"Mời hai thí sinh Bình An và Diệp Khoa lên sàn đấu"
Diệp Khoa và một tên thầy tu mặc áo cà sa kẻ kia là Bình Án, bước lên sàn đấu bước màn chắn linh lực hình thành.
"Thí chủ bỏ cuộc đi, bằng tăng không muốn là người vô tội bị thương" Bình An nói với chất giọng từ bi.
"Chó má, lũ đạo đức giả, đánh thì đánh mẹ đi, nói này nói kia" Diệp Hạo trong vai Diệp Khoa không sợ gì, hắn chửi một câu là tâm Bình An trở nên lây động, lửa giận bắt đầu cháy lên.
"Cả hai thí sinh chuẩn bị".
"1...2...3 bắt đầu"
Diệp Hạo đang áp chế tu vi xuống kim đan trung kì vì kẻ hắn đang giả mạo tu vi cũng chỉ có kim đan thôi, hơi khó đánh vì vừa áp chế vừa phải đánh với đối thủ.
Bình An thì tu vi kim đan hậu kì chênh lệch 1 tiểu cảnh giới, Diệp Hạo cầm kiếm vừa lấy ra trong nhẫn trữ vật, Diệp Hạo còn đầu tư hơn khi học có vũ kỹ của Hải thanh đảo.
"Như lai thần chưởng đệ nhất thức-nhất quyền" Bình An lao lên, tay vận chuyển linh lực hóa ánh phật vàng.
"Hải thanh kiếm kỹ nhất chém-cơn sóng cuồng loạn" linh lực dồn vào kiếm, tạo thành hình giống một cơn sóng.
Hai người lao lên, chiêu thức đã đạt đến hiệu lực cao nhất, hai luồng linh lực khủng khiếp càng ngày càng gần
Cả hai chiêu thức va chạm vào nhau, ánh sáng màu vàng áp đảo ánh sáng màu xanh trong giây lát, rồi ánh sáng màu xanh lại áp đảo ánh sáng vàng, làn sóng sung kích đẩy cả hai ra xa, lần nữa tựu lực trong quyền và kiếm.
"Như lai thần chưởng đệ nhị thức-loạn quyền" tụ linh lực hai tay, ánh sáng màu vàng của phật kỹ hiện ra, Bình An tụ lực xong, đánh ra những bàn tay của phật.
"Hải Thanh kiếm kỹ đệ nhị chém-tách đôi hải triều" linh lực màu xanh tụ lại trên kiếm, rồi Diệp Hạo chém ra một kích.
Quyền thức của Bình An va vào kiếm kỹ của Diệp Hạo rồi nổ tung ra, vụ nổ tạo thành khói bụi che đi phần lớn tầm nhìn của Diệp Hạo, bỗng nhiên một đạo như lai thần chưởng đánh đến trước mặt hắn.
Không kịp tránh nó, Diệp Hạo aqn chọn 1 quyền đó, là cường giả nửa bước hóa thần thì chắc chắn đòn của một kim đan hậu kì không quá đáng ngại với hắn.
Nhưng phải giả bộ là bị thương dù sao đang đóng vai 1, kim đan trung kì, mà bị 1 kim đan hậu kì đấy không bị gì, sẽ khó nghi nhờ.
Diệp Hạo cắn lưỡi để lấy chút máu, khói bụi tan đi, các khán giả thấy Diệp Hạo trong vai Diệp Khoa đang ôm bụng giả bộ bị thương, miệng dính ít máu.
"Chó má thằng ngụy quân tử đạo đứa giả, vậy mà nhân cơ hội khói che mắt ta đánh lén" Diệp Hạo chỉ Bình An chửi.
"Bằng tăng không có, mong thí chủ si xét lại, loạn quyền rất nhiều ta không điều khiển được hết" Bình An vẫn bình tĩnh nói ra, loạn quyềm đánh ra rất nhiều quyền chưởng, Bình An cũng không thể khống chế hết tất cả bay đúng 1 hướng.
Tuy nhiên nhìn lại đã không thấy Diệp Hạo đâu nữa, Bình An cảm giác được có sinh vật phía sau lưng mình.
Quay người lại thì ăn một chưởng bay đi, Diệp Hạo trong lúc Bình An đang nói thì hắn đã lén ra sau lưng đánh 1 chưởng cực mạnh.
Bình An ăn một chưởng trực diện thế kia, đã bay đi va vào tường chắn miệng thổ huyết, 5 chiếc xương sườn bị gãy, nội tạng bị nát bét.
Diệp Hạo biết chiêu thức của Hải thanh đảo hắn chỉ mới luyện vài ngày uy lực rất kém kẻ kia, mà tên kia cũng không gây quá nhiều sát thương lên hắn, đánh thế đến mai chưa xong, hết cách đành sử dụng chiến thuật chơi không lại thì chơi dơ.
"Bà nó vô sỉ".
"Con mẹ mày không nói võ đức"
Những tiếng chửi rủa phát ra từ khán đài, Diệp Hạo chẳng quan tâm, tay cầm kiếm định kết lễu luôn Bình An vì Hải thanh đảo gánh chứ hắn có gánh đâu mà sợ chứ.
Các trụ trì trưởng lão thấy tên này có ý định giết người, Bình An thì ngất không đầu hàng được, Bình An cũng là thiên kiêu của tháp liên phật dù có mất mặt mũi cũng phải giữ vị thiên kiêu của mình lại, bọn họ quyết định tháp liên phật bỏ cuộc giống sắc hoa tông.
"Tháp liên phật đã chủ đông bỏ cuộc".
Diệp Hạo nghe xong thì bỏ kiếm vào không gian nhẫn trữ vật, bỏ đi về phòng nghỉ ngơi, còn đám người y dược sư chạy ra xem vết thương của Bình An.
Đang đi về bên trong thì có hai vị trưởng lão của hải thanh đảo chờ sẵn ở đó, Diệp Hạo đọc ký ức của Diệp Khoa thì biết đây là hai sư phụ, kim luôn cha, mẹ.
"Con làm tốt lắm con của ta, mặc kệ bọn chúng nó gì đi, không quan trọng cách làm, kết quả cuối cùng mới là quan trọng nhất" cha Diệp Khoa, tên là Diệp Nam, lục trưởng lão hải thanh đảo.
Bề ngoài có chút già nua, Diệp Hạo đọc ký ức của Diệp Khoa thì Diệp Khoa cũng chả mấy ấn tượng với cha mình vì thời gian hầu hết của ông trong bí cảnh chênh lệch thời gian bế quan, đây cũng làm cách các đại trưởng lão thế lực bế quan.
Bọn hắn lợi dụng chênh lệch thời gian thế giới thật và bí cảnh, ví dụ cho dễ hiểu là Diệp Nam đây, hắn không có thiên phú, nhưng chăm chỉ tu luyện lại có bí cảnh chênh lệch thời gian.
Ví dụ 10 năm bên ngoài mà trong bí cảnh đã là trăm năm trôi qua, nếu bên ngoài chỉ tu luyện được 10 năm, thì trong bí cảnh thì tu được 100 năm( mỗi bí cảnh lại có thời gian chênh lệch khác nhau, ví dụ như bí cảnh trụ sở chính Nguyễn gia gần như không có thời gian chênh lệch).
Sở dĩ Diệp Nam già nua như thế là vì dị biến linh khí khôi phục 5 năm, hắn cưới vợ sinh con cũng 30 tuổi, tu vi luyện khí lục trọng.
Và trong bí cảnh bế quan gần 4 năm thế giới bên ngoài, bên trong đã trôi qua 50 năm, khi lên trúc cơ thì tuổi đã ngoài 50 không giữ được vóc dáng trẻ trung năm xưa.
Bế quan tiếp tục hơn 11 năm thời gian chênh lệch là 137,5 năm bí cảnh, tu vi hóa thần hậu kỳ, ông cũng chả mấy quan tâm người con trai này.
Mà mẹ Diệp Khoa, Minh Tuyết, nàng rất trẻ trung xinh đẹp, có nét thành thục của gái một con có chồng, nàng thì thiên phú hơn thẳng chồng mình, chăm sóc cho Diệp Khoa lên 6 tuổi, bà đi vào trong bí cảnh tu luyện 10 năm bên ngoài, trong bí cảnh 125 năm, tu vi luyện hư trung kì.
"Con làm tốt lắm" cả hai động viên hắn, nhưng nếu biết con trai thật của mình đã bị hắn giết thì không biết ra sao nhỉ.
Động viên một hồi thì cha hắn Diệp Nam cũng dịch chuyển về bế quan tiếp, còn Minh Tuyết dẫn hắn về phòng nghỉ của hắn, nàng đã làm một bàn đầy thức ăn tẩm bổ cho Diệp Hạo.
"Con ăn đi tất cả đều là món từ linh dược ngũ phẩm đó" nàng kéo hắn ngồi xuống ghế, trên bàn đầy thức ăn nói.
Diệp Hạo bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ đen tối, hắn kéo tay nàng xuống, rồi lấy ghế cho Minh Tuyết ngồi.
"Mẹ ăn chung với con một miếng đi" Diệp Hạo nói, lấy đũa gắp cho Minh Tuyết, trong lúc nàng không phòng bị cho hết toàn bộ bột dâm linh chi vào.
Đây là loại dâm độc cực mạnh, không mùi, khó nhìn bằng mấy thường dạng bột, chỉ một ít cũng đủ làm cường giả luyện hư rơi vào điên cuồng nhục dục, mà kinh khủng hơn người bị hạ làm tình với một người nào đó, thì người hạ xuống trở thành dâm nô của người đó.
Mà Diệp Hạo một lần tình cờ tìm được 1 ít, nó không đến 0,5g nữa, nhưng đủ làm Minh Tuyết phát dục.
"Được mẹ ăn, nhưng không ở đây lâu được, mẹ còn 1 số công việc" ăn xong nàng nói.
"Mẹ ở lại 1 chút không được sao".
"Xin lỗi con mẹ phải đi rồi" Minh Tuyết nói rồi bước đi, mặc kệ lời nói của Diệp Hạo trong vai Diệp Khoa.
"Má nó chứ tiếc thật, dâm linh chi của ta vậy mà mất oan uổng" Diệp Hạo thấy Minh Tuyết rời đi nói, dâm linh chi cần thời gian phát tác nếu phát tác nay thì quá tốt rồi.
Minh Tuyết đang đi, không hiểu sao càng ngày càng nóng rang lên trong người, bên dưới âm đạo ngứa ngáy không thôi.
Dựa dẫm vào tường Minh Tuyết cố gắng đi tiếp, dục vọng càng lúc càng lớn, nàng nhìn xung quanh không có nam nhân nào, ý chí cường giả kìm hãm lại dục vọng một chút rồi nàng đi tiếp.
Văn Khang vừa ăn một đóng thức ăn từ linh dược, thịt yêu thú, dù không cần ăn nhưng đây cũng là 1 trong những cách thư giãn của Văn Khang, ngủ, ăn, làm tình..., đây là những thứ giúp Văn Khang thư giãn.
Đang đi về phòng nghỉ để đi ngủ chút, Văn Khang mở cửa thì thấy 1 mỹ phụ xinh đẹp, con mắt lung linh, mái tóc dài, đôi môi đào, thật sự rất xinh đẹp.
Mỹ phụ kia là Minh Tuyết, nàng thấy Văn Khang còn hơn thấy vàng, liền lao đến hắn đang đứng, lý trí còn lại đẩy thẳng Văn Khang vào trong phòng rồi đóng cửa khóa chặt...