Chương 25: Minh tuyết

"Này ngươi là ai, chẳng lẽ là sát thủ" Văn Khang bị đẩy về phòng, tức giận hỏi, nhìn bề ngoài tu vi chắc chắn cao hơn hắn, nàng là tiên tu, nếu đoán không lầm là sát thủ được phái đến giết hắn.

Đó là câu trả lời duy nhất giải thích tại sao cô ta đẩy mình vào phòng mình, còn khóa cửa, hắn cũng không còn cách nào thoát cả, căn phòng này cách âm, Văn Khang cũng không có truyền âm ngọc không thông báo được cho bên ngoài.

Nếu tình thế bắt buộc, thì Văn Khang phải sử dụng lực lượng cổ ma, nhưng chắc chắn sẽ tạo ra vô vàng rắc rối, chưa cho Văn Khang nghĩ xong, cô nàng đã đẩy Văn Khang về phía chiếc giường của phòng nghỉ.

"Cho...ah...cho...em" Minh Tuyết nói với một giọng cực kì thèm khát thứ gì đỏ, nàng dùng lực lượng áp đảo đè Văn Khang nằm trên giường.

"Chết tiệc, ngươi muốn cái đéo gì mới được" Văn Khang cố gắng dùng tay đẩy Minh Tuyết đang ngồi trên thân thể của mình.

"Hừ...hừ" nàng thấy hắn đẩy mình ra thì tức giận dùng hai tay mình đè hai tay hắn xuống, mặt của cả hai gần lại nhau, Minh Tuyết nhìn môi của Văn Khang lúc này hết sức quyến rũ.

Lưỡi của Minh Tuyết lè ra liếm xuống môi của Văn Khang, nàng tận hưởng hết mức khi liếm môi của Văn Khang, nước bọt của Minh Tuyết chảy xuống xung quanh môi của Văn Khang.

"Mình đây là bị cưỡng hiếp" Văn Khang nghĩ, Minh Tuyết đã không còn thỏa mãn khi chỉ liếm môi của Văn Khang nữa, mới tiến vào bên trong miệng Văn Khang,nhưng hắn không cho cố gắng ngậm chặt lại.

Văn Khang không thích cảm giác bị cưỡng hiếp hết này chút nào, đây chẳng lẽ là ông trời trả nghiệp cho hắn không, lần trước là hắn cưỡng hiếp Linh Lung, lần này bị 1 người không quen không biết cưỡng hiếp y trang hắn làm với Linh Lung.

Minh Tuyết bỏ tay Văn Khang ra, hai tay nàng cố mở miệng hắn ra, rồi đút lưỡi mình vào, tay ôm quanh đầu của Văn Khang.

Lưỡi nàng khi thâm nhập được vào trong thì mò mẫm hết tất cả ngóc ngách trong miệng của Văn Khang, rồi tiếp tục tìm lưỡi hắn mà quấn lấy.

Nước bọt của nàng liên tục chảy vào miệng hắn, cảm giác mềm mại của chiếc lưỡi của Minh Tuyết cùng nước bọt thơm tho của nàng, nhưng hắn vẫn là đàn ông không thể chịu thua nữ nhân được.

"Chùn chụt...chùn chụt...ah...ah...chùn chụt" Minh Tuyết hôn mãi không chịu buôn ra, càng hôn càng bạo hơn.

Kết thúc nụ hôn với Văn Khang, tâm trí Minh Tuyết càng trở nên điên cuồng vào nhục dục hơn.

Minh Tuyết, ngồi dậy khỏi người Văn Khang, rồi từ từ cởi đồ xuống, Văn Khang định nhân cơ hội chạy, hắn muốn nằm trên chứ không muốn nằm dưới đâu, ý định thay đổi khi Văn Khang nhìn Minh Tuyết.

Nàng lột sạch đồ ra, cơ thể quyến rũ, đường công nào ra đường công đấy, eo thon, mái tóc dài chảy xuống, bờ mông to bự, cái rừng rậm rạp, âm đạo chảy dâm thủy ra, cặp bầu sữa to tròn, cặp dâu hồng dù đã con chồng con là vì nàng không cho Diệp Khoa mà nuôi hắn bằng linh dược, tên chồng nàng thì yếu sinh lý dùng dược liệu tăng sức làm ra 1 đứa thì liệt mẹ luôn.

Minh Tuyết càng ngày càng muốn giao hoan, cởi xong chuẩn bị lao đến Văn Khang, nhưng Văn Khang đã làm trước, hắn đứng dậy bế nàng lên lấy thế chủ động.

"Ah...ah...cho..em" Minh Tuyết được hắn bế lên giường nó, Hắn cũng rất nhanh cởi đồ xuống, mặc kệ nàng là ai sướng trước cái đã.

"Hehe...rất nhanh sẽ cho em" Văn Khang cười nói, hắn lại gần âm đạo nàng đang chảy dâm thủy, lưỡi lè ra liếm lấy hai bên mép trước.

Rồi từ từ liếm đến âm đạo, lưỡi vừa đút vào bên trong, mùi vị của dâm thủy Minh Tuyết liền được Văn Khang nếm, hắn liên tục liếm âm đạo của nàng.

"Ah...sướng...chùn chụt...ah...sướng...chùn chụt...em...em...raaaaaaa...sướnggggggg" Minh Tuyết hét lên, dâm thủy bắn vào mặt Văn Khang, nàng chưa bao giờ sướng đến thế.

"Ah...thở dốc...ah...sướng" Minh Tuyết rên rỉ lên không thôi, Văn Khang bò lên giường, côn thịt đã cương cứng.

"Ta cho nàng nhé" Văn Khang nói rồi đâm côn thịt vào bên trong âm đạo Minh Tuyết, dâm thủy chảy ra nhiều hơn, côn thịt Văn Khang cảm giác sự khít chặt của âm đạo nàng.

"Ah...sướng...ah....sướng...chết mất...cho em...cho em nhiều...ah...hơn" Minh Tuyết được Văn Khang cho côn thịt vào trong âm đạo nhưng chưa thỏa mãn được bắt đầu cầu xin.

"Bạch...bạch...bạch...ta cho em....bạch...bạch cho em này, nhận lấy...bạch...bạch...bạch" Văn Khang nhấp vào trong âm đạo càng nhấp càng thăng.

"Sướng...sướng...ah...ah...bạch...bạch...sướng...ah...sướng...ah...bạch...bạch" Minh Tuyết sướng điên cuồng, Văn Khang hết nhấp vào rồi nhấp ra.

"Em...sướng...bạch...bạch...sướng...chết...ah...ah nhiều hơn...làm...em...nhiều hơn...sướng... ah...sướng" Minh Tuyết càng rên càng thí thế, Văn Khang càng thô bạo hơn.

Hắn bắt lấy cặp bầu sữa của nàng mà bú lấy, càng bú Minh Tuyết càng sướng hơn, Văn Khang cảm giác được sữa nàng cũng chảy ra rồi, hắn lại bú mút càng ngày càng thăng thái.

"Em...chùn chụt...dâm...chùn chụt...thật đó...chùn chụt chảy cả...chùn chụt sữa" Văn Khang vừa bú vừa nói.

"Sướng...sướng...em...em...raaaaaa" Minh Tuyết hét lên dâm thủy ấm nóng bắn ra ướt đẫm giường.

Ra hai lần thân thể Minh Tuyết càng nhạy cảm với nóng bỏng hơn, Văn Khang nhìn nàng mà càng kích thích hơn trước.

Hắn ôm lấy Minh Tuyết, áp mặt vào giữa hai bầu sữa của nàng rồi nhấp lúc cán vào sâu bên trong chạm đếm chỗ sâu nhất của nàng.

"Phạch...phạch...ta...ra...nhận lấyyyyyy" côn thịt hắn bom tinh dịch trắng đục vào trong tử cung.

"Sướnggggggg" khi tinh dịch bắn vào trong, Minh Tuyết cũng ra lần 3, Văn Khang rút côn thịt ra khỏi âm đạo nàng, tinh dịch trắng đụt tràn ra trộn lẫn với dâm thủy của Minh Tuyết.

"Bé cưng lại...đây làm sạch nó cho anh" Văn cười dâm dục nói.

Minh Tuyết bò lại liếm mút côn thịt Văn Khang, liếm sạch rồi mà nàng vẫn tiếp tục liếm mút nó, nàng mút nó vào trong miệng, lên xuống một hồi nó tuột xuống cả cổ họng.

Văn Khang không quan tâm Minh Tuyết liếm mút nữa hắn tiến vào hắc thức của mình, một luồng linh lực băng thuộc tính của tiên tu, đây là linh lực thông qua song tu có được của Minh Tuyết.

Hắn đưa luồng lực lượng kia vào đan điền mình nàng vận chuyển, linh căn thành hình, băng linh căn đã thành, tu vi của Văn Khang tiên tu đã thành luyện khí ngũ trọng.

Dung hòa xong ý thức Văn Khang trở lại, Minh Tuyết bên ngoài đã làm hắn ra tinh dịch vào, miệng nàng không chịu được, nhả ra, tinh dịch bắn lên mặt và thân nàng.

Đồng thời ý thức nàng cũng quay về, dâm linh chi đã hết tác dụng.

"Ngươi là ai, tại sao...á....tại sao ta ta" Minh Tuyết hoảng loạn khi thấy 1 người 1 nhân tử thỏa thân trước mặt, mình cũng trần truồng.

Thậm trí vừa nãy mình còn mút côn thịt tên này, nàng trở nên hoảng loạn.

"Ngươi nhớ lại đi, là người cầu xin ta đó nhé, cho em...cho em, nhớ không" Văn Khang nói.

Minh Tuyết cũng nhớ ra mình cầu xin hắn trước, càng ngài hơn.

"Ta...ta giết ngươi" Minh Tuyết ngại quá hóa giận, tay tụ băng chưởng định giết Văn Khang nhưng khi áp sát lại gần hắn, lực đạo trong cơ thể biến mất, ngã về lòng hắn.

"Muốn tiếp à bé cưng" Văn Khang nói, rồi tiếp tục đè mỹ nhân ra...