Chương 1: Lời Nhắc Tử Vong

"Thật sự không còn cách cứu chữa sao ? Haizz ".Thả ra hơi thở dài một cách nặng nhọc, người đàn ông mặc áo hoàng bào khẽ vuốt mặt, hai tay đưa lên xoa huyệt thái dương hẳn là vấn đề này khiến hắn thật sự rất mệt mỏi.

"Chỉ còn một viên ngũ phẩm liệu thương đan cuối cùng , những vị lục phẩm thậm chí cả thất phẩm luyện đan sư duy nhất của Hoàng Minh Đế Quốc chúng ta cũng dốc cạn sức lực, xem ra trong thời gian tới sẽ không còn đủ lượng đan dược cung cấp ". Người nói bên cạnh này chính là vị lục phẩm luyện đan sư tên Chu Thảo và cũng là người năm xưa cùng hoàng đế Hoàng Thiên cùng trải qua không biết bao sinh ly tử biệt để có thể tranh được ngôi hoàng đế này.

Có thể nói hai người là bạn trí cốt cũng không sai, bởi vì tranh chức tranh vị trong hoàng tộc cũng không phải chuyện dễ dàng , có thể gặp được một người vừa hợp tính tình lại cực kì trung thành như Lão Chu thì khác gì mò kim đáy biển .

Đưa đôi mắt về bên chiếc giường khá lớn ,Hoàng Thượng nhẹ giọng nói:"Xin lỗi , xem ra Hoàng Thiên ta thất hứa với muội rồi "

Nằm bên cạnh giường chính là Vô Nguyệt Ân ái phi..,rõ hơn chính là thất ái phi. Nàng đang bồng một tiểu hài tử chưa đầy một tháng tuổi, đôi mắt nhắm lại tựa như đang ngủ thật sâu,khiến người ta thương cảm chính là khuôn mặt khiến hoa hờn , nguyệt thẹn này đang cực kì lo âu như là sắp phải mất đi thứ quý giá nhất trên đời

,dễ thấy hơn chính là trên đôi mắt nàng đang lưu lại hai hàng nước mắt cùng với gò má đỏ hồng đang sưng húp lên , có thể khiến nàng tiều tuỵ như vậy cũng chỉ có thể là vì đứa con trai này của nàng mà thôi.

"Hức.. ức ... ức" Tiếng khóc ngẹn nào lại bật lên , vì sao lại không oà khóc nức nở ư ? Vì mấy ngày nay , ngày nào nàng cũng bật dậy khóc lóc thảm thiết như muốn nói tại sao lão thiên lại đối xử với con nàng nhẫn tâm như vậy .

Vậy là cuộc nói chuyện vừa nãy giữa Hoàng Thượng và Lão Chu đã lọt không sót chữ nào vào tai Nguyệt Ân ái phi rồi .

"Ân Nhi, nàng ... nàng đã tỉnh a !", Hoàng Thượng tiến đến bên giường ân cần hỏi han.

"Phải , ta phải dậy xem tên khốn kiếp nhà ngươi định lừa ta đến khi nào nữa !!!". Sự dồn nén bấy lâu nay như được bùng phát , nếu không phải nàng đang bế con chỉ sợ rằng nàng sẽ lập tức bay đến đánh chết cái tên khốn kiếp mà nàng đang chửi rồi.

Thấy không khí có vẻ đang muốn bốc hoả , Chu lão cũng nhẹ nhàng an ủi :" Xin Thất Phi nương nương bớt đau lòng, hãy giữ gìn ngọc thể ( không giữ lấy gì cho con bú ???), ta sẽ có gắng tìm cách chữa trị ngài hãy yên tâm tịnh dưỡng.

"Ha ha ". Vô Nguyệt Ân cười như không cười :" Chu lão , bài này của ngươi cũng dùng đi dùng lại mấy tháng nay rồi . Không chán sao, rồi ngươi định nói vậy đến bao giờ nữa . Thật nực cười , nếu không vì con ta . Sợ rằng ta đã lao lên giết chết hai ngươi từ lâu rồi .Hừ, còn không mau cút"

Xem ra câu chuyện cũng chẳng còn cách cứu vãn , Chu lão cũng đành bất lực định rời đi nhưng trong đầu lại loé lên một ý kiến nghe vô lí nhưng cũng chẳng thuyết phục . ( cực kì thuyết phục >:< ). Thực ra điều này hắn cũng đã nói với Hoàng Thượng nhưng từ đó đến nay cũng không thấy ngài nhắc lại vấn đề này , lẽ dĩ nhiên điều này có ảnh hưởng cực nghiêm trọng, nói toẹt ra cũng chính là ảnh hưởng rất lớn tới tương lai Thái tử:" Thất Phi nương nương , chuyện đến nước này cũng chỉ còn một cách ."

Hoàng Thượng nghe xong cũng đã thừa biết hắn định nói gì , khẽ lắc đầu định thần .

Còn lại Vô Nguyệt Ân khi nghe câu này tâm tình cũng tạm nguôi hẳn , lông mày giãn hẳn ra . Không thèm truy cứu truyện trước giờ quan trọng nhất trước mắt là cứu sống con trai của nàng cái đã .

Thấy hắn ấp a ấp úng , định nói rồi lại thôi , Nguyệt Ân nàng cũng sốt sắng : " Nói đi , không phải ngươi nói có cách khác sao ?"

Hít một hơi thật sâu , Chu lão ngập ngừng nói :" Hay là cho Thái tử uống Cải Phàm Đan.."

--------------------Ở một diễn biến khác------------------------

Ở một nơi cách xa nơi đó, cũng chả biết là bao nhiêu chỉ biết rằng nơi này khá giống với Địa Cầu của chúng ta .Thời đại phát triển cũng không cách với chúng ta là mấy , có thể gọi là cái công nghệ 4.0 gì ấy .

Dưới ánh nắng gắt gao của ngày hè một tên thanh niên đang bước đi một cách cực kì nặng nề hiển nhiên hắn cũng hứng chịu mấy chục độ C vào người rồi. Tầm trưa nắng nóng như này, nhắm mắt cũng có thể thấy rõ đường vắng tanh chẳng một bóng người , chỉ có vài chiếc xe ô tô chạy ra . Ra đường tầm này chí ít ai cũng đạt trình độ khùng như main nhà ta thì may ra còn chật chỗ .

Thôi không linh tinh luyên thuyên nữa , người mà từ nãy ta đang đề cập không ai khác chính là anh main của chúng ta.

Hắn tên là Hoàng Phi gọi hắn là một thằng đầu đường xó chợ cũng không sai , ai quang đây cũng biết hắn và một đứa em gái đều là trẻ mồ côi từ trong cô nhi viện mới ra.Gọi là mới ra thôi chứ cũng đã được vài năm rồi . Không cha không mẹ , gia cảnh cũng khó khăn nhưng cũng chẳng tới mức khổ cực . Hai anh em tự dựa nhau mà trải qua bao khó khăn để có được ngày hôm nay , đó cũng có thể xem như là một kì tích trong cuộc sống nhỉ ?

" Nóng quá , cmn sao lại nóng vcl v trời ?". Hoàng Phi thầm nghĩ :" Tốc độ thôi , không thì ăn chửi sml mất !". Chả là hôm nay Hoàng Phi phải đi mua quà sinh nhật cho em gái hắn Hoàng Y Linh , loay hoay mấy quán tạp hoá rồi mà không vừa ý hắn cái nào .

"Đây rồi ". Thật may cho hắn cái tạp hoá cuối cùng của con đường này cũng có thứ mà hắn ưa nổi, mà hắn ưa nổi thì chắc chắn em gái hắn cũng ưa nổi rồi. Sống chung bao nhiêu năm không biết em gái thích gì thì chết cụ đi , sống cho bẩn đất .

Đang cố lết cái xác khô trở về thì bất chợt hắn thấy một ông cụ tóc đã điểm bạc gần hết ,đôi mắt nhăn nhúm, má hóp hệch, khuôn mặt đầy những vết nhăn thể hiện cuộc sống đã muốn dần đi đến hồi kết . Trên tay ông lúc này là một thùng giấy các-tông chứa những con mèo . Thật ra lúc nãy nhìn cũng khá xa nên Hoàng Phi cũng chẳng biết nó là thứ gì .

Giờ hắn đến gần rồi thì mới biết :" Oà , những con mèo đầy đủ màu sắc Đỏ , Đen , Lam, Lục ,... các loại ". Hoàng Phi thầm nghĩ nếu mà mua được chúng chẳng phải đây là món quà tuyệt vời nhất a. Hắn sống với Y Linh cũng lâu , biết rằng nàng rất yêu quý động vật. Nhất là mấy cái loại dễ thương như mèo thì có vẻ sát thương chí mạng với tụi con gái rồi.

"Woa , Hoàng Phi ca ca . Huynh mua chúng ở đâu vậy , dễ thương quá đi. Chụt... Hoàng Phi ca ca là tốt nhất " Đang tự ảo tưởng trong đầu, nếu mà hắn có được cô em gái như này làm vợ thì cả đời này hắn sống coi như không uổng phí rồi . Rồi hắn lại ATSM tới lúc hắn và Y Linh cưới nhau , rồi cùng nhau abc...xyz nữa chứ . Nghĩ đến thôi là khiến hắn chảy hết nước dãi ra rồi. May tầm này không có ai thấy chứ không hắn cũng được người ta vác đi bệnh viện vì động kinh rồi.

Nói thì lâu nhưng thời gian hắn chìm đắm trong cơn phê cũng chỉ được 10 giây . Nếu quan sát kĩ thì có vẻ ông lão không có vẻ nặng nhọc khi bưng một thùng mèo lớn như vậy , nhưng lão vẫn loay hoay từ nãy . Hoàng Phi nghĩ :" Chắc có lẽ ông lão muốn qua đường đây mà ,tuy đường khá vắng người nhưng xe cộ thì cũng không vắng tẹo nào a". Nghĩ liền làm Hoàng Phi định tiến đến giúp ông lão qua đường thì bất chợt ông ta cũng bước qua đường ngay lúc đó luôn .

Và chuyện gì tới cũng sẽ tới , một chiếc xe tải lao đến với vận tốc 69km/h, nhìn sơ qua biết ngay lão tài xế ngủ gật rồi, trưa trưa mà ngồi ô tô gió thổi mà đánh một giấc thì còn gì bằng .

Tính Hoàng Phi hắn cũng không phải xấu mà cũng chẳng phải người tốt nhưng ít ra trước tính mạng của lão già phía trước hắn lại nổi lên một cảm giác ấm áp lạ thường , bản thân hắn cũng tự dưng mách bảo hẳn phải cứu bằng được người này

"Nước sôi, nước sôi , tránh ra ... EEiiiiii ". Vừa đi vừa la nhưng những tiếng thét của hắn lúc này dường như cũng không làm ông lão dừng lại bước chân ." Chết mẹ rồi , ổng nặng tai ". Không còn cách nào Hoàng Phi vội vàng phi như điên ( trên tay vẫn còn quà của em gái nhé :V) lao về phía lão . Dùng hết sức bình sinh vừa lao tới đẩy ông già thì cũng là lúc hắn thấm mệt

"Uỳnh " Hắn bay như một diễn viên hành động vậy . Trước lúc chết hắn còn nhớ được hộp quà mà hắn tặng em gái hắn " vẫn còn nguyên ".