Chương 27: Thi đấu 9

"Xin mời 5 thí sinh vào vòng trong bước ra bóc thăm".

Lần lượt 4 người, Nhân đức, Lâm Phàm, Diệp Hạo, Thục Khuê bước ra còn, nhưng đợi hồi lâu không thấy người cuối cùng bước ra.

"Chẳng kẽ sợ quá trốn rồi".

"Chắc vậy rồi".

Các khán giả bắt đầu bàn tán, tuy nhiên kia 1, thân ảnh chậm rãi đi ra, thân hình nhỏ bé nhưng khí tức áp bức lên toàn khán đài.

Người kia là Văn Khang, nhưng nó lạ lắm, mái tóc bạc dài, gương mặt anh tuấn có chút bét nữ tính, than hình to cao giảm xuống còn 1m6.

Nếu không phải thấy trạng thái xích ma ở trận thi đấu trước thì tất cả còn tưởng có kẻ đấu thay.

"Cả 5 thí sinh bỏ tay vào hộp đồng lúc bóc thăm".

5 người bỏ tay vào hộp, cũng lúc rút ra tờ phiếu.

"Thí sinh Văn Khang rút phiếu trắng trực tiếp vào vòng chung kết".

"Thí sinh Nhân Đức phiếu xám đấu với thí sinh Lâm Phàm phiếu xám".

"Thí sinh Diệp Khoa phiếu đen đấu với thí sinh Thục Khuê phiếu đen".

Văn Khang cười khẩy trong lòng, tấm thăm trắng đã được sắp đặt từ trước rồi, tắm thăm trắng không hề có trong hộp mà ở trong tay Văn Khang, chỉ cần làm giống như bóc thì hắn đi thẳng vào vòng chung kết khỏi đấu.

"Phiếu xám bước lên sàn đấu, các thí sinh còn lại nghỉ ngơi chờ lượt của mình lên sàn đấu".

Nhân Đức bước lên sàn đấu, Lâm Phàm cungc bước lên, tay Lâm Phàm cầm kiếm, tay Bình An cầm trượng.

"Trận đấu bắt đầu".

Cả hai không nói gì với nhau mà trực tiếp lao vào cuộc chiến.

"Trượng phá phật nhất thức-quỳ" Nhân đức lao đến quyền trượng phát sáng ra uy áp cao không thể tả, nó ảnh hưởng đến tâm trí của Lâm Phàm làm hắn muốn quỳ xuống.

Lâm Phàm muốn thoát cũng không được đây là công kích tinh thần mà hắn không có gì giải cả, kiếm trong tay cố gắng cử động.

"Trượng phá phật nhị thức-ngã" Nhân Đức dồn linh lực lên đầu trượng rồi đập mạnh xuống đất, linh lực phát nổ, cả sàn đấu nứt toác ra.

Một làng gió từ vụ nổ phát ra đẩy bay Lâm Phàm, những mảng đất to văng đến chô Lâm Phàm và trúng vào người hắn, Lâm Phàm bị thương khá nặng.

"Trượng phá phật tam thức-đập" Nhân Đức như cơn lao về Lâm Phàm, Trượng dơ lên cao rồi đập mạnh xuống, bị đập Lâm Phàm lún sâu vào sàn đấu.

"Trượng phá phật tứ thức-sát" Nhân Đức bộc phát sát khí ngút trời, làm khán giả cũng lạnh cả sống lưng lên hết, Nhân Đức định kết thúc trận đấu thì cả người rung lên, thân thể cứng nhắc, toàn sân đấu như đóng băng.

"Kỷ băng hà vạn băng đóng" Lâm Phàm bước ra khỏi đóng đổ nát, nhờ cú tam thức của Nhân Đức, Lâm cũng lấy lại tí thần trí mà sử dụng kỷ băng hà, đóng băng Nhân Đức trong khoảng thời gian.

Bước ra khỏi hố, Lâm Phàm cầm kiếm cảm nhận kiếm, truyền linh lực vào.

"Băng hoại" Lâm Phàm lao đến, băng hoại cộng thêm kỷ băng hà phụ trợ mạnh càng thêm mạnh.

Một đường kiếm chém đến, Nhân Đức nhưng hắn không có vẻ gì hoảng sợ cả, Lâm Phàm biết hắn còn át chủ bài.

Kengggggggg.

Linh lực tụ thành một cái chuông lớn ngăn chặn đòn tấn công của Lâm Phàm, vạn băng đóng cũng bị phá vỡ.

"Chuông vàng hóa phật hộ thể" Nhân Đức tay tu lực rồi phóng ra, chuông vàng đang bao bọc hắn biến dạng mọc tay chân, rồi thành hình một vị phật, kỷ băng hà bị phật khí giải đi.

"Phật hộ thể-như lai thần chưởng loạn quyền" vị phật bao quanh Nhân Đức mặt trở nên giận dữ, tay tụ lực lượng dơ cao rồi hạ xuống, đánh đến Lâm Phàm.

Keng keng keng.

Lâm Phàm dùng kiếm chặn đòn của Nhân Đức, hắn mở bản hệ thống lên điểm do danh vọng tăng lên không ít, hết cách hắn quyết định lấy hết điểm đổi kiếm tâm, đóng điểm đó tích thêm 1 vạn điểm nữa sẽ đổi được đại đạo kiếm ý cảnh thứ tốt hơn kiếm tâm nhiều nhưng thôi kệ vậy.

Đang lúc ai cũng cho rằng Lâm Phàm thua chắc thì từ trong khói bụi, Lâm Phàm hai mắt phát lam quang, kiếm trong tay dơ lên, toàn bộ kiếm của khán giả điều rung lên.

"Là kiếm tâm, haha nghịch cảnh thức tỉnh kiếm tâm, đúng là trưởng môn tương lai mà" đám trưởng lão tiên băng kiếm tông mừng rỡ.

"Vạn băng kiếm quy tông" Lâm Phàm tạo ra những băng kiếm bằng số linh lực còn lại, kiếm ý phản ra rất nhiều.

Lâm Phàm chỉ kiếm hướng Nhân Đức đánh xuống, băng kiếm theo hướng tấn công, Nhân Đức rất tự tin vào phật hộ thể, nhưng hắn không biết 1 câu, có kiếm tâm sinh kiếm ý cùng cảnh không gì không cắt được.

Xẹtttttttt oành oành xẹtttttttt.

Phật hộ thể bị chém nát Nhân Đức đức bị đâm xuyên thủng người bởi 1 cây băng kiếm mà quỵ xuống mặt đất.

"Ta thua rồi" Nhân Đức nói, Nhân Đức được đi trị thương, còn Lâm Phàm đi về phòng nghỉ của mình, đang đi thì Lâm Phàm bỗng nhiên thấy một hình bóng quen thuộc.

Gương mặt xinh đẹp kia là Linh Lung, nàng đang đi đâu đó rất khẩn trương, Lâm Phàm đi theo nàng.

Đến phòng nghỉ của Văn Khang thì Linh Lung dừng lại, Lâm Phàm cũng tìm 1 chỗ núp đi rồi quan sát, Linh Lung gõ cửa Văn Khang mở cửa ra, tuy nhiên hắn gần như không mạc đồ chỉ quấn 1 tấm khăn che phần dưới.

"Cậu là là...." Linh Lung thấy hình dạng mới của Văn Khang tưởng là nữ nhân mới của hắn, nàng hoảng loạn hỏi.

"Là ta đây" Văn Khang trả lời, giọng nói quen thuộc làm nàng chắc chắn là hắn, thán hình cao to trước đây và thán hình chỉ cao bằng mình, không nhịn được nàng cười khúc khích, Văn Khang biết Linh Lung cười cái gì.

"Ta biết giận đấy" Văn Khang phồng má nói, không hiểu sao khi ở hình dạng nàng hắn có tính cách khá trẻ con.

"Vậy em phải làm gì để anh hết giận" Linh Lung chiều ý hắn hỏi, Văn Khang hôn lên môi nàng, lưỡi hắn tiến vào trong cùng lưỡi nàng hòa làm một.

Tay Văn Khang hư hỏng mà bóp lấy bầu sữa Linh Lung, lắc lư lên xuống, xoa nhũ hoa, dùng cách 1 lớp áo nhưng Linh Lung cũng rất nhạy cảm.

"thở dốc...chúng ta vào phòng đi màm đi, em hứng rồi" Linh Lung nói, nàng đã rất hứng rồi, nhưng sợ ai đi ngang thấy nàng liền kêu Văn Khang vào phòng.

"Từ lúc nào em hư vậy" Văn Khang nựng nịu má Linh Lung nói.

"Tại anh hết đó chứ ai" Linh Lung nói lại Văn Khang, nàng cũng mạnh dạng hơn trước, Văn Khang bế Linh Lung vào trong.

Lâm Phàm thấy cảnh này tay đã siết chặt rỉ cả máu hắn thề sẽ giết Văn Khang...