Lâm Phàm được truyền tống đến một vùng đất phương tây, xung quanh toàn cỏ là cỏ, là một cao nguyên, Lâm Phàm ngồi dậy miệng ói ra vài ngụm máu tươi.
Dù được Oa Tử chữa trị bằng sáng tạo chi lực của nàng, nhưng đó chỉ là vết thương bên ngoài bị nhiễm huỷ diệt chi lực mà thôi, nội thương bên trong vẫn còn tồn động, sau khi ói ra ngụm máu kia, Lâm Phàm ngã xuống trên đất.
"Tại sao, tại sao chứ" Lâm Phàm tự hỏi câu hỏi mà mình đã lặp đi lặp lại hàng trăm lần, tại sao mọi chuyện lại thay đổi theo hướng tồi tệ như vậy.
Kiếp trước dù Văn Khang vẫn là ác bá 1 vùng sở hữu thế lực nguyễn gia hùng mạnh chống lưng, nhưng hắn không phải là thứ tồn tại đáng sợ mang tên cổ ma, nguyễn gia càng không bành trướng thế lực mình, thế giới cũng không có gì mấy thầy đổi.
Một thế giới dù nguy hiểm, nhưng lại không có những mối đe doạ như cổ ma tồn tại, nếu chỉ vì hắn cải thiên, nghịch mệnh là thay đổi nhân quả để sửa chữa số mệnh của mình, thì cái tương lai tồi tệ này có xảy ra không.
Lâm Phàm không thể biết được, nhưng hắn chắc chắn một đều mình phải gánh chịu những hậu quả mà hắn gây ra, siết chặt nắm đấm lại, ánh mắt Lâm Phàm hạ quyết tâm.
Lâm Phàm lấy ra một viên đan dược hồi phục, nuốt vào trong miệng, hồi phục được kha khá vết thương đáng tiếc hắn giờ quá không thể sử dụng được xé rách không gian, chỉ có thể bay mà thôi.
Lâm Phàm trên đường đi thì suy nghĩ, hắn biết cổ ma giáo liên quan đến cổ ma, mà cổ ma không ai khác chính là Văn Khang, vậy có nghĩ có thể vợ của Lâm Phàm Thố Y Tiên và Hồ Duyên chị Hồ Khuyên có thể đang trong tay Văn Khang.
Đã có manh mối thì Lâm Phàm còn ngại gì nữa, chỉ cần tìm ra chỗ ở của Văn Khang và cẩn thận lẻn vào trong cứu Thố Y Tiên và chị Hồ Khuyên là được.
Tuy nhiên bây giờ hắn cần phải hồi phục vết thương cái đã, rồi tính gì thì tính.
...
Trên một dãy núi phủ đầy tuyết trắng xoá, một thân hình bay trên không trung nhìn xuống, thần thức của hắn mở ra, quét xung quanh toàn bộ dãy núi.
"Đây ra, vĩnh hằng chưởng" kẻ này không ai khác là một trong những phân thân của Văn Khang, Cổ Minh, hắn chưởng ra một lực đạo khủng kiếp phá hủy một phần của dãy núi.
Cổ Mình hạ xuống đào bới đống đổ nát của mình gây ra, lúc này hắn cũng tìm thấy thứ mình cần tìm, một bộ xương hồ ly đã mục rữa từ rất lâu rồi.
Sở dĩ nó còn nguyên vẹn như vậy là do chủ nhân của bộ xương này là tu luyện giả từ thời kì cổ xưa, Cổ Minh cảm nhận được khí tức dù đã vô cùng lụi tàn phát ra từ bộ xương, nhưng hắn biết đó là người mà hắn tìm.
"Bạch Phi, ta đến trễ rồi để nàng nằm lại nơi lạnh giá này cả ngàn năm ta xin lỗi nàng rất nhiều, Bạch Phi" Cổ Minh ôm bộ xương vào lòng, biểu cảm vô cùng nhớ nhung.
Hắn đem bộ xương này luyện hoá thành một cái khuyên tai, sau đó đeo lên tai của mình, đối với hắn đây là cách cả hai sẽ vĩnh viễn không xa rời, vĩnh viễn bên nhau.
Hắn cũng có thể thực hiện lời hứa của mình với nàng, cùng nhau đi khắp thế giới phiêu diêu tự tại, nhìn những cảnh đẹp nhất của thế giới này, Cổ Minh phóng lên trên không thần thức quét ngang định phương hướng.
"Đi về phía nam đi, nàng chịu không" Cổ Minh nói xong liền bay đi, vừa bay cổ Minh vừa nhìn phía dưới, khung cảnh từ trên nhìn xuống quả nhiên rất đẹp, thế giới này đã ít tàn khốc hơn xưa rất nhiều.
Nhớ lại thời đại của mình, linh khí trong thiên địa suy giảm, con người phải săn giết yêu thú hoặc chính đồng loại của mình để hấp thụ linh lực của họ luyện hoá thành linh lực của mình.
Hắn từ nhỏ thiên phú tuyệt luân, dù linh khí suy giảm thì hắn cũng tu luyện đến độ kiếp cảnh, sau đó lĩnh ngộ được hai ý cảnh mạnh mẽ đó là vĩnh hằng và bất bại.
Tuy nhiên Cổ Minh không có ý định phi thăng, hắn chỉ muốn bên người hắn yêu là Bạch Phi một yêu tộc thuộc bạch hồ nhất tộc, hắn cùng nàng chiến đấu để dành lại hoà bình cho hai bên yêu và nhân.
Cuối cùng cả hai đã thành công để hai bên têu và nhân sống hoà bình, hắn trở thành nam nhân hoàng, nàng trở thành nữ yêu đế.
Tuy nhiên bình yên không kéo dài được lâu, trong lúc hắn đang tận hưởng cuộc sống của mình với người yêu, thì một hình bóng mờ ảo xuất hiện trước mắt hắn.
"Xin tự giới thiệu ta là ý thức của địa cầu, thay các ngươi gọi là thiên đạo, ta cần sự giúp đỡ của các ngươi ngăn chặn ngoại vực địch nhân".
Ngoại vực địch nhân kia là kẻ vô cùng mạnh, hắn đến là để hấp thu hành tinh này để hồi phục sức mạnh, thân là cường giả mạnh nhất địa cầu thời điểm đó thì thiên đạo nhờ hắn cũng là điều hiển nhiên, Cổ Minh dù không muốn nhưng cũng phải đi chiến với tồn tại kia.
Nếu địa cầu bị hủy diệt thì hắn còn cùng Bạch Phi vui vẻ được sao, tu vi lâu ngày bị áp chế cũng được giải phóng, thiên đạo còn chờ hắn thiên địa chi lực để tăng sức mạnh, Cổ Minh chính thức đạt đến tu vi ý cảnh lục tầng.
Cổ Mình lập tức phóng ra khỏi phạm vi của địa cầu, tuy nhiên hắn không có ý định đi đến thần giới trong truyền thuyết, mà chỉ ngăn chặn thứ kia mà thôi.
Thần thức của ý cảnh quả nhiên tăng cường rất nhiều, Cổ Minh bằng thần thức có thể dễ dàng nhìn ra được, cái tồn tại đáng sợ kia.
Nó là một khói đen, vô hình vô dạnh, có hai mắt đỏ tươi như màu, dài khoảng 12 trượng, rộng đến 5 trượng, một tồn phát ra khí tức áp bức vô cùng, ít nhất thứ này cũng trên Cổ Minh 1 đại cảnh giới.
Lấy thanh kiếm của mình ra, bọc lấy thêm bất bại ý cảnh, Cổ Minh lão về phía thứ đó, nó cảm nhận được tồn tại của Cổ Minh thì bất ngờ nói:
"Không ngờ một tiểu tinh cầu linh khí cạn kiệt lại sinh ra một kẻ phi thăng đáng tiếc ngươi sẽ trở thành thức ăn hồi phục cơ thể cho bổn hoàng" làn khói đen kia mọc ra hai tay phóng đến tấn công Cổ Minh.
"Thử xem" vĩnh hằng ý cảnh bùng nổ, bất bại ý cảnh phát ra đến cùng cực, thiên địa chi lực bọc lấy cả người của Cổ Minh giúp hắn cường hoá thân thể.
Trận chiến diễn ra suốt 1 năm trời, sở dĩ Cổ Minh cùng bán thần sinh vật bí ẩn đó đánh nhau dài như vậy còn bất phân thắng bại, bởi vì vĩnh hằng ý cảnh, vĩnh hằng ý cảnh là loại ý cảnh mạnh nhất.
Nó cho phép người sở hữu hồi phục vô hạn năng lượng, hồi phục vô hạn sức lực, hồi phục vô hạn vết thương, không có nó Cổ Minh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
"Ta công nhận ngươi rồi địa dân thấp kém ạ, nếu ngươi ở thần giới chắc chắn tiền đồ vô lượng, đáng tiếc ngươi phải chết trong tay bổn hoàng" làn khói đen điên cuồng hét lên.
Hắn lực lượng đang dần khô kiệt bởi vì Cổ Minh, nếu không nhanh chóng kết thúc trận chiến này rồi hấp thu Cổ Minh, sau đó đến địa cầu cắn nuốt thiên địa chi lực để hồi phục cơ thể nếu không hắn sẽ hồn siêu phách tán.
Đúng thứ đánh với Cổ Minh không phải bản thể thay chân hồn, mà là một tàn hồn sắp tan biến của một đại cường giả, tàn hồn này dù yếu đến mức tu vi chỉ còn lại ngang bán thần cảnh, nhưng nó đủ cho thấy kẻ này mạnh đến đâu.
"Ha ha ha ngoại vực địch nhân ngươi muốn giết ta, vậy thì lên đi, bất bại ý cảnh, vĩnh hằng ý cảnh" Cổ Minh hét lên, thanh kiếm không biết từ bao giờ đã gãy nát được luồng hào quang của bất bại ý cảnh bao lấy.
Lần nữa lao lên, không biết bao nhiêu lần lao lên tấn công, dù vĩnh hằng ý cảnh nghịch thiên, giúp hắn vô hạn hồi phục, nhưng cơ thể và linh hồn của Cổ Minh đã mệt mỏi đến mức không muốn chiến đấu nữa rồi.
Nhưng nghĩ đến người mình yêu sẽ gặp nguy hiểm nếu như mình thua thì Cổ Minh lần nữa lao lên, cứ lao lên liên tục như vậy, trận chiến kéo dài gần như đến vô tận theo cảm nhận của Cổ Minh.
10 năm...
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, trận chiến này vậy mà đã kéo dài 10 năm, trận chiến này cuối cùng cũng phải có kết quả, đến cùng cả chuôi của thanh kiếm Cổ Minh cũng đã không chịu nổi mà tan biến và hư vô.
Cổ Minh thân thể tàn lụi và trần truồng do lớp y phục sớm không chịu nổi hai sức mạnh kia va chạm nhiều lần với nhau, ngoại vực địch nhân kia giờ chỉ còn là một đám khói đen nhỏ bằng một đứa trẻ.
"Ngươi rất mạnh, ý cảnh của ngươi lại càng mạnh, ngươi có thể vô hạn hồi phục, đáng tiếc cơ thể và linh hồn ngươi có giới hạn, ngươi thua rồi" nói xong ngoại vực địch nhân phóng đến muốn hấp thu Cổ Minh.
"Chết cùng ta đi" Cổ Minh chậm rãi nói, hai ý cảnh hùng mạnh và đan điền của Cổ Minh nhanh chóng nóng lên, khi ngoại vực địch nhân nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Bùngggggggggggggggggg.
Một vụ nổ trấn động hư không đã tiêu diệt ngoại vực địch nhân, Cổ Minh đã thắng kia đạt được mục đích của mình ngăn chặn ngoại vực địch nhân xâm nhập địa cầu.
Lại không biết qua bao lâu, bảo nhiêu tuế nguyệt trôi qua, Cổ Minh lần nữa thức tỉnh, hắn nhận ra mình có 1 cơ hội để tái sinh, hắn muốn đạt được cơ hội này để lần nữa gặp lại người mình yêu.
Khi tái sinh dù chỉ là phân thân, dù sinh mạnh của mình trong tay kẻ khác, nhưng hắn chấp nhận tất cả, ôm một hy vọng nhỏ nhoi là có thể gặp lại nàng lần cuối.
Tuy nhiên khi cảm nhận được khí tức của nàng, thì hắn biết nàng đã chết, Cổ Minh biến nàng thành khuyên tai đeo lên tai mình m, như thế cả hai vĩnh viễn không xa rời nữa, hắn sẽ thực hiện lời hứa mà năm xưa mình không làm được, cùng nàng đi khắp thế giới này xem hết cảnh đẹp nhất.
Là lời hứa mà hắn đã nói khi rời đi ngăn cản ngoại vực địch nhân, Cổ Minh nhớ lại mọi chuyện lòng nhớ thương về nàng, bỗng chốc hắn đã đi phiêu diêu được 1 tuần rồi, bỗng nhiên thần thức của hắn cảm nhận được một tồn tại giống Bạch Phi của hắn.
"Là nàng sao Bạch Phi, là nàng sao" dù biết đó không phải Bạch Phi của hắn, nhưng Cổ Minh không quan tâm, xé rách không gian đến đó...