Một lúc sau khi Hoàng Phi cảm thấy gió lạnh thoang thoảng cùng với tiếng gió lao vù vù. Khẽ mở đôi mắt ra, điều hắn thấy là gì nhỉ ? Cũng không có gì chả lả hắn đang rơi với vận tốc 69km/h xuống dưới đất mà thôi.
"Aaaaaa..... Wtf cái lề gì thốn " . Hoàng Phi hoảng hốt nhưng giờ hắn cũng không biết làm sao a . Chỉ biết chắp tay hình chữ fuck để cầu nguyện , haizz hắn vừa mới xa Lão Quản Gia kia được một chút thôi , không phải lại muốn gặp nhanh như vậy chứ.
Cứ thế hắn lao xuống như một vị thần xuyên qua cả mây ,cả núi , cả cây và hắn còn bỏ xa cả mấy con chim kì lạ nữa chứ .
Trong lúc đang mải mê ngắm cảnh Hoàng Phi bay hẳn vào một cái nhà, nói là cái nhà nhưng to chà bá nhìn khác mẹ gì Cao Ốc Tàng Kiều .Nhìn đi kiểu gì cũng thấy nó giống như kiểu cấu trúc cung điện vua chúa ngày xưa vậy .
Xung quanh có những cái cột to phải bằng một vòng tay của người trưởng thành mới ôm trọn. Khiến tẩm cung này xinh đẹp hơn chính là mỗi ô đất ở đây đều được trồng những loại hoa đủ loại màu sắc hoà với hương thơm nhè nhẹ ,mà loè loẹt sắc màu như vậy khỏi phải nói hắn cũng chắc chắn đây là chỗ ở của một vị thái hậu hay thái phi nào đó rồi. Xa xa hơn hắn còn thấy cả một hồ nước khá rộng đang bốc hơi nghi ngút bên cạnh còn một cái cây cổ thụ to xum xuê lá cành nhưng không làm quang cảnh thêm u tối , mà lại khiến nơi đây trở nên phong thuỷ hài hoà.
Hoàng Phi thầm nghĩ :" Haizz , cuộc sống hoàng tộc thiệt sướng a". Đâu như hắn phải lăn le bò toài, vấp ngã không biết bao nhiêu lần để có thể sinh tồn trong cái thế giới Địa Cầu khắc nghiệt của mình chứ.
Mải mê suy nghĩ , linh hồn Hoàng Phi cũng lập tức bay vào một căn phòng nho nhỏ cạnh ngôi nhà lớn to đùng đó .Mà điều kì lạ là hắn không thấy mình bị chút thương tổn gì nên từ nãy hắn cũng đoán ra được mình là đang sắp xuyên vào một đứa nào đó rồi . Chỉ là Hoàng Phi không nghĩ đứa mà hắn chuẩn bị nhập đây sau này sẽ cho hắn còn nhiều điều kinh ngạc hơn bây giờ nữa.
---------Hết truyện của hắn rồi--------------
Trong một căn phòng trông bên ngoài có vẻ khá sang trọng , thì hình ảnh bên trong lại trông có vẻ tương phản . Khá mộc mạc ! Không nói đến những dụng cụ cần thiết như những bộ đồ thêu long thêu phượng kia thì mọi thứ trang trí từ cây cỏ , bàn ghế và những vật dụng khác được sắp xếp rất gọn gàng .
Tuy đơn sơ như vậy lại không khiến người ta có cảm giác nghèo hèn mà ngược lại tạo cho người ta cảm giác rất bình yên , gần gũi với thiên nhiên . Tại sao nói như vậy ? Bởi vì những cành cây , bông hoa trong phòng nhìn sơ qua thôi cũng biết là người phải có bàn tay chăm chút thế nào mới làm ra được những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ , hài hoà và đầy sức sống đến vậy.
(Hmm tả phòng mới vcl chứ @@)
"Hức ức hô.. hô ... Phi nhi à, mẫu thân thật có lỗi với con .Đáng ra ta không nên chấp nhận chuyện này .." Bên giường lúc này chỉ còn một bóng hồng thướt tha đang ngẹn ngào thút thít . Không quá lạ lẫm ,đây chính là Thất Ái Phi Vô Nguyệt Ân . Nàng đang vận một bộ lam y tuy đơn giản nhưng lại tôn lên những đường cong tuyệt mĩ.
Bộ ngực sữa đang kịch liệt run rẩy theo khóc nấc lên của nàng. À mà không phải bộ ngực , một bên đã được tiểu hài tử trong vòng tay nàng đang liên tục cắn nuốt ,tự nạp chất dinh dưỡng vào cơ thể mình.
Khóc đên đây Nguyệt Ân cũng cúi xuống nhẹ hôn vào chiếc má của tiểu sinh linh nhà mình,mỉm cười nhẹ thủ thỉ " Không sao , dù bất cứ giá nào mẫu thân cũng bảo vệ con , không tu luyện được thì sao chứ . Sau này ai làm con của ta mất một cọng lông ( lông ??) , ta sẽ truy cùng giệt tận dù hắn có là cha con đi nữa , lúc đó đừng ai mong cản được ta , hừ."
Khuôn mặt nàng lúc này đang biểu hiện trông rất đáng sợ nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác mãnh liệt muốn bảo vệ đứa con của mình. Đây chính là biểu hiện của sự lươ...... cuồng con trai quá mức a.
"Oe oe " Bất chợt tiếng khóc của đứa bé làm Nguyệt Ân thanh tỉnh ,lúc nãy nàng đang mải mê suy nghĩ nên cũng toả ra một chút sát khí . Biết điều đó Nguyệt Ân vội vàng âu yếm dỗ dành đứa con của nàng " Ngoan nào , mẫu thân làm Phi nhi sợ a , ui chu choa , là ta sai , ta in ỗi ( xin lỗi )".
Tuy tình mẫu tử là thế nhưng cũng là lần đầu nàng làm mẹ a , cũng như mấy lần khác ,hai tay nàng trực tiếp nâng bầu ngực lên nhét hẳn vào mồm đứa bé đang có dấu hiệu nhõng nhẽo .
( Im triệt để, dính trạng thái câm lặng vô hạn nếu không dứt ra được !!!)
... Nàng cười khúc khích nói : "Hihi, đứa nhóc này... cũng thật là ...".Sau đó nàng cũng vội vàng nắm xuống hồi sức . Phải nói từ khi tính mạng con trai không còn bị đe doạ , Nguyệt Ân mấy ngày nay cũng nguôi đi hết phần nào những lo lắng trước kia . Nàng thật sợ mất đi con nàng, mất đi một thứ vô giá nhất trong cuộc đời nàng ,không có con nàng cũng sống không bằng chết (mẹ đi cho rồi ).
--------Lại quay lại đoạn của anh main----------
Nãy giờ Hoàng Phi bay vô phòng mà muốn mở cái mí mắt cũng khó a . Chỉ thấy miệng như được nhét một thứ mềm mại gì vào, còn chảy một thứ nước ngòn ngọt nữa chứ .
Không sai , đúng như hắn dự đoán . Hắn đã xuyên không vào cơ thể của một tiểu hài tử được mấy tháng tuổi. Nhưng hắn đâu có quan tâm , điều mà hắn quan tâm lúc này chính là mở mắt ra nhìn " vếu ". Phải , hắn muốn được thấy vếu .
Kiếp trước của hắn ngoài em gái hắn ra , Hoàng Phi cũng chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ khác bao giờ . Vậy nên kiếp này hắn muốn được thoả mãn cái niềm khao khát của mình.
Khẽ động cơ thể không được , Hoàng Phi gắng hết sức mở đôi mắt của mình ra "Cố gắng lên grrrr .....Aaaaaa".
" Wtf ? tại sao ta lại khó tới như vậy". Hoàng phi thầm nghĩ " Làm tiểu nhi tử cũng thích thật chứ ".
Gắng hết sức mới hé được một chút , hình bóng xinh đẹp lờ mờ đang dần hiện ra và sau đó cơn buồn ngủ lại ngập tràn trí óc hắn. Vì sao à ? Nhét (mẹ) vào mồm phê quá ngủ thôi!!
" Ngoan nào , mẫu thân làm Phi Nhi sợ a,............"
-------Trong thế giới trắng xoá mà Hoàng Phi vừa được đưa đi ------
" Làm vậy liệu có ổn không các tiểu thư ". Chỉ thấy Lão Quản Gia đang khom lưng nói chuyện với những người ngồi trước mặt . Còn đâu vẻ điềm đạm và uy nghiêm lúc hắn Lão gặp Hoàng Phi.
Xung quang trước mặt Lão lúc này là những bóng đen đang không thể nhìn rõ khuôn mặt , chỉ có thể nhìn qua những dáng hình băng thanh ngọc khiết đầy xinh đẹp như tạo hoá của thiên nhiên để có thể đoán ra được họ đều là thiên kim tiểu thư của một gia tộc kinh khủng nào đó mà thôi.
Một nữ tử trong đó nói vọng ra :"Mong là hắn không sao, để đào tạo ra nữ thần chúng ta phải cố gắng giữ lại hắn , hmm ... Tư chất như hắn hàng vạn nắm mới có một "
"Nhưng Đại Quản Gia yên tâm , chúng ta cũng sẽ chăm sóc hắn thật chu đáo". Thấy vậy vị nữ tử bên cạnh cũng khẽ liếm môi nói theo.
Lúc này trong đám nữ trước mặt Lão , một nữ tử sở hữu ngoại hình cực kì nóng bỏng cũng đứng lên , khác với ngoại hình của mình , nàng nói chuyện cũng một mực nghiêm túc, hiển như chuyện của Hoàng Phi cũng là truyện ảnh hưởng rất quan trọng đối với các nàng sau này
" Xem ra , đại sự sau này cũng nhờ Đại Quản Gia nhiều rồi "
Lắc đầu ra vẻ không dám, Lão mỉm cười nói :" Được phục vụ cho các tiểu thư là vinh hạnh của Lão tử , huống chi chuyện là các ngài nhờ vả có chết ta cũng sẽ lết lấy cái thân già này mà giúp một chút sức lực.
" Hừm , được rồi . Chúng ta đi " Quay về đằng sau khiến y phục tung bay , nàng đi trước . Các nàng thấy vậy cũng lặng lẽ đứng lên rời theo sau .
Một cổng không gian to vcl được mở ra , từng hình bóng dần tiêu thất trong không khí , lúc sau cũng chỉ còn lại Lão già mà thôi.
"Ây da ... thiệt là đau lưng quá đi à". Từ nãy nói chuyện Lão vẫn chưa được cúi người lên, hiển nhiên càng nàng cũng thật không đơn giản a
Nhếch môi nở một nụ cười ( gần đểu ), Lão Quản Gia tủm tỉm :" Xem ra sắp có nhiều chuyện hay đây "