"GÀOOOOOOOOO" một âm thanh lớn như tiếng gào hét của một con quái vật, khi Lâm Phàm vừa mở cánh cửa ra liền nghe được âm thanh này.
Lâm Phàm đã nghĩ đúng về căn phòng tiếp theo, nó là 1 thử thách nữa, những cây đuốc bắt đầu phùn cháy lên, để Lâm Phàm thấy rõ ràng con quái vật đã phá rồi tiếng hét.
Một sinh vật cứ ngỡ là chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, con quái vật đã phát ra tiếng gào nó là một con long thay nói đúng hơn là 1 con giao long, nó có màu đen tuyền, thân dài 8 trượng, có bốn chi, vuốt nó sắc bén, nhưng nó bị những dây xích cầm tù ở căn phòng này.
Long không phải hiếm vì thế giới ngoài kia có rất nhiều hung thú, yêu thú, ma thú có huyết mạch long tộc, nhưng Lâm Phàm chưa bao giờ thấy một con long thay nói đúng hơn là một con giao long huyết mạch cao quý như vậy, vì tồn tại của long tộc gần như bị thứ gì đó xóa sổ khỏi thế giới này.
Có thể nhìn thấy một con long toàn vẹn như vậy đã là rất may mắn rồi, vốn dĩ gọi nó long thay là giao long khi tồn tại của nó chưa phải chân chính là long, vì tồn tại của nó ở thiên địa này đã được tính là long, khi huyết mạch nó thuần khiết và cao quý hơn tất cả.
"Hự" Lâm Phàm lùi ra sau hai bước, vì hắn cảm nhận luồng uy áp hùng mạnh của long tộc, con long này chắc chắn đã bước lên thần lộ rồi, nhưng bí cảnh áp chế lại tu vi chỉ còn vẻn vẹn tứ cảnh.
Mà Lâm Phàm cũng phát hiện ra một bí mật của khu lăng mộ này, tu vi không cần phải áp chế xuống nhị cảnh nữa, tu vi hắn có thể giải phóng bằng với tu vi của những con boss giải phóng ở mỗi căn phòng.
"Nhân đế biến-nhân chi tôn" Lâm Phàm sử dụng nhân đế biến tầng thứ hai, đồng thời giải phóng ra tu vi tứ cảnh của mình, con long kia bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức đè áp mình xuống.
Nó quá quen thuộc, đây là cỗ uy năng của kẻ đã bắt nó vào đây, lòng thù hận bị giam nhốt suốt của triệu năm bùng cháy lên bên trong lòng của con long, nó chắc chắn đây là truyền nhân của kẻ đó, kẻ đã bắt nó vào đây.
"Băng hoạiiiiiiiiii" kiếm khí tích tụ lên thanh kiếm của Lâm Phàm, nhiệt độ bên trong căn phòng giảm xuống một cách trầm trọng, những linh lực của Lâm Phàm xin ra cộng hưởng với thiên địa linh khí.
Con long lao lên bao hàm tất cả lòng thù hận của nó bao nhiêu năm, tuy nhiên thù hận che mờ con mắt, con long kia không để ý nhân đế biến uy áp đã làm nó không thề phát huy toàn bộ sức mạnh.
Thay nó quá tự tin về lớp vảy cứng của mình, nhưng nó không biết Lâm Phàm có một thứ dễ dàng chém xuyên lớp vảy của nó đang tự hào, kiếm tâm sinh kiếm ý cùng cảnh không gì không chém xuyên qua được.
Lâm Phàm lao lên kết hợp đế nhân bộ, trong một khoảnh khắc hắn xé gió mà đi, một đường chém hoàn mỹ chặt xuống, băng hoại ngay lập tức đóng băng lại.
Xẹttttttttttttttt.
"Gàooooooooooo" con long hét lên đầy đau đớn khi nó đã bị Lâm Phàm chặt đứt tứ chi xuống giờ nó chả khác mấy gì một con giun đang lăng bò dưới mặt đất.
"Kết thúc rồi, băng hoại" Lâm Phàm lao lên kiếm ý mạnh mẽ phát ra, con long kia đã không còn gì, nó không còn gì để mất nữa, con long đó muốn tự bạo, nó muốn đồng quy vô tận với truyền nhân kẻ đã nhốt nó vào đây.
Lâm Phàm nhận ra giao động linh khí của con long đang trở nên rối loạn càng lúc nó càng hấp thu nhiều linh khí vào mà không luyện hóa chúng, linh hồn của con long đang phình to ra, Lâm Phàm nhận ra nó đây là muốn tự bạo.
Lâm Phàm phóng người lộn một vòng rồi dùng đế nhân bộ chạy về căn phòng đầu tiên, con long rống lên lần cuối cùng, từ bên trong nó phóng thích ra một luồng bạo phát linh lực.
Đùngggggggggggggggggg.
Cả khu vực rung chuyển lê như động đất, con long tự bạo sau đó Lâm Phàm mở mắt ra nhìn của lăng mộ cũng không có mấy hư hại, Lâm Phàm nhìn căn phòng thứ hai nó đã xuất hiện ra một cánh cửa.
"Con long đó vậy mà tự bạo, thân thể, linh hồn đều hoàn toàn hóa thành cát bụi" Lâm Phàm nói, tự bạo như con long đó chả khác gì chả muốn đầu thai luân hồi, bình thường muốn tự bạo thì tu luyện giả sẽ bạo nổ tu vi, lưu giữ lại linh hồn để đầu thai chuyển kiếp.
Còn con long này, nó bạo cơ thể, lẫn linh hồn mãi mãi không đầu thai, không bao giờ luân hồi, trấn động từ vụ nổ đã làm rung chuyển cả lăng mộ à không cả bí cảnh trong một thời gian dù không dài nhưng đã đủ thấy uy lực của cú nổ đó.
Lâm Phàm thở dài rồi đi lại mở ra cánh cửa kia, căn phòng phía sau cánh cửa là một căn phòng to, những đồ trang sức khắp nơi trong phòng, thứ thu hút chú ý của Lâm Phàm là một ngai vàng lộng lẫy, một bộ xương mặc hoàng bào đang ngài trên đó.
Ba phía còn lại của căn phòng là ba cánh cửa khác, lúc này một trong ba cánh cửa rung lên rồi bị phá nát ra, Lâm Phàm không kịp phản ứng gì, hai cổ thân ảnh đỏ chót nhanh như sấm chớp mà chạy lên thu lấy bộ xương.
Lâm Phàm phản ứng lại thì bộ xương của nhân đế đã hoàn toàn nằm bên trong nhẫn của của hai kẻ áo đỏ kia.
"Nhiệm vụ thất bại".
Hệ thống vang lên, nhưng Lâm Phàm không quan tâm chỉ nhìn ba kẻ kia, một người rất quen thuộc với hắn Linh Lung, hai kẻ kia hắn không biết vì đeo mặt nạ, Lâm Phàm không hiểu rốt cuộc cổ ma giáo là gì mà Linh Lung lại tham gia vào.
Linh Lung nhìn thấy Lâm Phàm ánh mắt phát ra sát ý, nàng cảm nhận kẻ kia là tiên giả, thì di chuyển nhanh lên không cho Lâm Phàm phản ứng lại, tay bọc phát ra năng lượng, đây là chiêu thức của phu quân dạy cho nàng, chuyên dùng để trấn áp tiên giả.
"Quyền pháp đệ nhất thức-trấn tiên quyền" chưa kịp nói câu nào, Lâm Phàm đã ăn một quyền của Linh Lung, quyền pháp kia áp chế lại sức mạnh của Lâm Phàm, hắn hộc ra cả máu.
Hắn kịp phản ứng lại thì một quyền này trúng vào bụng đánh bay hắn về sau, nhân đế biến cũng tắt, một năng lượng hủy diệt nồng động xâm nhập phá hủy từng tế bào của Lâm Phàm.
Ý thức hắn mờ nhạt rồi ngất đi, Linh Lung quay người lại, nàng đã kích hoạt hủy diệt tế bào thì tên kia cầm chắc cái chết rồi.
Nàng cũng không muốn giết người làm gì, nhưng kẻ kia đã thấy hành tung của cổ ma giáo thì hắn buộc phải chết, Linh Lung phát ra sát ý nhìn theo tên kia, bọn chúng biết thánh nữ đang trách bọn chúng, không giải quyết luôn tên kia khi lấy xương, còn phải để nàng ra tay.
"Thánh nữ xin tha tội bọn ta lần đầu làm nhiệm vụ" cả hai quỳ xuống,đây là đần đầu làm việc nên bọn họ còn khá bỡ ngỡ, bọn họ cũng biết chút ý thông tin về các vị thánh nữ của giáo, mà kẻ trước mặt của cả hai là sát thánh nữ.
Cái tên nói lên tất cả, nàng ta nổi tiếng cẩn thận, nếu cần thiết thì nàng ta không ngại xuống tay để giết người, mặc kệ gái, trai, già, trẻ, nổi tiếng nhất chính là năng lực của nàng ta, nàng ta có thể tạo thành những vết thương không thể lành nó sẽ ăn mòn các kẻ dính phải.
"quy tắc thứ 4 bất kỳ ai thấy hành tung của cổ ma giáo đồ làm nhiệm vụ giết tức khắc không tha, phạm vi lần đầu ta bỏ qua, như nhớ đây lần đầu như lần cuối" cả hai nghe Linh Lung nói cung an tâm hơn, cả ba quay người rời đi.
Trong lòng Linh Lung nghĩ về những ký ức xa lạ xuất hiện bên trong đầu của mình khi đi vào bên trong lăng mộ...