Chương 2: Gặp Lại

"Au ... shit " . Lấy tay vỗ vỗ đầu Hoàng Phi khó khăn ngồi dậy . Trong đầu Hoàng Phi bây giờ hiện lên hàng nghìn câu hỏi huyền thoại của những bộ truyện xuyên không mà ở Địa Cầu Hoàng Phi từng đọc qua :"Ặc ... Ta là ai ? Đâu là đây ? Sao ta lại ở đây ...". Giờ ý thức Hoàng Phi vẫn còn hơi mơ hồ cộng với việc thức dậy khiến đầu mình đau như búa bổ vậy nên Hoàng Phi cũng lười nghĩ tiếp .

Giờ nhìn sơ qua căn phòng mà Hoàng Phi đang ở , mà cũng không có gì để tả nữa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ một màu trắng toát .Chung quang cũng tạo cho người ta cảm giác khá thoải mái , giường như hắn nằm đây cũng chưa lâu a.

Lúc sau , Hoàng Phi cũng tạm nhớ được một chút chuyện trước lúc được đưa tới đây. Hắn còn nhớ mang máng được tiếng gọi của Lão già và mọi người xung quang nữa.

"Con gà gáy le......", " Tỉnh dậy êi ","Này chàng trai cố gắng lên sắp tới bệnh viện rồi"...Sau đó và không còn sau đó nữa , hắn thật sự ngủ rất sâu a.

Tóm tắt lại câu chuyện trên ,Hoàng Phi cũng biết mình đã chết.

Nhưng giờ hắn lại bất chợt nghĩ đến người em gái hắn, nếu nàng biết thì nàng sẽ đau khổ như thế nào chứ : " Haizz, ta không xứng làm ca ca của muội rồi , ta vậy mà bỏ muội một mình . Ta đúng là một tên ca ca vô tâm mà !". Nói đến đây Hoàng Phi như người mất hồn , hiện giờ hắn chỉ muốn về nhà để chăm sóc đứa em gái bé bỏng của mình . Muốn được sự quan tâm của em gái , muốn cưới ẻm làm vợ , và muốn ... em ấy nữa .

"Hê lô, geo căm tu giờ goai hau ( White house) ". Tiếng nói phát ra cũng không quá to nhưng cũng đủ để hắn nghe được . Bất ngờ quay lưng lại , Hoàng Phi thấy một ông lão tầm tuổi thất tuần . Nhìn kĩ lại thì hắn lại càng ngạc nhiên hơn : " Là .. là ông lão bán mèo sao ?"

Lão cũng bật cười sảng khoái : " Không ta không bán mèo , nói ta biết tại sao con khóc ?". Làm tư thế như kiểu ta là bụt đây nhưng kết quả lại éo giống như mong đợi.

"Hừ , ta vì cứu lão nên ta tan nát đời trai, lão biết thừa sao còn hỏi ?"Hoàng Phi nhăn mặt khá khó chịu , song cũng nhanh chóng quay ra niềm nở nhìn lão vì hắn biết lão cũng không tầm thường a.

"Ta nào có khóc, ta chỉ hơi buồn tí thôi !" Rồi lại nói tiếp :" Từ nãy nói chuyện cũng chưa biết tên lão , ta tên Hoàng Phi, ta đang muốn hỏi ng......"

Chưa đợi hắn nói xong ông lão cũng nhanh miệng nhanh mồm :" À ta không nhớ tên .. mà có thì ta cũng quên rồi. Mọi người hay gọi ta là Đại Quản Gia,hmm... thôi thì ngươi gọi ta là Lão Đại đi cũng được , ha ha "

Hoàng Phi như cá chết trôi khi nghe được câu trả lời của lão :" Cmn , vậy cũng quá hợp lí đi , vậy ta sẽ gọi ông là Lão Quản Gia vậy "

Nhắm mắt ra hiệu cũng được nhưng sợ hắn éo hiểu nên Lão Quản Gia cũng bồi thêm câu :" Ok, nghe cũng hay đấy ! "

Loanh quanh bốc phét ngoài lề một hồi Hoàng Phi cũng chợt để ý ra , định quay sang hỏi Lão mấy chuyện chính thì thấy Lão cũng láy máy cái miệng định nói .

Hoàng Phi thầm nghĩ " Chuẩn dân mồm nhanh hơn não ?"

"Ta biết ngươi định hỏi gì . Như ngươi đã biết thì ngươi vừa tạm biệt trần thế ngày hôm qua rồi. Nay ta gọi ngươi lên đây để uỷ thác ngươi một số vấn đề khá quan trọng đây , cũng có thể nói ta có thể cho ngươi một cuộc sống hoàn toàn mới ."Lão từ từ nói.

Hoàng Phi bên cạnh cũng giật mình:" Vậy ra ngài là thần tiên sao, thế mà không nói sớm làm ta cứ tưởng phải ở đây với lão cả đời chứ !" Hắn cũng đổi cách xưng hô từ Lão thành Ngài khi nghe được câu nói đó .

Người ta có thể hồi sinh cho hắn a, quá bá đạo vậy là Hoàng Phi ta lại có thể du lịch cmn mọi thế giới , ước mơ lập harem của hắn bấy lâu nay như được thức tỉnh . Thử nghĩ xem nếu mình mà có một dàn hậu cung chà bá , tối đến có thể chọn bừa các con vợ mà chập chập chập, nhân sinh khoái hoạt đến vậy mới là sung sướng a.

Đang được đà để cho mồm hoạt động hết công suất Lão quay sang thấy hắn tựa như thằng ngáo cần sa đến hẹn lại lên cơn vậy , khẽ nhấc chiếc gậy mà chiếc gậy ở đâu thì khỏi cần nói cũng biết là Lão biến ra rồi " Bốp , cmm ảo tưởng ít thôi ?"

Khỏi phải nói cơn phê của hắn cũng gần đến đoạn cao trào," sắp ra" rồi nhưng mà bị cú táng của Lão làm mất sạch cả hứng. Tự thấy mình thất thố , lần này Hoàng Phi cũng thật sự nghiêm túc lắng nghe.

Thấy hắn bớt điên Lão cũng nhanh chóng quay lại vấn đề :" Chuyện ngươi chết đã không còn nghi ngờ gì nữa, mà cũng do lỗi của ta nên ta mới đưa hồn ngươi về đây nè , chứ không là ngươi sẽ bị chuyển đi chỗ khác rồi. Lại nói tiếp , ta muốn nhờ ngươi một việc nhưng hiện tại với sức mạnh phàm nhân của người thì cũng không thể làm nổi công việc này , vì vậy trong thời hạn ta vẫn còn được " làm việc " ta sẽ cố gắng đào tạo ngươi thành một vị thần hoàn hảo . Nhấn mạnh nhé " vị thần hoàn hảo ".

Nói đến đây Hoàng Phi như muốn nhảy dựng lên :" Hô hô hô , ước mơ sắp thành hiện thực". Nhưng nghĩ lại cái đánh đầu ban nãy khiến hắn muốn tém lại, một phần là do khá đau, một phần là do thấy lão đang say sưa múa mép nếu hắn quậy phá thì cũng thật là vô lễ a.

Thấy hắn im lìm , Lão cũng ngạc nhiên :" Hửm , cái vẻ mặt thất thố của hắn đâu rồi . Chẳng phải lúc nãy nghe tới thần là nứng hết cả lên sao" . Đợi mãi không thấy biểu hiện lạ vậy ra Lão cũng nhanh nói tiếp :"Coi như để tạ lỗi với ngươi trước khi ngươi xuyên qua ta sẽ có cho ngươi 3 món quà. Một là quà lần đầu gặp mặt, thứ hai là của các vị nữ thần và thứ ba là quà tạ lỗi của riêng ta . Khi ngươi qua đó quà sẽ gửi đến tận chân ngươi , không phải lo."

Mới đầu hắn nghe thấy quà là cũng đã sướng hết cả lỗ chân lông rồi, giờ nghe thấy liên tiếp tận 3 món như khiến các lỗ trong người hắn được thông thoáng toàn bộ . Mà có điều hắn ngạc nhiên là tại sạo lại có quà của " Nữ thần " ở đây, cũng lại quay sang định hỏi thì mồm Lão cũng bắn chữ như súng bắn đạn vào mặt hắn.

"Chuyện nữ thần hiện tại ta cũng không thể nói với ngươi được , ngươi chỉ cần biết là mọi hoạt động hiện giờ của ngươi và cả tương lai sau này của ngươi sẽ được ta và 7 vị thần giám sát. À còn nữa đây là hộp quà mà trước lúc chết ngươi vẫn còn ôm giữ khư khư , hẳn là nó rất quan trọng với ngươi . Nay ta đem nó đưa lại về chủ của mình."

Nói rồi lão đưa tay ra , một vòng sáng quay quang lòng bàn tay , lúc sau hiện lên cái hộp quà sinh nhật màu đỏ ghi chữ " Happy birthday " mà Hoàng Phi cất công chuẩn bị cho đứa em gái Hoàng Y Linh của mình.

Nhìn thấy hộp quà hắn cũng hơi buồn nhưng cũng rất nhanh mỉm cười quay lại nói với Lão :" Sau này ta hoàn thành nhiệm vụ của ngài , liệu ta có thể quay lại nơi của em gái ta hay không ?

"Ha ha , chuyện nhỏ ... khi xong nhiệm vụ của ta ngươi ít nhất cũng là một vị thần rồi , đến lúc đó ngươi làm ( mẹ ) gì chả được " Lão cười rồi nói với hắn.

" Vậy ngài có thể giúp ta trao món quà này cho em gái ta được hay không ? Và nói với em gái ta là : " Là ta ... ta rất yêu nàng". Lời nói của hắn càng nhỏ dần về phía sau , nếu như Lão mà không đeo trợ thính thì chắc cũng không nghe nổi hắn nói gì.

Lão thầm nghĩ : " Cmn, ta lại đi tán gái hộ ngươi sao !" . Nhưng xem ra việc hắn nói cũng không có gì to tát cho lắm. Nếu mà để so việc mà Lão nhờ hắn thì khác gì so con kiến với cá voi siêu to khổng lồ của bà Tân .Nghĩ liền nói : " Vậy được rồi , đây cũng coi như là tâm nguyện cuối cùng của ngươi đối với thế giới cũ kia đi ".

Nói hết câu người lão dần dần biến mất trong không gian cùng với đó ý thức của Hoàng Phi lại tối tăm mù mịt .Hắn lại sắp có một cuộc sống mới a.