Chương 26: Thi đấu 8

Văn Khang tỉnh dậy sau giấc ngủ, tinh thần hắn cũng sảng khoái hơn không ít, tu vi tiên tu tăng lên luyện khí tam trọng, băng linh lực của Minh Tuyết cũng không còn mấy tác dụng với Văn Khang nữa.

Năng lực song tu của Văn Khang rất là nghịch thiên nhưng nó vẫn tồn tại một ít hạn chết nhất định, ví dụ như muốn tăng tu vi của các loại tu khác không thể tăng lên một cách bình thường, mà chỉ có thể hấp thu lực lượng qua song tu tăng, không như tu dị năng có thể tu một cách bình thường, và hấp thu lực lượng qua song tu sẽ đến 1 lúc nào đó lực lượng kia không còn tác dụng với việc tăng tu vi cho Văn Khang.

Đang nhìn mỹ nhân nằm ngủ kéo bên Văn Khang nựng nịu má nàng, nhìn bàn tay mình đang trên má Minh Tuyết, Văn Khang chợt nhận ra điều gì đó.

Tay Văn Khang giống như nhỏ đi, tay hắn bình thường rất to, Văn Khang nhìn xuống cơ thể sao giống như bị bé đi.

Hắn cảm thấy hoảng loạn rồi đấy, đứng dậy bước khỏi giường, nhìn xuống thì lại cảm giác lùn lùn đi, tuy nhiên lực lượng cổ ma trong người cũng ít phản kháng hơn, giống như lực lượng cổ ma cho hắn là 1 phần cơ thể thật, thay vì cơ thể thay thế như trước.

Văn Khang lấy ra một cái gương lớn từ vòng trữ vật, nó có thể soi từ đấu đến chân, Văn Khang nhìn vào bên trong gương.

Mái tóc biến màu bạc dài ra, gương mặt bây giờ của Văn Khang giống với gương mặt ở dạng xích ma, tuy nhiên khá biệt duy nhất là gương mặt này có nét nữ tính hơn, cơ thể cũng nhỏ nhắn hơn còn 1m6 chiều cao, ngoài có vạch đỏ không xuất hiện trên thân thì cơ thể không khác gì xích ma cả.

"Đây là chuyện gì quá quỷ gì" Văn Khang nói, hắn cũng bắt đầu sâu chuỗi sự việc lại, cơ thể của Văn Khang chỉ thay đổi khi giao hoan với nàng kia.

Văn Khang chạy lại gần giường lây người nàng ấy dậy, Minh Tuyết đang ngủ ngon lành bị kêu dậy, nàng có chút tức giận.

"Nàng là ai tại sao vào phòng ta" Văn Khang hỏi, hắn cũng biết Minh Tuyết bị hạ một loại dâm độc, là thiếu gia một danh gia vọng tộc nên thông tin Văn Khang biết được cũng kha khá, dâm độc này biến nàng trở thành nô của người giải, nên chỉ cần hắn hỏi nàng sẽ trả lời.

"Ta là Minh Tuyết, trưởng lão hải thanh đảo, ta không biết tại sao nhưng đang đi về ghế trưởng lão của cuộc thi thì cơ thể nóng lên rất khao khát thứ đó" Minh Tuyết vô thức trả lời hắn, như một thứ gì đó điều khiển nàng nói vậy, Văn Khang nghe câu trả lời cũng chắc nàng bị hạ dâm độc.

"Hải thanh đảo có công pháp gì đặc thù không".

"Không".

"Trước khi nàng tham gia hải thanh đảo, nàng có tham gia hay tu luyện công pháp nào khác không" Văn Khang suy nghỉ nếu không phải hải thanh đảo thì có thể là của thế lực khác.

"Trước khi vào hải thanh đảo ta là một trong những người sáng tạo ra sắc hoa tông, muốn tạo quan hệ đồng minh nên ta đã gả cho hải thanh đảo, tự phế bỏ tu vi võ giả, trở thành tiên giả".

"Sắc hoa tông có tu luyện loại công pháp gì đặc thù không".

"Có, sắc hương hoa công, dù đã phế tu vi võ giả nhưng chân khí của công pháp vẫn tồn động trong cơ thể, sắc hoa chân khí cho phép thăng tiến tu vi của nam lẫn nữ".

"Vậy sao" Văn Khang suy ngẫm, hình dạng hiện tại giống với xích ma và lực lượng của cổ ma trong người cũng ít phản kháng thay công kích tinh thần hơn.

Vậy chẳng lẽ sắc hoa chân khí gì đó có công dụng giúp hắn và lực lượng cổ ma dung nhập vào nhau.

Tuy tu vi dị năng không tăng như sức mạnh chắc chắn tăng lên, Văn Khang vui mừng, không ngờ lại phát hiện bí mật như này.

"Ta đi được chưa" Minh Tuyết ngắt dòng suy nghĩ của Văn Khang, nàng lấy tay che bầu sữa và âm đạo lại, mặt khá đỏ cùng tức giận.

"Này đừng làm vẻ mình bị hại, ta mới là người bị hại đấy, nhờ nàng mà hình dạng ta thay đổi thế này, với lại nàng là người cưỡng hiếp ta nhé" Văn Khang nói làm Minh Tuyết càng thêm xấu hổ, nàng dùng lực lượng thu bộ đồ mình lại tay, rồi mặc vào.

"Nhận lấy, Ta là Nguyễn Văn Khang đừng quên đấy" Văn Khang ném truyền âm ngọc cho nàng và nói trước khi nàng đi, Minh Tuyết bắt lấy, hắn chắc chắn đây không phải tình một đêm, cũng như sẽ còn nhiều lần, dâm độc trong người của Minh Tuyết vẫn còn, đến lúc nào đó sẽ bộc phát và thèm thuồng hắn, chỉ khi làm cho hết dâm độc thì nàng mới trở lại bình thường được.

Bên khác...

Trong khi Văn Khang và Minh Tuyết làm tình cuồng nhiệt thì trận thi đấu thứ ba đã xong, người thắng là Nhân Đức.

Trận tiếp theo nhanh chóng bắt đầu.

"Hihi ca ca anh tuấn nhường ta chút nhé" Bích Đào nói giọng dễ thương, nhưng trong tâm Lâm Phàm không thề có nàng, hắn chỉ có hình bóng Linh Lung mà Thôi.

"1...2...3 bắt đầu".

"Băng hoại" Lâm Phàm lạnh lùng nói, kiếm trên tay tụ linh lực, không khí xung quanh trở lạnh, nhiệt độ hạ xuống.

"Võ kỹ hồng sắc kiếm" Bích Đào tụ chân khí, kiếm hóa màu hồng, cả hai lao vào nhau, kiếm khí va chạm rồi đẩy lùi cả hai.

Tu vi cả hai không chênh lệch lớn, nếu không xuất ra quân bài mới thì trận đấu sẽ kéo dài, Lâm Phàm muốn kết thúc sớm.

"Kỷ băng hà" Lâm Phàm sử dụng công pháp do chính mình sáng tạo ở kiếp trước đây là độc môn chiêu của hắn.

Cả sàn đấu hóa màu băng tuyết, nhiệt độ hạ âm độ, Bích Đào lạnh rung người lên, nó còn ảnh hưởng đến cả bên ngoài, các khán giả lạnh rung lên hết.

"Võ kỹ vạn hoa sát" Bích Đào dồn chân khí lần nữa đao lên, chân khí biến thành những cách hoa đào rũ xuống, nó sắc bén đến cực hạn, chỉ cần chạm vào là đứt đến xương.

"Kỷ băng hà vạn băng thành" Lâm Phàm đóng băng các cách hoa chân khí, sau đó dồn lượng hoa chân khí đóng băng lại, tạo thành các ngũ băng nhọn hoắt, đấm đến Bích Đào.

Keng keng keng

Bích Đào chém những ngũ băng đang đâm đến mình, nàng né tránh các đòn tấn công băng ngũ của Lâm Phàm mà không để ý thứ khác.

Lâm Phàm sử dụng băng liên bộ chạy đến ở trước mặt Bích Đào, kiếm hắn kề cổ nàng, chỉ cần Bích Đào di chuyển thì chắc chắn sẽ chết.

"Ta thua" Bích Đào nói, nàng không còn cách nào khác nữa ngoài đầu hàng.

"Trận thứ tư thí sinh Lâm Phàm thắng".

Bích Đào và Lâm Phàm trở về phòng nghỉ, cặp đấu cuối lên sàn.

Trận đấu diễn ra nhanh chóng với Thục Khuê dành chiến thắng áp đảo, các thí sinh nghỉ ngơi 1 tiếng, rồi ra bóc thăm...