong phạm vi trăm mét xung quanh người mình, ứng dụng thực chiến thì hắn vốn mạnh càng mạnh.
Sau đó hắn đi đến chỗ những nữ yêu thú của mình, cánh cửa vừa mở ra một số nữ yêu thú đã bị hắn hoàn toàn thuần phục lặp tức chạy lại ôm ấp lấy hắn, các nàng còn lại thì như hắn không có ở đây vẫn nhắm mắt lại tu luyện, các nàng nhờ vào ý cảnh thoát ra từ hắn mà đột phá nên cũng trở nên ngoan ngoãn hơn vô cùng, không còn lì lợm như trước nữa.
Tuy nhiên ánh mắt của Văn Khang không đánh chủ ý lên người của các nàng ta, mà đánh chủ ý lên nhóc con phượng tộc đang ru rú một gốc phòng kia.
"Ta đến thăm nàng đây tiểu phượng hoàng" Văn Khang đi lại bế cơ thể tiểu loli của Phượng Ngân lên, ánh mắt của Phượng Ngân nhìn hắn đầy kinh bỉ, nhưng cũng chúng ánh mắt đó làm hắn cảm thấy nàng vô cùng thú vị.
Văn Khang đến đây ngoài thăm cái tiểu Phượng Hoàng và dẫm nàng đi chơi, còn mục đích khác nữa, hắn lấy tay che mắt của Phượng Ngân, sau đó trên trán của Văn Khang mọc ra một con mắt.
Ánh sáng nó chiếu sáng lên tất cả những nữ yêu, tẩy não của họ, để họ hoàn toàn trở thành tín đồ của Văn Khang, làm xong hắn thả hết các nàng ấy ra.
"Tiểu phượng hoàng à, nàng nhìn đi tất cả bọn họ đều đã trở thành con rối của ta, nếu nàng không ngoan thì nàng cũng sẽ trở thành giống họ hiểu không" Văn Khang nhìn Phượng Ngân nói khi con mắt trên trán từ từ kép lại.
Thấy tiểu phượng hoàng rung rẫy vì sợ hãi thì nhịn không được hắn nở ra một nụ cười, quả nhiên tiểu phượng hoàng vẫn là chơi vui nhất.
Phượng Ngân kinh sợ Văn Khang, từng tế bào trên cơ thể nàng đang rung rẫy vì sợ hãi hắn, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại.
"Nàng không cần phải sợ đâu" Văn Khang một tay bế Phượng Ngân tay còn lại nhéo má nàng, trêu chọc Phượng Ngân, đang chọc ghẹo Phượng Ngân, thì bên cạnh 002 xé rách không gian xuất hiện.
002 vội vàng quỳ xuống, hai tay dâng lên thiên ma yêu cầu cho Văn Khang, hắn hài lòng, nhìn vào yêu thú mà 002 đã bắt cho mình.
"Hử lại một yêu tộc đạt đến bán thần cảnh à, rất khá ngươi làm rất tốt, đến trụ sở cổ ma giáo lấy tài nguyên đi, ngươi không cần bắt thêm yêu thú cho ta đâu, bây giờ ngươi chỉ cần tập trung tu luyện thôi." Văn Khang vừa nói xong, 002 lập tức di chuyển đi mất.
Hắn cất thiên ma yêu cầu, định bữa nào sẽ chơi đùa với con thỏ kia, Phượng Ngân trên tay của Văn Khang liên tục nguyền rủa hắn, Văn Khang ôm nàng như ôm sủng vật trong lòng.
Tiếp theo hắn quyết định sẽ đi đến chỗ Alina thư giãn một chút...