Lâm Phàm khó hiểu bấm vào mục chú thích của nhiệm vụ hệ thống, cổ ma giáo hắn cũng chỉ nghe vài lần, mà đoạt xương để làm gì cơ chứ.
"Cổ ma giáo muốn đoạt lấy xương của nhân đế đời thứ 18, bằng mọi giá ngăn chặn cổ ma giáo đoạt lấy xương của nhân đế".
Lâm Phàm đọc xong có chút hiểu, có thể xương nhân đế ẩn chứa huyền cơ nào đó nên cổ ma giáo muốn, mà khó ở đây là ngăn chặn bằmg cách nào cơ chứ, hắn còn không biết chỗ để xương của nhân đế ở đâu thì sao mà ngăn chặn được cơ chứ, như đọc được suy nghĩ của Lâm Phàm hệ thống hiện lên:
"Bắt đầu dịch chuyển về lăng mộ của nhân đế trong 3...2...1"
Lâm Phàm bị dịch xuất hiện bên trong một không gian tối đen, hắm thầm chửi thề hệ thống chưa chuẩn bị xong đã bị dịch chuyển đi, hắn nhìn xung quanh không gian nhưng quá tối, thần thức bị thứ gì đó ngăn chặn không dò được.
Đang trong lúc bế tắc, bỗng nhiên những cây đuốc xung quanh bừng cháy lên ngọn lửa, phát ra ánh sáng, Lâm Phàm cuối cùng cũng thấy được.
Trước mặt hắn là một cánh cửa lớn cổ kính, trên cùng cánh cửa là một chữ cổ, phiên dịch ra nghĩa thì là Đông, may mắn là Lâm Phàm có hệ thống nên đọc được.
Hắn đang suy luận đông, đông trên cánh cửa có nghĩa là gì, đông đúc, mùa đông, hướng đông, nhìn xung quanh chỉ là những bức tường trống treo đuốc.
Lâm Phàm hết cách đành mở cửa ra, hắn bước phía sau là thử thách của lăng mộ, xánh cửa được Lâm Phàm đẩy ra, bụi bậm dính trên cửa hàng trăm năm rơi xuống, cho thấy độ cổ kính của cái lăng mộ này.
"Những kẻ trộm mộ đáng kinh tởm,hãy nhận lấy sự trừng phạt của thánh thần" một âm thanh phát ra, những cây đuốc bắt đầu cháy lên cho Lâm Phàm hoàn toàn nhìn ra được kẻ đã nói những câu đó.
Là một bức tượng khổng lồ, được làm theo vị nhân đế đời thứ 18.
Nó là một cái con rối, con rối to lớn này đang ngồi trên một cái ngai, ánh mắt nó sắc lạnh cực điểm, cái con rối này tu vi ít nhất là độ kiếm như bị áp chế xuống còn kim đan thôi bên trong bí cảnh.
Con mắt nó phát ra ánh sáng đỏ tươi, vô thức con rối phát ra 4 đại đạo ý cảnh, sát ý, kiếm ý, chiến ý, đế ý, bốn loại đại đạo ý cảnh cuồng cuộn chảy ra áp bức Lâm Phàm và đẩy lùi người Lâm Phàm, Lâm Phàm chắc chắn một điều, con rối này sắp đột phá cuối cảnh của phàm nhân, bước lên chân chính thần lộ.
Con rối dơ tay ra như muốn triệu hồi vũ khí, đất cát khói bụi tụ lại thành một cục to bự, sau đoa định lại hình dạng chuẩn xác thành một thanh trường kiếm to dài bằng con rối.
Nó cầm lên thanh kiếm làm bằng đất, cát, khói, bụi, rồi đứng dậy khỏi cái ngai vàng của mình, sức mạnh cùng uy áp mà con rối phát ra đã đẩy lùi Lâm Phàm vài bước.
"Kiếm kỹ nhân đế hoànggggggg" con rối sử dụng kiếm kỹ phát ra một luồng cuồng bạo kiếm khí bao trùm linh lực bọc vào thanh kiếm, Lâm Phàm lấy ra kiếm từ nhẫn trữ vật.
"Kỷ băng hà" Lâm Phàm sử dụng bí chiêu của mình, truyền năng lượng vào bên trong kiếm rồi cấm xuống bên dưới mặt đất, nó đã được Lâm Phàm cải tiến để tối ưu hơn với năng lực đặc thù của Lâm Phàm.
Năng lực đặc thù của hắn sau khi hấp thu dị bản nguyên, được Lâm Phàm đặt cho cái tên là băng tuyết thiên địa, cho phép linh lực của Lâm Phàm kết nối với linh khí thiên địa tạo ra cộng hưởng lớn.
Một luồng linh lực hệ bămg xâm nhập vào lòng đất cộng hưởng với linh khí của mặt đất mà tại thành một môi trường lạnh giá phát rubg người.
"Đóng băng" Lâm Phàm điều động linh khí xung quanh đóng băng cây trường kiếm đất của con rối, đóng băng luôn kiếm kỹ, thành một cục băng nặng trĩu rơi xuống, con rối cực nhọc muốn nâng cục băng lên nhưng vô dụng.
Lâm Phàm sử dụng đế nhân bộ chạy ra phía đằng sau của con rối hắn đâu thể bỏ qua cơ hội để chiến thắng này được cơ chứ, nhắm mắt lại cảm nhận giao động linh lực bên trong người con rối.
Sở dĩ hắn làm vậy là vì có đọc qua mấy cuốn sách về chế tạo rối nên biết được một số chuyện, muốn giết con rối phải phá hủy tâm hạch của nó, bằng không dù phá hủy toàn bộ cơ thể cũng không giết được nó.
Muốn biết tâm hạch của con rối nằm ở đâu thì phải cảm nhận giao động linh lực bên trong cơ thể của con rối, cảm nhận nguồn gốc năng lượng cho cơ rối hoạt động.
Mở mắt ra Lâm Phàm cảm nhận được rồi, cảm nhận được giao động linh lực bên trong cơ rối, nguồn gốc năng lượng để con rối, hạch tâm đang ở phần gáy của con rối.
"Băng hoại" bay lên, Lâm Phàm tích tụ ra linh lực băng thuần khiết, mạnh hơn trước gấp vài lần, quét qua một đường kiếm, phá hủy tâm hạch của con rối, Lâm Phàm thành công đánh bại con rối rồi.
Đùng....đùng...bùngggggggg.
Bỗng nhiên con rối quay người lại đánh một cái mạnh làm Lâm Phàm bị đánh quăng về một bức tường, lực lượng làm bức tường nứt toác ra, sâu một một mảng lớn.
Lâm Phàm đứng dậy quả nhiên con rối canh gác lăng mộ của nhân đế không dễ xơi, con rối bỏ luôn thanh kiếm mà lao lên tấn công Lâm Phàm bằng tay không, hộc ra vài giọt náu Lâm Phàm dơ tay ra, linh khí kết nối với linh lực của Lâm Phàm tạo thành một tường băng che cho Lâm Phàm những cú đấm của con rối.
Hắn cảm nhận được con rối hoạt động được là vì nó còn tâm thạch, con rối này vậy mà là song tâm hạch, tâm hạch đầu tiên bị hủy thì nó sẽ kích hoạt tâm hạch thứ hai để tiếp tục tấn công, tâm hạch này mạnh hơn tâm hạch trước nhiều, Lâm Phàm đành dùng nhân đế biến vậy.
"Nhân đế biến đệ nhất tầng-nhân chi vương" Lâm Phàm hét lên, mái tóc của Lâm Phàm hóa màu bạc trắng phên phơi theo gió, con mắt trở nên nghiêm túc lạnh lùng, uy áp đế vương đè lên người của con rối.
"Băng hoại" Lâm Phàm hét lên, khi kích hoạt nhâm đế biến Lâm Phàm vừa hay cũng cảm nhận được tâm hạch của con rối, hắn lao lên vì biết con rồi đã bị uy áp của nhân đế khống chế không tấn công hắn nên Lâm Phàm rất tự tin.
Hạch tâm bị phá hủy con rối cũng tan biến theo hóa thành cát bụi, ngai vàng của con rối cũng nổ theo, phía sau ngai vàng là một cánh cửa, Lâm Phàm đi lại, biết đây là cánh cửa dẫn đến phòng thử thách hoặc trực tiếp dẫn vào bên trong lăng mộ.
Lâm Phàm bước đi không chút gì là sợ hãi...