Chương 83: Văn Khang đến

Nhìn sư nương của mình tự bạo, Lâm Phàm triệt để tức giận, tại sao tại sao mọi lần điều như hắn đều không cứu được một ai, tại sao tại sao, ánh mắt Lâm Phàm nổi gân đỏ.

Tay hắn siết chặt băng kiếm, Văn Tùng cũng không còn cười nữa, hắn lúc này đã sợi đái trong quần, vì cảm nhận khí tức khủng bố kẻ kia đứng trước mặt.

"Vô địch băng tuyết kiếm thần lĩnh vực" một luồng bá khí phát ra xung quanh Lâm Phàm, Văn Tùng ngay lập tức bị đè bẹp thành cặn bã, linh hồn cũng bị lĩnh vực của Lâm Phàm đánh tan.

Vĩnh viễn không siêu sinh, vĩnh viễn không luân hồi, lúc này Lâm Phàm dùng đế nhân bộ phóng lên chỗ Văn Ngọc, kiếm khí cuồng bạo phóng ra, chém xuống một kiếm.

"Không gian xoay chuyển" trước khí nguồn kiếm khí khủng bố đó đánh xuống, Văn Ngọc đã dùng dị năng thay đổi không gian xung quanh mình, tránh thoát một đòn chí mạnh.

"Phù...aaaaaa" chưa kịp thở, không gian xung quanh của Văn Ngọc bị xé rách, một bàn tay Lâm Phàm từ đó xuất hiện đấm Văn Ngọc bay vào những toà nhà nguyễn gia.

Hắn cầm kiếm phóng như bay đến, Văn Ngọc ói ra một ngụm máu, sau đó lấy ra một viên hồi phục đan cao cấp uống vào.

"Không gian bạo liệt" Văn Ngọc hét lên, không gian xung quanh Lâm Phàm bị nổ hàng loạt, Văn Ngọc muốn nhử thời gian để hồi phục các vết thương.

Bỗng nhiên nàng cảm giác không gian xung quanh mình bị xé rách không chần chừ một giây nào, Văn Ngọc lập tức cho nổ không gian sắp bị xé rách, rồi phóng ra chỗ khác.

Chênh lệnh giữa Lâm Phàm và Văn Ngọc quá lớn, mếu không phải nàng sở hữu dị năng liên quan đến không gian, thì nàng đã có kết thúc như Văn Tùng rồi.

"Băng hoại" một cú chém đầy uy lực phóng đến chỗ của Văn Ngọc, cú chém này chứa đầy thần lực mạnh mẽ và kiếm khí sắc bén, cú chém đi đến đâu, không gian bị nứt đến đó.

Ăn 1 kiếm này, Văn Ngọc chắc chắn sẽ phải chết, cơ thể nát vụn, linh hồn vĩnh viễn không thể siêu sinh, vĩnh viễn không luân hồi.

"Không gian xoay chuyển" nàng lần nữa thay đổi không gian xung quanh mình, để tránh thoát một đòn chí mạng nữa.

Kẻ thù tuy không sở hữu sức mạnh không gian, nhưng lại sở hữu sức mạnh kinh người, có thể bóp nát không gian, Văn Ngọc đứng trước kẻ này gần như là không có phần thắng nào.

"Nhân đế biến-nhân chi đế" một luồng áp lực khủng kiếp đè lên tất cả, những toà nhà bên trong nguyễn gia cũng bị đè bẹp bởi thứ áp lực này, những đệ tử tinh anh của Nguyễn gia không ít người bị thứ áp lực này đè thành cặn bã.

Văn Ngọc cũng cảm nhận được thứ áp lực cùng cực này, trong lúc Văn Ngọc mất cảnh giác một bàn tay từ không gian xé rách xuất hiện đấm một quyền vào bụng của Văn Ngọc.

Nàng quăng đi lần nữa, cú đấm này mạnh hơn cú đấm lần trước rất nhiều, lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bị dập vô cùng nặng, mười mấy cái xương không cái nào không gãy cả.

Văn Ngọc nuốt hết đấm đan dược hồi phục, hồi phục tất cả vết thương của mình, nàng quyết định chơi tới bến với hắn.

"Phản chuyển không gian" tay Văn Ngọc xuất hiện ra hai không gian nén nhỏ, sau đó nàng cố gắng hợp chúng lại thành 1, Lâm Phàm vừa thấy bây đến khi quả cầu không gian hợp lại.

Đùngggggggggggg.

Không gian lập tức phùn nổ, Lâm Phàm bị đòn này đánh bay ra xa, đáng tiếc hắn chỉ bị thương ở tay 1 chút mà thôi, còn Văn Ngọc thì bị phản phệ nặng hơn, người bay ra xa trọng thương, hai tay cháy đen.

"Không gian bạo liệt" Văn Ngọc dùng chút hơi tàn, tay chỉ ra, một vùng không gian xung quanh Lâm Phàm lập tức bị nổ không còn lại gì, đây là nổ lực cuối cùng của nàng.

Tuy nhiên đòn tấn công đó không làm hắn bị thương quá nhiều, Lâm Phàm bay lại chỗ Văn Ngọc, trên không trung mái tóc dài của hắn bay theo gió, ánh mắt vô thượng nhìn xuống như nhìn những con kiến.

Hắn cũng phải công nhận Văn Ngọc rất khủng bố, có thể cùng bán thần cảnh đánh nhau mấy tiếng đồng hồ, sức mạnh không gian đúng thật rất đáng gờm, cùng cấp có lẽ Văn Ngọc bất bại, thậm chí nàng ta còn có thể đánh vượt vài cấp.

Đáng tiếc kẻ nàng ta đánh là bán thần chứ không phải ý cảnh, tuy Lâm Phàm không có sức mạnh liên quan đến không gian, nhưng lại sở hữu sức mạnh đủ xé rách không gian.

Nếu hắn còn là ý cảnh chắc chắn không phải đối thủ của nàng ta, nhưng hắn là bán thần chứ không phải ý cảnh, Văn Ngọc nhắm mắt chờ đợi cái chết của mình.

Thắng làm vua thua thì chết có gì phải tiếc nuối chứ, thế giới này cường giả vi tôn, nàng thua thì nàng chết, Kiếm Lâm Phàm chuẩn bị chém xuống thì dị biến xảy ra, không gian trước mặt của Văn Ngọc bị xé rách.

Đùng.

Kiếm của Lâm Phàm bị một cánh tay chặn lại trước khi nó chém xuống, một gương mặt vừa quen và cũng vừa lạ xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, mái tóc trắng xoá, gương mặt mỹ nam anh tuấn, đôi mắt đỏ thẳm như máu, dáng miệng như luôn cười, khí chất vô kiêu ngạo.

Hắn còn ai khác là Văn Khang cơ chứ, Văn Khang đi đến thăm nội ai nhờ gặp cổng này, nhân lúc Lâm Phàm ngạc nhiên đến bất động, Văn Khang lập tức đấm ra một quyền đẩy lùi Lâm Phàm về sau.

"Lung Nhi, phiền nàng chăm sóc cho nội ta" Văn Khang nói khi thả Linh Lung ra khỏi đảo, Linh Lung gật đầu tỏ ý đã hiểu, nàng liền sử dụng hồi phục tế bào của mình để cứu nội của chồng mình.

Lâm Phàm ánh mắt trở nên vô cùng nhớ nhung khi thấy Linh Lung, như lúc này, thứ hắn phải chú ý là Văn Khang, chứ không phải Linh Lung, Lâm Phàm cảm nhận một khí tức hủy diệt phát ra từ người Văn Khang.

"Không ngờ lại có bán thần cấp độ ở tuổi trẻ như thế này, tiền đồ của ngươi đúng là vô lượng thật, đáng tiếc... ngươi đánh nhầm người rồi" Văn Khang hét lên nổi, rồi sử dụng xích ma trạng thái.

Độ đồng hoá của thân thể này và cổ ma huyết đã lên 1,5% rồi, một con quái vật gớm ghiếc xuất hiện trước mặt của Lân Phàm.

Nó sở hữu 3 con mắt, bốn cái cánh giống dơi và mắt mọc ra đầy trên đó, một cái đuôi dài sần sùi, và một bàn tay và bàn chân móng vuốt, hàng răng to mọc cả ra ngoài miệng.

Bỗng nhiên chiếc nhẫn trữ vật của Lâm Phàm rung rẫy vì hoảng sợ, Oa Tử bên trong không tin vào mắt mình vì đó, đó không phải là khí tức của cổ ma sao.

"Lâm Phàm chạy đi...đó là cổ maaaaaaaaaaaa" Oa Tử hét lên, Lâm Phàm lúc này cũng cảm nhận được dù tu vì của mình vài kẻ này chênh lệnh nhưng, sức mạnh thực tế thì Văn Khang trên Lâm Phàm rất nhiều.

Văn Khang phóng đến, tay tụ ra một quyền tập trung toàn bộ ý cảnh của hắn và những phân thân lại, cùng với sức mạnh của cổ ma, một quyền này sánh ngang sức mạnh của một bán thần thất tầng cảnh.

Đùng đùng đùng.

Hàng loạt quyền pháp đánh lên người của Lâm Phàm, mà Lâm Phàm không thề làm được gì, một quyền mạnh mẽ nhất của Văn Khang đáng ra xé rách cả không gian bí cảnh.

Lâm Phàm bị đánh bay ra khỏi bí cảnh, Văn Khang bay theo Lâm Phàm, cả hai bay ra khỏi bí cảnh, Lâm Phàm bị rơi xuống đất, tạo thành một chấn động lớn.

Lâm Phàm cảm giác được, vết thương do Văn Khang đánh đang tự hủy diệt đi, sức mạnh này thật sự quá là mạnh, chỉ một quyền đã làm hắn bị thương vô cùng nặng.

Vết thương thì bị hủy diệt không thể hồi phục, bị đánh trúng thì chắc chắn bị thương và chết, vết thương còn bị hủy diệt vô cùng khó hồi phục.

Lúc này sáng tạo chi lực của Oa Tử trào ra, hồi phục vết thương cho Lâm Phàm, từ đằng xa Văn Khang đang bay đến, Oa Tử lập tức dùng chút sức mạnh của mình truyền tống Lâm Phàm đi trước khi Văn Khang đến.

Văn Khang trên không trung lao xuống chuẩn bị đánh ra một quyền giết chết Lâm Phàm, nhưng không hiểu sao, Lâm Phàm bỗng nhiên biến mất.

Văn Khang truy dấu vết không gian, đáng tiếc, đáng tiếc đây là truyền tống chứ không phải xé rách không gian nên, Văn Khang bất lực đành bỏ qua cho Lâm Phàm một mạng, Văn Khang trở lại hình thái bình thường.

Đi lại vào bí cảnh nguyễn gia, khung cảnh hoang tàn bên trong những toà nhà bị hủy, những đệ tử trở thành những bãi máu, nhưng hắn đéo quan tâm.

Hắn đi đến chỗ Văn Ngọc cũng tỉnh dậy nàng không ngờ đứa cháu nội này của mình lại có sức mạnh lớn như vậy, Linh Lung thấy Văn Khang quay về, liền chạy lại, nàng đã hồi phục cho cả tứ và tam trưởng lão.

Thấy nàng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc thì ôm nàng, rồi tặng cho Linh Lung một nụ hôn nồng cháy, sau đó thu nàng lại vào đảo.

"Nội của ta bị thương nghiêm trọng nên ta đưa bà ấy đi chữa thương" Văn Khang đi lại gần bế Văn Ngọc lên rồi nói cho tam và tứ trưởng lão trước khi đi...