Hồ Khuyên đang mòn mỏi chờ đợi Lâm Phàm trở về đã mấy ngày không thấy hắn rồi, tuy nhiên Hồ Khuyên là một người có lòng kiên trì rất cao nên nàng vẫn chờ đợi được.
1 tuần lần nữa trôi qua, Hồ Khuyên vẫn ngồi chờ đợi dưới dạng hồ ly của mình, có nhiều lúc nàng đã có suy nghĩ rằng Lâm Phàm đã bỏ mình tự đi giải quyết, nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng chốc, rồi biến mất, theo nàng Lâm Phàm không phải là kẻ như vậy.
Có thể sau khi trả thù Lâm Phàm bị thương nặng nên không thể trở về ngày, cần thời gian để hồi phục vết thương.
Nàng đang ngồi thảnh thơi dưới một gốc cây gần những ngôi mộ của tiên băng kiếm tông, lúc nàng đang tập trung tu luyện để đợi Lâm Phàm, thì bỗng nhiên cảm nhận được một khí tức vô cùng mạnh, nàng mở đôi mắt của mình để nhìn người tỏ ra khí tức mạnh mẽ này.
Trên không trung bay xuống một nam nhân, đạo bào trắng, gương mặt không dính chút bụi trần nào, xinh đẹp vô cùng, con mắt của hắn ánh xanh lá cây nhạt, tóc trắng tươi như sữa.
Khí chất của vị này thoát tục, giống như, giống như một vị đại tiên nhân hạ phàm xuống trần gian, khung cảnh không đẹp ở quanh vị này cũng trở thành cảnh đẹp nhất nhân gian.
"Nàng đây rồi" lúc này vị đó bất ngờ nói, sau đó dưới sự không hiểu của Hồ Khuyên, vị đó phóng đến ôm lấy nàng trong sự khó hiểu của chính Hồ Khuyên, mặt vị đó như thể gặp lại người thân lâu chưa gặp rồi.
"Tiền bối, hình như ngài tìm nhầm người rồi" Hồ Khuyên vội vàng nói, nàng không biết vị này từ đâu đến, tại sao lại ôm mình, nhưng lại nghĩ vị này nhầm người mất rồi,
Vị đó ôm nàng vào lòng, sự ấm áp hắn dành cho nàng không phải là giả, vị này không có ý làm hại nàng, nhưng nàng chỉ muốn tránh thoát khỏi vòng tay của vị đó, nàng thực sự chưa từng gặp hắn, nàng nghĩ có lẽ hắn nhận ngầm nàng với người thân đã mất, nàng muốn thoát ra để giải thích với hắn.
"Không ta không nhầm được, nàng chính là người ta tìm, không ngờ ta có thể gặp lại nàng lần nữa" vị đó ôm nàng trong lòng nói, không biết từ khi nào nước mắt của vị đó đã trào ra không ngừng nghỉ.
Hồ Khuyên nghĩ chắc vị đó nhận nhầm người của hồ tộc với nàng rồi, dù sao hồ tộc dạng hồ ly rất giống nhau, nàng mà hoá hình lại chắc vị đó thất vọng lắm, thôi để vị đó ổn định lại tâm trạng cái đã.
...
Sau một lúc vị đó cũng ổn định lại được tâm trạng của mình, Hồ Khuyên thở dài một hơi rồi phóng ra khỏi vòng tay vị đó, sau đó hoá thành hình người.
"Xin lỗi tiền bối, có lẽ ta làm người thất vọng rồi, ta tên Hồ Khuyên không phải vị bằng hữu hồ tộc của ngài đâu" trái với tưởng tượng của Hồ Ngọc vị kia không buồn mà lại càng vui hơn.
"Giống quá...quá giống...chắc chắn là nàng" vị đó vui mừng lần nữa ôm lấy Hồ Khuyên, Hồ Khuyên chết lặng tại chỗ, không ngờ vị đó lại có biểu hiện như vậy.
"Ta là Cổ Minh, tuy hơi khó giải thích nhưng nàng chính là vợ của ta, ở một kiếp, không ngờ lại có thể gặp nàng lần nữa ở đây" Cổ Minh nói, vẻ mặt nhớ nhung vô cùng.
"Ngài nhầm người rồi, thật sự ngầm rồi" Hồ Khuyên không biết phải làm sao, liên tục giải thích cho Cổ Minh hiểu nhầm người rồi, tuy nhiên tất cả như gió thoảng mây bây, Cổ Minh như nghe hiểu.
"Đi ta dẫn nàng đi phiêu diêu nhân gian này, tình cảm từ từ bồi đắp lại sao được không, ta thật sự không biết làm gì để nàng tin ta, nhưng mọi thứ ta nói đều là thật" Cổ Minh cầm lấy tay nàng nói, Hồ Khuyên nhận được lời đề nghị này nhất thời bị bản năng của hồ tộc trỗi dậy.
Hồ tộc vốn dĩ là loài tham mê nhan sắc, phối ngẫu của những hồ tộc phải là tuyệt thế đại mỹ nhân, mỹ nam, với nhan sắc này của Cổ Minh đã vượt ngoài tiêu chuẩn của hồ tộc.
Cổ Minh nếu đề nghị lời này với những hồ tộc khác thì khó mà từ chối được, đáng tiếc nàng còn việc phải làm, với lại vị tiền bối này đến quá đường đột, nàng vẫn chưa kịp thích ứng được.
"Xin lỗi tiền bối, ta không thể ta còn phải tìm chị tôi" Hồ Khuyên vội vàng từ chối, nếu trước kia, vị tiền bối này mà đề nghị thì hơn chín phần nàng sẽ đồng ý đi cùng với ngài ấy.
Đáng tiếc nàng còn việc chưa làm xong, đó là đi tìm chị của mình, Cổ Minh nhìn nàng, ánh mắt sắc bén lại, rồi nhắm mắt lại, như thể đang liên lạc với ai đó.
Sau hơn 30 phút, Cổ Minh lần nữa mở mắt ra nhìn nàng,thở dài một hơi, rồi chậm rãi nói:
"Ta biết chị nàng ở đâu, ta có thể giúp nàng gặp lại chị mình" vừa nói xong Hồ Khuyên kìm không được nét bất ngờ, vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp của mình, tuy nhiên rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm trạng của mình, nàng là một người có trí óc, nên không dễ tin người thế đâu.
"Tiền bối lấy gì chứng minh" Hồ Khuyên hỏi Cổ Minh, hắn suy nghĩ hồi lâu, nhìn như thể đang nhớ ra chuyện gì đó, rồi nói:
"Chị nàng tên Hồ Duyên đúng không cảnh giới trên cuối cảnh" nghe Cổ Minh nói xong trong lòng của Hồ Khuyên nổi cơn sóng, tự hỏi tại sao vị tiền bối này lại biết tên chị mình.
Mà tại sao Cổ Minh biết ư, hắn có liên kết tâm trí với Văn Khang, dễ dàng biết được một số thông tin mà Văn Khang cho phép biết, ban đầu Cổ Minh muốn nhờ Văn Khang xem thử thiên cơ về chị Hồ Khuyên.
Nhưng trùng hợp thay, trong trí nhớ của Văn Khang có một nữ yêu hồ, tu vi trên cuối cảnh, gương mặt lại có nét chút giống Hồ Khuyên, tên là Hồ Duyên, nên hắn đoán đó chính là chị của Hồ Khuyên, Cổ Minh cũng đã xin Văn Khang để Hồ Khuyên gặp lại Hồ Duyên rồi.
"Được ta tạm tin ngài, nhưng nếu ngài chỉ lừa ta, ta sẽ dùng cả tính mạng liều chết với ngài" Hồ Khuyên lòng dù còn hơi nghi hoặc nhưng có thể đây là cơ hội để gặp lại chị mình thật thì sao, nàng biết vị này đối với mình rất chân trọng.
Chỉ cần nói vậy chắc chắn ngài ấy không dám lừa mình đâu, Cổ Minh nghe xong liền bế Hồ Khuyên lên, rồi nói:
"Ta thề với tâm ma nếu ta lừa dối nàng dù là nửa lời, thân tử đạo tiêu, thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh, thế nàng tin chưa".
Trước lời thề và hành động của Cổ Minh làm trái tim của nàng bỗng chốc rung động mạnh lên vài nhịp, trước một nam nhân nàng gặp chưa được 1 tiếng đồng hồ nữa.
Trước khi đi, Hồ Khuyên để lại cho Lâm Phàm một truy ấn phù, cho phép hắn cảm ứng được vị trí của nàng, dù sao nếu thật sự chị nàng có ở chỗ vị này.
Rất có thể Thố Y Tiên công chúa cũng có ở đó, nàng thì chắc chắn không cứu được hai người đó, nhưng có thể Lâm Phàm làm được, làm xong nàng cùng Cổ Minh đi vào không gian xé rách đi đến sắc hoa tông.
...
Trên giường, một thân hình xinh đẹp đang nằm, cô nàng này là Văn Ngọc, nội của Văn Khang, Văn Ngọc mở đôi mắt của mình dậy, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng không ngờ đứa cháu của mình lại mạnh như vậy, sức mạnh của đứa cháu dâu cũng rất được, khi hoàn toàn chữa trị tất cả vết thương cho nàng.
"Nội tỉnh rồi sao" Văn Khang nói, hắn đứng một bên giường nàng chờ nàng tỉnh cũng mất mấy ngày rồi, tuy vết thương hồi phục hết, nhưng linh lực nàng sử dụng cạn kiệt, còn sử dụng cấm chiêu, nên mất kha khá thời gian để tỉnh dậy.
"Cảm ơn, con nhiều Văn Khang" Văn Ngọc nói, thời gian qua nàng rất ít quan tâm đến đứa trẻ này, gần như tuổi thơ của hắn không có nàng, không ngờ nó lại cứu mình một mạng như vậy.
Nhìn Văn Khang tự nhiên Văn Ngọc lại nhớ đến chồng con mình, tuy vẻ ngoài của Văn Khang thay đổi, nhưng ánh mắt đó rất giống, thật sự rất giống.
Lúc này hành động tiếp theo của Văn Khang làm Văn Ngọc trợn tròn con mắt của mình lên, Văn Khang bất ngờ nhào lên giường, dùng tay, ép chặt tay nàng xuống, nàng lại bất lực không phản kháng được, hắn nhìn nàng rồi liếm môi của mình.
"Hôm nay nội thuộc về ta nhé"...